Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Mexico

[MINH HUỆ 02-12-2019]

Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được sáu năm. Trong bốn năm qua, tôi đã có vinh dự được tham gia hỗ trợ quảng bá Shen Yun. Cứ mỗi mùa diễn mới, tôi đều có thể cảm thấy tu luyện của mình được đẩy nhanh: những khổ nạn đột nhiên ập đến, giúp tôi có được những nhận thức mới và nhanh chóng lĩnh ngộ nhờ đề cao tâm tính của mình.

Năm 2018, việc bán vé ở khu vực tôi rất thành công. Một tháng trước khi đoàn diễn đến, vé của các buổi diễn đã được bán hết và chúng tôi đã tổ chức thêm một buổi diễn bổ sung.

Khi hoạt động quảng bá cho các buổi diễn năm 2019 bắt đầu, tôi đã phải vượt qua một số khảo nghiệm rất khác nhau. Khảo nghiệm đầu tiên là vé trở nên khó bán hơn. Khi đó, tôi đã mời khoảng 20 học viên từ các tiểu bang khác ở Mexico ở lại nhà của mình trong bốn tháng. Họ đến để hỗ trợ bán vé trong suốt chiến dịch quảng bá và sau đó tham gia hỗ trợ khi đoàn diễn đến. Mọi người đều nỗ lực làm việc. Một tuần trước khi buổi diễn khai mạc, các học viên đã từ Canada và Hoa Kỳ đến để giúp bán vé. Tôi cảm thấy áp lực rất lớn.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp đều biết mời Thần Vận đến là có thể cứu người, có thể làm được điều ấy, vậy chư vị không có trách nhiệm với Thần Vận thì cũng không được. Thần Vận tạo điều kiện cho đệ tử Đại Pháp ở các địa phương, làm việc cứu độ chúng sinh, nhưng chư vị cũng phải tạo điều kiện cho Thần Vận. Những gì cần làm thì chư vị cần phải làm cho tốt một cách thiết thực nhất, đặc biệt việc này do Sư phụ trực tiếp dẫn dắt Thần Vận, do đó chư vị ở địa phương nào làm được ra sao, vấn đề ấy sẽ truyền trở lại đến tôi rất là nhanh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Chúng tôi không có thời gian để nghỉ ngơi. Đôi khi vào cuối tuần chỉ có đúng một học viên túc trực tại các quầy thông tin của chúng tôi.

Mọi việc dường như đều mất nhiều thời gian, chẳng hạn như phát tờ rơi, thư mời và gửi thư cho các quan chức chính phủ. Tôi đã phối hợp với các học viên ở lại nhà tôi nhưng lại lơ là khi làm việc với nhóm của mình. Tôi muốn tham gia vào tất cả mọi việc; Tôi đã cố gắng để ý đến mọi thứ. Tôi cảm thấy rất căng thẳng và biết rằng bản thân đã không từ bi khi xử lý mọi việc. Tôi đã không nhận ra rằng đây là cơ hội để mở rộng khả năng dung nhẫn của bản thân. Nhưng điều tuyệt vời nhất đó là, có rất nhiều học viên Đại Pháp cùng sống chung ở nhà với tôi, do đó, tôi đã có thể học Pháp cùng mọi người vào mỗi sáng và cùng nhau chia sẻ thể ngộ. Điều này đã trợ giúp tôi rất nhiều trong tu luyện.

Bởi vì mùa này rất khó để bán vé Shen Yun nên tôi đã hướng nội tìm để xem bản thân có vấn đề gì mà tạo thành tình thế như thế này và tôi cần đề cao ở đâu. Bỏ ra một chút thời gian tôi mới nhận ra. Bởi vì nhà hát của chúng tôi không phải là lớn lắm, nên những chỗ ngồi đắt tiền cũng như chỗ ngồi rẻ tiền hơn là không mấy khác biệt. Vì vé giá rẻ dễ bán hơn nên tôi đã quảng bá loại vé đó. Tôi đã làm điều này bằng quan niệm người thường. Tôi đã quan sát cách mà bốn học viên Trung Quốc đến từ Canada có thể bán các tấm vé đắt tiền. Họ thậm chí còn không nói được tiếng Tây Ban Nha! Tôi nhớ lại những lời Sư tôn giảng:

“Tôi muốn Thần Vận là bắt đầu từ xã hội chủ lưu, trước hết đả khai xã hội cao tầng, muốn đem ra cánh cửa cứu người đó mở ra, thì mới có thể ảnh hưởng toàn thể xã hội.

[…] Tôi không phải kỳ thị ai, tôi là muốn mở ra cánh cửa cứu người nhắm vào xã hội chủ lưu, tôi muốn cứu tất cả mọi người! Chỉ cần đả khai ra cánh cửa xã hội chủ lưu, thì mới có thể đả khai toàn thể xã hội.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền)

Sư phụ đã suy xét cẩn thận mọi khía cạnh trong quảng bá Shen Yun của chúng ta, để đảm bảo hàng ngàn chúng sinh được cứu độ. Dù gặp phải can nhiễu gì, cảm thấy căng thẳng hay mệt mỏi thì việc tham gia quảng bá Shen Yun là một cơ hội tuyệt vời để tu luyện bản thân và hoàn thành đại thệ nguyện mà chúng ta đã thực hiện với Sư tôn từ xa xưa.

Khi Shen Yun trở lại, tất cả mọi người đều nên hỗ trợ. Những học viên không tham gia vào các hạng mục khác có thể trợ giúp việc bán vé. Ở những thành phố có ít học viên thì sự trợ giúp của họ là đặc biệt cần thiết. Sư phụ giảng:

“…đệ tử Đại Pháp không bận rộn, hoặc đệ tử Đại Pháp không bận rộn trong các hạng mục, có thể giúp quảng bá Thần Vận. […] Nhưng tôi muốn bảo mọi người này, Thần Vận sức cứu người đã mạnh mẽ thế, một buổi diễn xong, một hai nghìn người liền được độ, đệ tử Đại Pháp chúng ta những ai không bận rộn, [thì] chư vị cần cân nhắc xem chư vị tới làm gì. Nhưng mà, cơ hội này càng ngày càng ít rồi.” (Giảng Pháp tại Washington D.C. năm 2018)

Buông bỏ chấp trước vào gia đình

Năm ngoái, chuyện xảy ra giữa tôi và cô con gái 32 tuổi của mình đã lộ rõ những vấn đề trong tu luyện của bản thân tôi, điều này đã giúp tôi đề cao tâm tính và yêu cầu bản thân cao hơn để chân chính bước đi trên con đường tu luyện của mình và trở nên khoan dung hơn. Dù cho có đau đớn nhưng nó đã giúp tôi loại bỏ những quan niệm người thường. Tôi đã không nhận ra rằng tôi có một chấp trước mạnh mẽ vào con gái và những đứa cháu của mình.

Sư phụ giảng:

“Vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống; tình cảm thân quyến, tình cảm nam nữ, tình cảm với cha mẹ, cảm tình, tình bè bạn, thực thi công việc cũng có tình, ở đâu cũng không tách khỏi cái ‘tình’ ấy; muốn làm hay không, cao hứng hay không, yêu và ghét, hết thảy mọi thứ trong toàn bộ xã hội nhân loại đều từ cái ‘tình’ ấy mà ra. Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.” (Bài giảng thứ tưChuyển Pháp Luân)

Mối quan hệ giữa tôi với con gái luôn khó khăn và chúng tôi thường xuyên đối đầu với nhau. Con gái tôi tính cách nổi loạn và luôn đặt ra vấn đề đối với uy quyền của tôi. Tôi đã cố gắng hết sức nhẫn nhịn. Tôi gắng đặt mình vào vị trí của con gái và tự hỏi tại sao tâm cháu lại khó chịu đến thế. Theo thời gian, tôi đã học được cách để sống hòa hợp với con gái mình. Con gái tôi kết hôn ở tuổi 20. Sau khi con rời khỏi nhà, chúng tôi hiếm khi nói chuyện với nhau.

Tôi đã phân tích xem tại sao con gái lại luôn tức giận với mình. Tôi tìm kiếm câu trả lời để có thể giúp chúng tôi xích lại gần nhau hơn, hoặc ít nhất là có một mối quan hệ hài hòa hơn. Tôi hiểu những gì Sư phụ giảng:

“Nguyên thần con người là bất diệt; như vậy chư vị tại hoạt động xã hội đời trước, có thể đã mắc nợ người ta, nạt dối người ta, hoặc đã từng làm chuyện bất hảo nào đó; chủ nợ kia sẽ tìm chư vị. Trong Phật giáo giảng rằng: Con người sống chính là [vì] nghiệp lực luân báo. Chư vị nợ họ [gì], họ sẽ tìm chư vị đòi nợ; nếu lấy quá đi thì sau này họ sẽ hoàn lại cho chư vị.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tháng 8 năm 2018, con gái tôi đã mang theo hai đứa con chuyển đến sống cùng tôi, một đứa 11 tuổi và một đứa một tuổi rưỡi. Con gái tôi cũng đang mang thai đứa thứ ba. Dù sao thì cuối cùng thì cháu cũng cần tôi giúp đỡ nhưng tôi cảm thấy rằng năng lực nhẫn của bản thân đã được khảo nghiệm trong suốt cả một năm chúng tôi sống cùng nhau. Đó là một năm vô cùng chật vật, nhưng tôi tôn trọng việc con gái mình mang thai và yêu thương chăm sóc hai đứa cháu của mình.

Tôi cảm thấy rằng con gái mình đã không thay đổi và vẫn đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu. Cháu muốn quay lại thành phố Mexico để sinh con, trong hoàn cảnh bất ổn và rủi ro cho cả gia đình, gồm cả tôi.

Tôi đã nói chuyện với con gái và khuyên cháu hãy suy nghĩ về những gì cháu đang làm và về những người có liên quan. Con gái tôi khăng khăng rằng cháu đã làm đúng. Đêm hôm đó, tôi bắt đầu bị tiêu chảy và đau dạ dày. Phát ban nổi lên khắp cơ thể và làm tôi vô cùng ngứa ngáy. Tôi không có cảm giác thèm ăn và bắt đầu bị sụt cân. Tôi cảm thấy vô cùng buồn khổ. Cháu gái tôi sẽ chào đời trong vòng 25 ngày tới, do đó chúng tôi phải vội vàng chuyển đi.

Tôi đã chịu rất nhiều áp lực. Tôi muốn học Pháp và luyện công, nhưng tôi cảm thấy không có chút năng lượng nào. Tôi đã chịu rất nhiều can nhiễu và nghĩ rằng có thể mình sẽ chết. Tôi nhớ rằng mình là một đệ tử Đại Pháp và Sư phụ đã nhiều lần giúp tôi. Lần này Ngài cũng sẽ không rời bỏ tôi. Vào thời điểm đó, một học viên khác cũng đang trải qua khổ nạn tương tự. Chúng tôi giữ liên lạc và khích lệ nhau.

Sư phụ giảng:

“Nợ thì phải hoàn [trả]; do vậy trên đường tu luyện có thể phải gặp một số điều nguy hiểm. Nhưng khi gặp những sự việc loại này, chư vị sẽ không sợ hãi, cũng không để cho chư vị thật sự gặp nguy hiểm.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Sau 20 ngày, chứng tiêu chảy bắt đầu giảm bớt và ngứa ngáy cũng giảm dần. Tôi hiểu rằng tôi phải chấm dứt việc sống cùng với con gái mình. Trong tâm tôi cảm thấy rằng đã đến lúc để cho con gái tự đi chính con đường của mình. Tôi bắt đầu vượt qua tâm sợ hãi và cảm thấy có lỗi rằng các cháu tôi sẽ không có một cuộc sống tốt. Tôi tin rằng con gái mình đủ mạnh mẽ và yêu thương để chèo lái gia đình của cháu.

Sư tôn đã giúp tôi có được một nhận thức mới

Năm ngày sau khi cháu gái tôi chào đời, tôi đã có một trải nghiệm khác giúp nâng cao tâm tính của mình. Tôi đã gặp tai nạn trên chiếc xe máy mà mình đã lái trong suốt 12 năm. Tôi có thể đã chết hoặc ít nhất là bị gãy một chân.

Tôi băng qua đường và không thấy một chiếc ô tô đang lao về phía mình. Đột nhiên, tôi dừng lại mà không hiểu tại sao, và chiếc xe đã đâm vào phần phía trước của chiếc xe máy. Nó nhanh như một tia chớp! Tôi nhảy khỏi chiếc xe máy và đứng đó, quan sát: chiếc xe máy bị đẩy xa khoảng hai mét và phần phía trước bị hủy nát. Mọi người vây quanh để xem tôi có bị thương không. Người lái chiếc ô tô dừng xe và chạy lại kiểm tra. Anh ấy không thể tin rằng tôi vẫn có thể bình tĩnh đứng đó! Tôi xin lỗi anh vì những gì đã xảy ra.

Đó thực sự là một phép màu! Sư phụ vừa cứu mạng tôi! Tôi hoàn toàn minh bạch nhận thức được những gì vừa xảy ra. Tôi cảm thấy mình được bao bọc trong một cảm giác bình yên tuyệt vời và lòng biết ơn vô bờ bởi vì tôi đang đứng đó mà không hề bị thương. Tôi cũng không sợ hãi hay bối rối. Nó tựa như là lập tức ngộ rõ ra được ý nghĩa của việc tu luyện Đại Pháp. Tôi vô cùng biết ơn sự từ bi của Sư tôn! Lúc đó, tôi nhận ra rằng mình đang hoàn trả nợ nghiệp với con gái mình. Tôi cũng hiểu rằng tôi cần phải loại bỏ chấp trước từ sâu thẳm đối với con gái và những đứa cháu của mình. Tôi cần phải ngừng sống chung với chúng và để con gái tôi được sống cuộc sống của riêng mình.

Đại Pháp có thể thay đổi diễn biến cuộc đời của con người

Tôi còn có một cô con gái nữa hiện 23 tuổi. Năm 2018, con gái tôi đã lên kế hoạch chuyển đến sống tại thành phố Thâm Quyến ở Trung Quốc. Cháu sẽ gặp người chồng sắp cưới là người Mỹ, giảng dạy tiếng Anh tại một trường học. Chúng dự định sẽ sống cùng nhau một năm ở Trung Quốc và sau đó đi du lịch ở Châu Á.

Con gái tôi đã chuẩn bị trong suốt sáu tháng và đã hoàn tất văn bằng của mình. Cháu đã nâng cao trình độ tiếng Anh và xin vào làm tại một công ty Trung Quốc ở Thâm Quyến. Tuy nhiên, hai tháng trước chuyến đi, chồng sắp cưới của cháu đột nhiên hủy bỏ hôn ước, nói rằng cậu ta cần tự do. Ban đầu, con gái tôi đã rất tức giận. Sau đó, cháu tìm được việc làm và tạm thời quên đi nỗi thất vọng.

Khi tôi biết chuyện, tôi cảm thấy rằng con gái mình đã rất may mắn khi không đi chuyến đi đó, nhưng tôi đã không nói một lời nào. Trước đó, phải mất vài tháng tôi mới buông bỏ được chấp trước vào việc con gái mình sẽ rời xa, và hiện tại tôi đã bình tĩnh được. Khi con gái nói với tôi rằng cháu định sẽ sống và làm việc ở Trung Quốc, chúng tôi đã thỏa thuận với nhau rằng con gái tôi sẽ không được nhấn nút “ưa thích” khi thấy các bài viết của Pháp Luân Đại Pháp, Shen Yun, và Đại Kỷ Nguyên trên mạng xã hội của cháu nữa. Chúng tôi biết rằng các học viên đang bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại một cách có hệ thống và điều đó có thể khiến con gái tôi gặp nguy hiểm.

Sư phụ giảng:

“Tà đảng có bộ phận chuyên môn nghiên cứu nhắm vào Pháp Luân Công. Chư vị biết chăng? Chúng có những cái khôi hài mà gọi là “chuyên gia” về Pháp Luân Công, gọi là “chuyên gia” về Thần Vận, chuyên môn nghiên cứu về chiều hướng của Pháp Luân Công, và những thứ này khác về Thần Vận. Bất kể điều gì đối với chúng mà nói đều là “tình báo”. Tà ác chúng là bắt nạt người ta, kể cả những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống cũng muốn nắm bắt. Một khi chúng túm được chư vị, [chúng] biểu hiện cái gì cũng biết, nắm vững chư vị như rõ ràng trong lòng bàn tay. (…) Tà ác có kinh nghiệm mấy chục năm bắt nạt người ta như thế rồi.” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])

Mặc dù con gái tôi không phải là học viên, nhưng cháu đã đặt định tốt cho bản thân mình trong hai năm qua. Con gái tôi đã xem Chương trình biểu diễn Shen Yun một vài lần. Cháu biết về cuộc bức hại và hiểu rằng nhiệm vụ của chúng tôi là cứu người. Các học viên đến giúp đỡ đã ở lại nhà của chúng tôi. Tôi cũng đã tổ chức một nhóm học Pháp chung trong ít nhất hai năm. Con gái tôi đã theo sát quá trình tu luyện của tôi.

Hai tháng trước, chàng trai trẻ người Mỹ đã liên lạc với con gái tôi. Trông cậu đầy vẻ hối hận vì đã đột ngột phá vỡ hôn ước. Cậu muốn con gái tôi cùng cậu đến Hoa Kỳ. Họ sẽ học tập cùng nhau và kết hôn. Cậu nói với con gái tôi về những điều khủng khiếp mà cậu đã trải qua ở Trung Quốc năm đó: cậu nói rằng ĐCSTQ tiêm nhiễm tâm lý tranh đấu vào con trẻ. Đạo đức bị nhạo báng. Đối với cả tư tưởng và những gì người dân được phép làm đều vô cùng thiếu tự do. ĐCSTQ kiểm soát mọi khía cạnh của cuộc sống người dân. Phụ nữ thì lăng nhăng. Nhiều người trẻ thì hút chích ma túy. Là người nước ngoài nhưng hàng tuần cảnh sát đều kiểm tra giấy phép cư trú của cậu. Cậu nói: “Anh thấy quá buồn khi nhìn thấy người Trung Quốc sống mà không có linh hồn. Anh rất vui vì em đã không phải trải qua điều này.”

Con gái tôi đã tha thứ cho cậu ấy và chúng đã tái đính hôn. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp con gái mình, bởi vì tu luyện Đại Pháp cũng sẽ mang lại lợi ích cho người thân của chúng ta.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng độ kỷ độ nhân, phổ độ chúng sinh; do đó Pháp Luân xoáy vào trong độ bản thân, xoáy ra ngoài độ nhân. […]Chỉ có trường năng lượng của tu luyện chính Pháp mới có tác dụng như vậy. Do đó trong Phật giáo quá khứ có câu rằng: “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh”, chính là ý nghĩa này.” (Bài giảng thứ baChuyển Pháp Luân)

Đây là hiểu biết ở tầng thứ tu luyện hiện tại của tôi. Con cảm tạ Sư phụ, vì sự từ bi vô lượng của Ngài!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Mexico 2019)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/2/396542.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/8/181009.html

Đăng ngày 14-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share