Bài viết của học viên Pháp Luân Công ở Mexico

[MINH HUỆ 02-12-2019]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi đã 60 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công cách đây 13 năm. Khi Shen Yun đến thành phố của tôi lần đầu tiên vào năm 2017, tôi đã tham gia nhóm nấu ăn. Thành phố chúng tôi là thành phố cuối cùng ở Mexico được đoàn nghệ thuật tới biểu diễn vào năm đó. Một trường học ẩm thực đã cho chúng tôi mượn phòng bếp của họ để chuẩn bị thức ăn cho đoàn diễn. Hầu hết các học viên làm công việc của mình xong liền rời đi, còn lại một học viên khác và tôi ở lại để dọn dẹp. Sau khi xong việc, chúng tôi đi học Pháp ở gần một trung tâm mua sắm, ở đó chúng tôi có một quầy bán vé.

Khi chúng tôi đi ngang qua một nhà hàng, tôi nhìn thấy các học viên trong nhóm nấu ăn đang ăn ở đó, cả chồng tôi cũng ở đó. Lúc đó tôi cảm thấy rất tật đố. Khi học Pháp tôi không thể tập trung, đầu óc tôi cứ nghĩ về việc trong khi mình đang dọn dẹp thì những người kia lại nghỉ ngơi và thư giãn ở nhà hàng đó. Tôi ý thức được rằng mình nên bảo trì chính niệm và giữ tâm bất động.

Sư phụ giảng:

“…người khác nếu [có điều gì] tốt, thì thay vì cảm thấy mừng cho họ, người ta lại thấy bất bình trong tâm.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi loại bỏ chấp trước này, vì tôi nhận ra rằng nó đã cắm rễ sâu vào trường không gian của tôi.

Sư phụ giảng:

“Vấn đề tâm tật đố rất nghiêm trọng, bởi vì nó liên quan trực tiếp đến vấn đề chúng ta có thể tu viên mãn được hay không. Nếu tâm tật đố không dứt bỏ, thì hết thảy các tâm người ta tu luyện được đều biến thành yếu nhược. Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết mình phải loại bỏ chấp trước này và đây là cơ hội để tôi làm điều đó. Lúc đó, tôi nghĩ: “Phúc phận của mỗi người đều do đức của tự thân họ quyết định.“ Sau khi đọc xong tôi trở về nhà.

Ngày hôm sau, chúng tôi đến nhà bếp và làm mọi việc được yêu cầu. Tôi không nói được cả tiếng Trung và tiếng Anh, nhưng chúng tôi ra hiệu bằng tay mà vẫn có thể hiểu nhau. Tôi bắt đầu cảm nhận được sự tận tâm, hoà ái của các đồng tu khi chúng tôi làm việc cùng nhau. Vào khoảnh khắc đó, trong tâm tôi dâng trào lên một cảm giác tôn trọng, nể phục và từ bi đối với các đồng tu. Đến buổi trưa, điều phối viên của nhà bếp Thần Vận đã gọi tôi cùng một học viên khác và mời chúng tôi tham gia chuyến lưu diễn Shen Yun vào mùa tới. Chúng tôi vui vẻ đồng ý. Tôi cảm thấy tâm tật đố của mình đã được gỡ bỏ, tôi cũng ngộ ra rằng Sư phụ đã an bài cho đồng tu mời tôi tham gia hỗ trợ năm sau chính là đang khích lệ tôi.

Vào năm 2018, tôi nhận được một cuộc gọi để xác nhận liệu tôi có sẵn sàng tham gia hỗ trợ trong chuyến lưu diễn và tôi đã đồng ý.

Chúng tôi đã làm việc với nhau rất hòa hợp. Mặc dù chúng tôi nói bằng các ngôn ngữ khác nhau, nhưng chúng tôi rất hiểu nhau. Chủ nhiệm trường dạy nấu ăn hỏi tôi làm thế nào chúng tôi làm việc hòa hợp như vậy, không la hét hay cãi vã nhau! Ông cũng muốn biết có phải tất cả chúng tôi đều nói tiếng Trung không. Tôi nói không. Sau đó tôi giảng chân tướng cho ông. Ông rất ngạc nhiên và xúc động, và hỏi: “Vậy làm thế nào để các bạn giao tiếp với nhau?” Tôi nói với ông ấy rằng chúng tôi dùng tín hiệu tay, hoặc nếu người nào nói tiếng Anh thì người đó có thể phiên dịch cho chúng tôi và nói chúng tôi phải làm gì.

Tuy nhiên, đôi khi tôi không hiểu đích xác mình phải làm gì và bực bội với chính mình. Nghiệp tư tưởng bắt đầu nổi lên, xuất ra những suy nghĩ tiêu cực, chẳng hạn như: “Ngươi cái gì cũng làm không được.” Tôi nhận ra nghiệp tư tưởng này và cố gắng loại bỏ nó, tôi nhắc nhở chính mình rằng tôi ở đây là để hỗ trợ Shen Yun cứu chúng sinh. Không ai và không điều gì có thể can nhiễu tôi. Tôi cũng đã hướng nội tìm những chấp trước mà tôi chưa tu bỏ. Tôi nhận ra mình đã không thực hiện tốt việc học Pháp mỗi ngày.

Sư phụ giảng:

“Trong nhân tâm ấy các chủng loại cách nghĩ của người thường, các chủng loại nguồn tư tưởng, đều tiến hành can nhiễu đến chư vị. Tư tưởng của chư vị vô luận là phù hợp với trạng thái loại sinh mệnh nào, thì loại sinh mệnh ấy lập tức khởi tác dụng.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

Tôi vẫn luôn lấy cớ là không đủ thời gian. Sư phụ giảng:

“Có những người cho đến nay vẫn không thể chuyên tâm đọc sách; đặc biệt là những vị làm công tác Đại Pháp, chư vị không được dùng bất kể cớ gì để che đậy rằng chư vị không đọc sách học Pháp; chính vì chư vị làm việc vì tôi—Sư phụ—nên phải hàng ngày tĩnh tâm học Pháp, phải tu một cách thực chất” (Tiến đến viên mãn – Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Kể từ hôm đó, tôi đã tăng cường thời gian học Pháp. Khi đi từ thành phố này đến thành phố khác, chúng tôi lắng nghe các bài giảng Pháp. Dần dần, những suy nghĩ tiêu cực được thanh lý.

Chiều hôm sau khi vào nhà bếp hỗ trợ, tôi gặp chủ nhiệm trường dạy ẩm thực và một số sinh viên của ông. Ông nói với các sinh viên rằng ông ngưỡng mộ sự quy củ giờ giấc của chúng tôi. Nếu chúng tôi nói rằng chúng tôi sẽ đến vào lúc 7 giờ sáng, thì chúng tôi sẽ đến trước lúc đó. Ông nói với các sinh viên của mình rằng họ nên học hỏi chúng tôi. Vào lúc đó, tôi minh bạch ra rằng làm tốt từng việc là trách nhiệm vô cùng trọng yếu của chúng tôi. Vì người thường xem chúng tôi là một bộ phận của Shen Yun. Tôi biết rằng mình không thuộc về đoàn diễn, nhưng tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp và tôi phải chứng thực Pháp thông qua lời nói và hành vi của mình.

Sư phụ giảng:

“Như mọi người đã biết, đã là người tu luyện Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, thì sứ mệnh lịch sử [phải] gánh vác, gánh nặng ấy quả thực rất to lớn. Những gì ở trước mặt chư vị không phải là [việc] tu luyện cá nhân đơn [thuần] đâu, cũng không phải vấn đề chỉ cần [cứu] độ một vài người. Toàn nhân loại đang được [xếp] đặt ở trước mặt chư vị, đặc biệt là người Trung Quốc.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago [2005])

Tôi cũng được tham gia hỗ trợ tua lưu diễn Shen Yun năm 2019. Những gì xảy ra năm đó cả đời tôi chưa hề gặp qua.

Khi chúng tôi ở Mexico City, chúng tôi đã có thể nghiệm phi thường đối với việc thời gian được kéo dài rất nhiều. Chúng tôi đã làm việc trong một thời gian dài nhưng đồng hồ chạy rất chậm. Các học viên chúng tôi đã rất ngạc nhiên. Còn có nhiều vé còn lại cần bán. Tôi nghĩ: “Sư phụ đang kéo dài thời gian, để chúng sinh có thể mua được vé và được cứu độ!”

Sư phụ giảng:

“Hiện nay từng phút từng giây đều rất quan trọng; bỏ lỡ mất đoạn thời gian này rồi, là sẽ bỏ lỡ mất tất cả. Lịch sử sẽ không lặp lại nữa; lịch sử của vũ trụ, lịch sử của tam giới đã trải qua bao nhiêu như thế, niên đại lâu dài như thế; chúng sinh đều đang đợi gì đây? Đều đang sống ở nơi này vì điều gì vậy? Đều đang đợi [để đến] mấy năm nay mà thôi!” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003)

Tôi hiểu rằng mình phải tận dụng từng giây trong sinh mệnh của mình vì khoảng thời gian này là rất trân quý. Trách nhiệm của tôi khi là một đệ tử Đại Pháp là rất lớn, và Sư phụ, với lòng từ bi vĩ đại của Ngài, đang kéo dài thời gian để chúng ta có thể chứng thực Pháp và trợ Sư Chính Pháp.

Con xin cảm tạ Sư tôn! Cảm ơn các đồng tu đã cho phép tôi tham gia vào tua lưu diễn Shen Yun.

Trên đây là thể ngộ của tôi ở tầng thứ hiện tại. Vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

(Bài chia sẻ được đọc tại Pháp hội Mexico 2019)

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/2/396541.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/8/181015.html

Đăng ngày 17-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share