Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thành phố New York
[MINH HUỆ 05-12-2019] Kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Hai mươi năm sau, tôi là một trong những quản lý thành công của 500 công ty lớn nhất toàn cầu tại Trung Quốc. Thời gian trôi qua, vì liên tục được thăng chức và thu nhập cũng tăng lên, tôi dính mắc ngày càng sâu vào những chấp trước và truy cầu của người thường. Trong thời gian dài, tôi đã không thể tĩnh tâm học các bài giảng của Sư phụ.
Tôi đã quên mất thệ ước mà tôi lập ra trước đó–làm việc trong hạng mục truyền thông của chúng ta để trợ Sư chính Pháp.
Nhưng Sư phụ chưa bao giờ từ bỏ tôi. Đầu năm 2016, tôi thường có cảm giác thôi thúc phải đến Mỹ Quốc. Trong chuyến thăm New York năm đó, “một cách tình cờ,” tôi đã đến một công viên nơi mà một số học viên trong hạng mục truyền thông thường luyện công ở đó. Cơ hội gặp gỡ này đã đưa tôi tham gia vào hạng mục truyền thông.
Tu luyện như thuở ban đầu
Khó khăn đầu tiên mà tôi gặp phải khi chuyển đến New York là ngôi nhà tôi ở tạm không có đủ giường ngủ và tôi phải ngủ ở phòng khách. Điều này hóa ra lại là việc tốt. Ở nhà, tôi thường thức dậy lúc 3 giờ 40 phút sáng và đánh thức cả gia đình dậy luyện công.
Hàng ngày, tôi đến những điểm du lịch để giảng chân tướng. Đó là một thử thách về thể lực vì tôi phải mang vác những biểu ngữ và hàng tải tài liệu. Tuy nhiên tôi cảm thấy mình quả thực quá may mắn. Tôi không còn phải lo lắng sẽ bị bắt khi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp nữa. Hàng ngày tôi học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Khi phát chính niệm, tôi có thể cảm nhận được năng lượng phát ra từ mỗi đầu ngón tay đến tầng tầng không gian trong vũ trụ.
Khi còn ở Trung Quốc, tôi đã tu luyện không mấy tinh tấn. Tôi thường xuyên gặp ác mộng rằng tôi bị rơi xuống từ một nơi rất cao như từ đỉnh núi, từ phi cơ, hoặc thậm chí là từ thiên quốc; hoặc là tôi đang cố sức nhưng không thể bắt kịp phi cơ, tàu hỏa hoặc thậm chí là xe đạp. Đôi lúc trong mơ tôi thấy mình đi thi, và luôn luôn bị rớt. Sau khi chuyển đến New York, những cơn ác mộng đó đã chấm dứt.
Một số khách du lịch Trung Quốc rất thô lỗ. Nhiều lần, tôi nghĩ: “Bạn không muốn thoái Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thì tôi cũng chả sao. Là bạn sẽ đối mặt với hậu quả khi ĐCSTQ giải thể thôi!”
Rồi tôi có hai giấc mơ rất sống động. Trong giấc mơ đầu tiên, có nhiều học viên cùng Sư phụ hạ xuống một chiếc thuyền lớn để cứu độ thế nhân. Tôi thấy vô lượng vô số con người đang ngụp lặn trong nước bùn đen. Họ cố gắng ngoi đầu và giơ cánh tay lên hy vọng ai đó sẽ cứu họ.
Giấc mơ thứ hai, một nhóm thiên nữ bay đến chỗ tôi. Thiên nữ dẫn đầu nói với tôi rằng cô ấy đến để cho tôi một pháp khí diệu kỳ mà tôi cần để hoàn tất việc tu luyện. Khi cô ấy vẫy tay, tôi thấy những chữ to lớn, lấp lánh ánh vàng kim trong không trung: Nhẫn và Thiện.
Tôi nhận ra rằng mình có trách nhiệm to lớn. Sư phụ đã ban cho chúng ta pháp khí để cứu người. Tôi phải thực hiện tốt hơn. Sau hai giấc mơ này, tôi luôn bảo trì tâm thái hòa ái và gương mặt tươi cười bất kể những người khách du lịch Trung Quốc có thô lỗ đến đâu.
Vượt quan nghiệp bệnh
Sau ba tháng giảng chân tướng ở điểm du lịch, tôi bắt đầu tham gia bán vé Shen Yun. Thời gian đó tôi chuyển đến một nơi ở mới và bắt đầu đi học. Tôi nghĩ rằng tôi có một kế hoạch tuyệt vời: tôi sẽ tham gia những hạng mục Đại Pháp trong thời gian đi học. Tôi sẽ tìm một công việc và sẽ có tiền ủng hộ cho hạng mục Đại Pháp. Tôi không còn muốn tham gia vào hạng mục truyền thông nữa. Tôi giống như người mà Sư phụ miêu tả:
“Họ cảm thấy năm tháng đời này còn là một chặng đường rất dài, còn cần chạy vạy này khác, [còn cần] phấn đấu một phen để đạt được một mục tiêu nào đó nơi người thường.” (Bài giảng thứ ba–Chuyển Pháp Luân)
Một ngày sau khi trở về nhà từ quầy bán vé Shen Yun, tôi bị sốt cao. Tôi không để tâm. Tôi đã từng vượt quan sinh tử và nó đã diễn ra không quá một đêm. Tôi nghĩ rằng lần này là cựu thế lực quyết ngăn cản tôi bán vé Shen Yun. Tôi hướng nội và tìm ra nhiều chấp trước. Tôi phát chính niệm trước khi đi ngủ.
Ngày hôm sau, thân thể tôi cảm thấy khó chịu kinh khủng. Cơn sốt cao vẫn tiếp tục. Họng thì đau đến mức tôi không thể nói được. Tôi không còn chút sức lực và thậm chí không thể luyện được bài công pháp thứ nhất.
Việc thở cũng trở nên khó khăn. Đêm này qua đêm khác tôi hiếm khi ngủ được. Tôi ho liên tục. Mỗi lần ho là một lần đau nhói như muốn xé nát ngực ra. Vào ban đêm tôi bị nghẹt thở nhiều lần và tôi cầu xin Sư phụ trợ giúp. Cảm giác như có một mũi khoan kim loại đang khoan vào giữa hai thái dương tôi, rồi tiếp tục khoan sâu vào hộp sọ. Tôi chưa bao giờ trải qua sự đau đớn như thế. Tôi không ăn được cũng không ngủ được. Tôi bị sụt cân.
Tôi dùng hết sức học Pháp, nhẩm Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi tự nhủ rằng mình không thừa nhận an bài của cựu thế lực. Tôi tăng thời gian phát chính niệm từ một giờ lên hai giờ, ba giờ và sau đó là bốn giờ. Tôi hướng nội và nhận ra những chấp trước liên quan đến danh, lợi và sắc dục. Tôi phát chính niệm thanh lý chúng.
Vậy mà thân thể tôi vẫn không cải thiện được bao nhiêu. Cơn đau ngực ngày càng tệ hơn. Tôi yếu ớt đến nỗi cầm một chiếc thìa lên cũng khó nhọc.
Tôi biết mình đang ở trong tình trạng nguy hiểm. cựu thế lực đang muốn hủy hoại tôi. Tôi biết mình đã tu luyện không tốt, nhưng tôi không thể tìm ra được chấp trước căn bản. Tôi sẽ không cho phép cựu thế lực mang tôi đi! Tôi kiên trì nhắc nhở bản thân thực hiện ba việc:
1. Bất kể có đau đớn đến đâu, mỗi sáng tôi đều tham gia luyện năm bài công pháp cùng với người nhà. Đôi khi tôi không thể hoàn thành. Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành trong ngày hôm đó.
2. Tôi thường xuyên nhắc nhở bản thân đồng hóa với Pháp. Tôi liên tục nói với bản thân rằng tôi là đệ tử của Sư phụ và tôi sẽ vượt qua khảo nghiệm này. Tôi liên tục nhẩm:
“Càng trong vô vọng, có lẽ hy vọng ngay ở trước mắt. Càng trong cảm giác buồn chán, có lẽ chính là đang kiến lập uy đức của chư vị.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp)
“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín–Chuyển Pháp Luân)
“Vật cực tất phản!” (Bài giảng thứ ba–Chuyển Pháp Luân)
3. Tôi liên tục hướng nội. Tôi nghĩ về thời gian tôi ở New York rồi quay lại thời gian khi tôi ở Trung Quốc. Tôi cẩn thận quan sát những trải nghiệm và xem những chấp trước của mình là gì trong khoảng thời gian đó. Tôi biết rằng chắc hẳn có một số chấp trước mà tôi tìm không ra. Mỗi tối khi gia đình quây quần, tôi chia sẻ với mọi người những gì tôi đã phát hiện ra và nhờ mọi người giúp tôi tìm ra nhiều chấp trước hơn.
Hết lần này đến lần khác, tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi và ban cho tôi điểm hóa. Trước đây, nhiều lần Sư phụ đã điểm hóa cho tôi trong những giấc mơ. Nhưng lần này tôi không có điểm hóa nào.
Gần hai tuần trôi qua nhưng tình trạng của tôi không cải thiện. Tôi nói với người nhà: “Tôi không biết tôi có thể chịu được bao lâu nữa.”
Tôi bĩnh tĩnh lại. Tôi biết tôi là đệ tử của Sư phụ và tôi sẽ theo Sư phụ cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa. Sáng hôm sau trong lúc luyện tĩnh công, đột nhiên tôi có một ý niệm: “Ngươi còn trẻ lắm. Thật đáng thương nếu ngươi ra đi lúc này. Người chỉ vừa mới đến New York và chưa làm được gì ở đây.”
Tôi choáng váng. Tôi biết ý niệm này không phải là của tôi. Mặc dù tôi cảm thấy đã chạm đến giới hạn chịu đựng của mình, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến bỏ cuộc. Là cựu thế lực muốn tôi từ bỏ. Tôi đã có công việc tốt ở Trung Quốc và đã đến New York. Đây là an bài tốt nhất mà Sư phụ đã ban cho tôi. Có nhiều việc tôi cần thực hiện ở đây! Nếu tôi chết, người thân, bạn bè và đồng nghiệp sẽ nghĩ gì về Đại Pháp? Tôi không thể làm hủy hoại thanh danh của Đại Pháp được! Tôi sẽ không ra đi sớm như vậy. Tôi sẽ chỉ đi theo con đường mà Sư phụ an bài.
Hôm đó, tôi phát chính niệm từ 8 giờ sáng cho đến tận nửa đêm. Tôi cũng cầu xin Sư phụ cho tôi điểm hóa rằng tôi đã sai ở đâu.
Tối hôm sau, một học viên đã liên lạc với tôi và nhờ tôi dịch bài chia sẻ tâm đắc thể hội mà cô ấy viết. Tôi đáp rằng tôi không thể giúp được vì tình trạng của tôi đòi hỏi tôi phải tiếp tục học Pháp, luyện công và phát chính niệm.
Trong khi luyện tĩnh công tôi chợt nhận ra: “Thông điệp của học viên đó là dành cho BẠN.” Tôi đột nhiên minh bạch ra: Tôi quá ích kỷ! Tôi đã không đặt Đại Pháp là ưu tiên hàng đầu. Khi tôi được nhờ làm một số việc thì niệm đầu luôn là làm sao để sắp xếp thời gian và học hành của tôi. Tôi đã không nghĩ đến những gì mà hạng mục Đại Pháp cần tôi làm đầu tiên. Trước đây tôi chưa bao giờ nhận ra điều này và tôi nghĩ rằng mình đang tu luyện tốt.
Khi tôi hiểu ra điều này thì “mũi khoan” giữa hai thái dương tôi đã không còn siết chặt nữa. Tôi đã có thể cử động đầu của mình.
Mặc dù đầu tôi cảm giác đã đỡ hơn một chút nhưng tất cả những triệu chứng khác vẫn còn nặng. Cuộc hẹn với cơ quan di trú đã được lên lịch trong 4 ngày nữa. Tôi vẫn còn ho và cảm giác như thể tôi sắp chết ngạt. Chiều hôm đó tôi luyện công hơn 5 giờ đồng hồ. Tôi gần như không thể đứng được. Tôi tự nhắc nhở bản thân về lời dạy của Sư phụ:
“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín – Chuyển Pháp Luân)
Mặc dù vẫn còn đau đớn nhưng tôi đã cảm thấy có sức lực hơn. Tôi liên tục tự nhủ: Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí; ta đang trợ giúp Sư phụ. Mọi việc xảy ra với nhục thân của ta đều là giả tướng và khảo nghiệm. Ta có thể vượt qua khảo nghiệm này!
Tôi đã lấy lại được sức. Cho dù không nói được và vẫn còn đau, tôi đã đến điểm du lịch và cầm biểu ngữ giúp mọi người ở đó.
Trong suốt hai tuần, mỗi ngày tôi dành thêm 30 phút phát chính niệm. Một cách chậm rãi và từ từ, những triệu chứng khó chịu của tôi đã biến mất.
Tôi tin rằng những điều sau đây vô cùng quan trọng trong thời khắc khó khăn của tôi.
1. Phát chính niệm. Trước đây tôi có thể cảm nhận trường năng lượng khi phát chính niệm. Tuy nhiên trong 26 ngày này tôi không cảm nhận được gì. Cái đầu đau đớn đã can nhiễu tôi. Thỉnh thoảng tôi thậm chí còn nghe thấy một giọng nói: “Việc này thật là vô ích.” cựu thế lực cưỡng chế lên tôi cảm giác tuyệt vọng. Khi vượt qua khảo nghiệm này, tôi lại cảm nhận thấy nguồn năng lượng khi phát chính niệm. Vì duy trì phát chính niệm nên tôi không cảm thấy buồn ngủ ngay cả khi tôi rất ít ngủ trong 26 ngày.
2. Trân quý nhóm học Pháp. Khi tôi tham dự với nhóm học Pháp lớn, tôi phải tự lo liệu cho bản thân. Ngay khi bước vào phòng học Pháp, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Trong suốt thời gian cả nhóm phát chính niệm, tôi cảm thấy như được nằm trong một cái kén và được năng lượng vàng kim bao bọc. Tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi ước ao cảm giác này có thể kéo dài mãi.
3. Luôn có ý chí mạnh mẽ.
Sư phụ giảng:
“cựu thế lực biết rằng tôi không thừa nhận, thế vì sao chúng vẫn làm như thế? Nó có thể khởi một loại tác dụng, chính là muốn phá hoại ý chí của học viên.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
4. Từ bi.
Nhiều lần tôi được đề nghị đến bệnh viện để phát chính niệm hỗ trợ cho những học viên lớn tuổi đang trong quan nghiệp bệnh. Là một người trẻ tuổi, tôi thường được sắp xếp đến vào ban đêm, là thời điểm mà tôi đã rất mệt mỏi. Đôi khi tôi tự than phiền, tự hỏi vì sao những học viên đó không tu luyện tốt hơn để họ không phải cần chúng tôi phát chính niệm liên tục như thế. Sau khi vượt qua ma nạn của bản thân, tôi thực sự hiểu được những học viên đó đã trải qua cảm giác như thế nào và họ cần mọi người gấp rút giúp đỡ và hỗ trợ ra sao.
Hoàn thành thệ ước, trợ giúp Sư tôn
Tháng 4 năm ngoái, tôi bắt đầu tham gia vào bộ phận tiếp thị của hạng mục truyền thông. Công việc không trôi chảy như tôi mong đợi.
Những ngày đầu tiên, tôi đau đầu suốt ngày. Trong suốt tháng đầu, hễ khi bước vào văn phòng là tôi cảm thấy khó thở và chóng mặt. Trí nhớ của tôi vốn là khả năng mà tôi khá tự tin trở nên tệ đến nỗi tôi không thể nhớ được tên hạng mục mà mình vừa mới thực hiện trước đó. Khi nhận công việc, tôi không biết phải bắt đầu như thế nào. Tôi cảm thấy bản thân mình hoàn toàn là một tên ngốc vô dụng.
Tình trạng này kéo dài khoảng ba tháng. Thêm vào đó, hễ khi tôi bắt đầu nhìn vào màn hình máy tính thì cặp mắt lại đau liên tục. Tóc ở hai bên thái dương của tôi chuyển sang màu xám. Nghĩ đến việc tới văn phòng là tôi liền cảm thấy hoảng sợ. Tôi sợ cảm giác trống rỗng khi ngồi ở văn phòng. Tôi sợ bị mất mặt. Tôi cố gắng phát chính niệm nhưng dường như không có chuyển biến gì đáng kể.
Tôi muốn tạ lỗi cùng Sư phụ. Sư phụ đã an bài mọi thứ tốt nhất cho tôi. Truyền thông cần tôi góp sức, vậy mà tôi lại muốn thoát ra. Một phần trong tôi muốn chạy ra khỏi văn phòng và làm những việc dễ dàng hơn với tôi chẳng hạn như giảng chân tướng ở các điểm du lịch. Phần khác thì biết rằng Sư phụ đã an bài cho tôi trong hạng mục truyền thông.
Người nhà tôi đồng thời là Trưởng bộ phận của tôi cũng không thể hiểu được vì sao tôi muốn rời đi. Mỗi sáng trước khi đến văn phòng, tôi nói với gia đình tôi rằng có lẽ tôi không nên đi làm. Họ nói rằng tôi đang nói “đùa.” Tôi mong rằng hạng mục truyền thông sẽ sa thải tôi nhưng việc đó đã không xảy ra.
Vào dịp kỷ niệm sự kiện 25 tháng 4 năm nay, tôi quyết định sẽ nộp đơn nghỉ việc vào ngày hôm sau. Tối hôm đó sau khi mọi việc xong xuôi, tôi phát hiện rằng xe ô tô của tôi đã bị kéo đi đâu mất. Biển báo “Cấm đậu xe” vốn không có ở đó khi tôi đỗ xe, thì giờ lại đang ở đó. Tôi nhớ là đã xác nhận với hai học viên khác trước khi tôi đỗ xe và tất cả chúng tôi đều thấy biển báo được phép đỗ xe ở đó.
Đột nhiên tôi ngộ ra Sư phụ đang để tôi hiểu rằng tôi đang đi sai đường. Sư phụ đã an bài cho tôi ở trong hạng mục truyền thông. Đó là con đường tu luyện của tôi. Nếu tôi không đi theo con đường này, tôi sẽ không thể trở về nhà.
Đêm hôm đó tôi hướng nội nhiều lần. Sáng hôm sau tôi đã đi đến văn phòng như thường lệ.
Tôi chỉ cảm thấy thoải mái khi tôi không ở trong văn phòng. Tôi tiếp tục phát chính niệm nhưng tôi không thấy bất kỳ cải thiện rõ ràng nào. Tôi vẫn còn muốn rời khỏi hạng mục truyền thông. Tôi thường xuyên lạc đường khi lái xe về nhà ngay cả khi tôi mở GPS. Tôi biết rằng Sư phụ đang nói với tôi rằng tôi đang trong trạng thái nguy hiểm. Tôi không thể đột phá ra khỏi an bài của cựu thế lực.
Ngày 30 tháng 6, tôi đang thực hiện một công việc mới. Lúc đó là khoảng 6 giờ tối. Tôi là người duy nhất ở văn phòng. Tôi làm việc trên hai máy tính cùng lúc – một là tài khoản của Epoch Times và một là của Tân Đường Nhân. Thời điểm bận rộn nhất là từ 2 giờ sáng đến 3 giờ sáng. Tôi đã làm việc không ngừng trong hơn 10 tiếng. Cánh tay phải của tôi tê cứng do điều khiển chuột. Tôi phát chính niệm liên tục. Tôi nhắc nhở bản thân rằng mình sẽ làm được. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Đó là lần đầu tiên tôi thực sự tập trung vào công việc trong truyền thông. Đột nhiên tôi nghĩ: “Cuối cùng bạn đã quay lại!” Nước mắt rơi xuống ướt cả khuôn mặt khi tôi nói: “Tôi xin lỗi vì tôi đã đến quá muộn.” Tâm trí tôi thật thuần khiết và tôi thực sự hiểu được lời Sư phụ giảng:
“Thiên thanh thể thấu càn khôn chính
Kiếp hậu–Hồng Ngâm
Diễn nghĩa
Trời trong xanh, [Thiên] thể trong suốt, càn khôn chính
Sau [đại] kiếp [nạn]
Tôi tiếp tục làm việc cho đến chiều hôm sau khi chương trình phát sóng hoàn tất.
Sư phụ giảng:
“Không được dùng quan niệm của con người để đo lường Chính Pháp và hình thức tu luyện của các đệ tử Đại Pháp; không được cứ mãi dùng nhân tâm để kéo dài quá trình đề cao nhận thức của chư vị. Chư vị là người đang trên con đường trở thành Thần, mỗi chấp trước đều là một chướng ngại” (Chúc mừng năm mới–Tinh tấn yếu chỉ III)
Cuối cùng, với chính niệm và được Sư phụ trợ giúp, tôi đã đột phát khỏi những nhân tố phụ diện ngăn cản tôi làm việc trong truyền thông. Từ ngày hôm đó, áp lực nặng nề và những khó chịu mà tôi cảm nhận trong văn phòng đã biến mất, cũng như những sợi tóc màu xám của tôi. Chân ngã của tôi đã quay trở về!
Làm việc trong hạng mục truyền thông thực sự là an bài tốt nhất mà Sư phụ đã ban cho tôi. Con xin tạ ơn Sư phụ!
Tôi cũng muốn cám ơn những thành viên gia đình của tôi–những đồng tu–vì những giúp đỡ và hỗ trợ vô tư vô ngã của họ. Tôi muốn cảm ơn người quản lý của tôi vì những khích lệ và nhẫn chịu không ngừng của cô ấy, và sự tin tưởng của cô ấy dành cho tôi khi tôi muốn rời đi.
Xin hãy chỉ ra những điều không phù hợp.
Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên 2019)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/5/396609.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/20/181163.html
Đăng ngày 15-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.