Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 20-04-2019] Nhiều năm trước, sau khi được thả ra từ trại lao động cưỡng bức*, trạng thái tu luyện của tôi rất kém, và trạng thái tu luyện của chồng tôi cũng vậy. Chúng tôi có nhiều mâu thuẫn và nảy sinh tâm oán hận cũng như không tin tưởng lẫn nhau. Đây là quãng thời gian rất khó khăn. May mắn nhờ có Sư phụ và Đại Pháp, tôi dần dần buông bỏ được những chấp trước, và chúng tôi đã giải quyết được những mâu thuẫn.

(*Hệ thống Trại lao động Cưỡng bức ở Trung Quốc bao gồm hàng nghìn cơ sở giam giữ trên khắp cả nước và đã được Đảng Cộng sản Trung Quốc sử dụng rộng rãi trong cuộc đàn áp đã kéo dài 20 năm đối với các học viên Pháp Luân Công (Pháp Luân Đại Pháp). Ngoài việc bị cưỡng bức làm việc nặng nhọc trong nhiều giờ trong môi trường khắc nghiệt, các học viên còn thường bị chính quyền lạm dụng về thể xác và tinh thần để tìm cách “chuyển hóa” họ và buộc họ từ bỏ tín ngưỡng của mình.)

Những năm qua, trong khi vượt qua khổ nạn và khó khăn, chúng tôi luôn cảm nhận được sự từ bi của Sư phụ và uy lực của Đại Pháp. Giờ đây, hơn bao giờ hết, chúng tôi vững tâm tín Sư tín Pháp.

Tất cả bắt đầu từ một sự việc

Không lâu sau khi tôi được thả ra khỏi trại lao động cưỡng bức, một lần chồng tôi đi công tác. Khi khách hàng đề nghị mua cho anh ấy một đêm với gái mại dâm, anh ấy đã từ chối, vì biết rằng là người tu luyện Đại Pháp anh không được làm vậy. Tuy nhiên sau khi về nhà, anh ấy lại tìm đến tôi đòi quan hệ. Vì chuyện này mà giữa chúng tôi có chút không thoải mái và đã nảy sinh tranh cãi. Chúng tôi đã không nhìn sự việc dựa trên Pháp. Tuy nhiên cùng là người tu luyện, chúng tôi đã nhanh chóng bình tĩnh lại.

Chồng tôi đã nhận ra trạng thái của anh không phù hợp với Pháp. Tuy nhiên, sự việc này đã khiến chúng tôi sinh ra gián cách. Lúc đó không cảm thấy, nhưng sau này mới biểu hiện ra.

Mâu thuẫn nhiều hơn

Có một thời gian, công ty nơi chồng tôi làm việc không ký được hợp đồng mới, không đủ tiền trả lương, cuối cùng họ buộc phải giảm bớt nhân sự. Chồng tôi bị cho thôi việc và ở nhà cả ngày. Công việc của tôi thì ngược lại, rất bận rộn và thường xuyên phải làm việc 12 giờ mỗi ngày. Ông chủ đánh giá cao sự trung thực và đáng tin cậy của tôi, nên đã lên kế hoạch đề bạt tôi vào vị trí quản lý.

Hằng ngày tại nơi làm, tôi phải xử lý nhiều vấn đề kỹ thuật cũng như vấn đề con người. Khi về tới nhà lúc 8 – 9 giờ tối, tôi đã kiệt sức. Tất cả những gì tôi muốn là mau chóng hoàn thành công việc nhà để bắt đầu học Pháp. Sau nhiều năm tu luyện, tôi ngộ ra rằng miễn là có Pháp trong tâm, chúng ta có thể chứng thực Pháp trong cuộc sống hàng ngày và tại nơi làm việc.

Nhưng chồng tôi vẫn ở nhà cả ngày, và luôn phải nghe những lời mẹ chồng phàn nàn về tôi. Kết quả là anh ấy không những không thông cảm cho những vất vả của tôi để nuôi sống gia đình, mà còn oán trách rằng tôi không lo đủ việc nhà và không quan tâm đến anh ấy.

Cố gắng làm thêm nhiều việc nhà và chăm sóc chồng khiến tôi ngày càng có ít thời gian học Pháp. Khi tôi học Pháp, nghiệp tư tưởng thường can nhiễu rất nặng. Một câu tôi phải đọc nhiều lần mới thật sự hiểu được ý nghĩa. Tôi cũng không giữ được tỉnh táo khi đọc sách, chỉ mới đọc vài trang mắt đã không mở ra được.

Tôi chuyển sang nghe băng ghi âm các bài giảng nhưng vẫn không thể giữ tỉnh táo. Dù cố gắng nhiều thế nào, tôi vẫn ngủ gật khi luyện tĩnh công. Khi tình trạng tu luyện của tôi xuống dốc, tôi không còn đủ trí huệ để giải quyết các công việc hằng ngày tại nơi làm việc và ở nhà. Tôi trở nên rất thụ động. Đêm ngủ nằm mơ thấy tôi đi qua hết cánh cửa này tới cánh cửa khác, nhưng không thể tìm được con đường đúng.

Vòng luẩn quẩn

Không lâu sau đó, ông chủ thuê một quản lý mới. Tôi được yêu cầu nghỉ làm cho tới khi có thông báo mới, có nghĩa là tôi mất việc. Tôi muốn dùng cơ hội này để học Pháp và điều chỉnh lại trạng thái tu luyện của bản thân trước khi kiếm công việc mới. Chồng tôi không muốn cả hai đều thất nghiệp, nên đã nhanh chóng tìm cho tôi một công việc khác. Ngay sau hôm nghỉ làm ở công ty cũ, tôi đã bắt đầu công việc mới.

Vì không có thời gian nghỉ ngơi và điều chỉnh lại, tôi bị kiệt sức ngay từ ngày đầu. Mỗi ngày làm việc đều rất khổ cực, có lần tôi bị đau bụng dữ dội đến nỗi không thể đứng thẳng. Tôi thậm chí còn ngất tại nơi làm vì quá mệt.

Tôi bắt đầu công việc vào thời điểm công ty rất bận rộn. Chúng tôi đang lên kế hoạch phát hành một sản phẩm mới ra thị trường, nên mọi người đều phải làm việc trong nhiều giờ. Tôi phải hoàn thành công việc mỗi ngày không được chậm trễ, áp lực rất lớn. Đồng thời, một số khách hàng mà tôi quản lý tại công ty cũ cũng cần giải quyết công nợ. Tôi đóng vai trò trung gian giữa công ty cũ và các khách hàng, giữ mối quan hệ tốt cho tới khi công ty được thanh toán đủ.

Tôi cảm thấy có một gánh nặng vô hình đang đè lên thân mình. Tôi đang trên bờ vực suy sụp tinh thần. Tôi thường cảm thấy tức ngực và khó thở, cảm thấy mình có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Hằng ngày tôi lo âu và sợ hãi về nhiều thứ. Tôi lo lắng về những vấn đề gặp phải hằng ngày, và mất đi sự tự tin cũng như trí huệ để giải quyết các vấn đề. Tôi lo lắng rằng nếu học Pháp không tốt, tôi đang bất kính với Sư phụ và Đại Pháp. Tôi lo sợ nếu ai đó phát hiện ra trạng thái tu luyện thật sự của tôi, họ sẽ có ấn tượng tiêu cực về Đại Pháp.

Ngày này qua ngày khác, tôi quanh quẩn trong cái vòng ấy mà không thoát ra được. Tôi hoảng loạn: “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cứ như thế này?” Tôi không dám nghĩ xa hơn và bị choáng ngợp trong áp lực vô cùng lớn. Sự vô vọng và bất lực của tôi khó có thể diễn tả thành lời.

Lấy lại tự tin trong tu luyện

Trong tâm tôi thầm gọi Sư phụ nhiều lần và tự khích lệ: “Tất cả sẽ tốt thôi. Con sẽ không từ bỏ và sẽ cùng Sư phụ trở về nhà.” Tôi nhớ tới Pháp mà Sư phụ giảng:

“Chư vị có thể kiên định bước đi cho đến cuối cùng, không bị dao động, bất kể là qua can nhiễu như thế này, hay can nhiễu như thế kia, chư vị thật sự có thể kiên định đi tiếp; chư vị không cần cảm tạ tôi; chư Thần toàn vũ trụ đều bội phục chư vị!” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc [2005])

Tôi quyết tâm sẽ tu luyện cho tới bước cuối cùng. Niệm đầu này đã thúc đẩy sự kiên định và làm động lực cho tôi trong tu luyện, như Sư phụ đã giảng:

“Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị [thấy] thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có. Tương lai còn làm chư vị xuất hiện tình huống ấy, làm chư vị tạo thành [cảm] giác sai như thế, làm chư vị cảm giác như chúng hệt như không tồn tại, đều là giả hết, chính là để xem chư vị có thể kiên định hay không. Chư vị nói rằng chư vị cần phải kiên định không lay động, với tâm như thế, đến lúc ấy chư vị thật sự có thể kiên định không lay động, thì chư vị tự nhiên làm được tốt, bởi vì tâm tính chư vị đã đề cao lên.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Đọc tới đoạn này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ chỉ cần tôi không bỏ cuộc, khổ nạn này cuối cùng cũng sẽ qua. Bản thân sự lo lắng là không phù hợp với Pháp. Tôi nhớ Sư phụ đã giảng:

“Bởi vì sự lo lắng của chư vị bản thân [nó] chính là chấp trước, cho nên chư vị hễ chấp trước thì phải loại bỏ chấp trước của chư vị, từ đó tạo thành việc dường như bị người khác can nhiễu, kỳ thực có thể là do tâm của mình gây nên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New Zealand [1999])

Cứ như vậy, tôi đã có thể tập trung lại vào việc học Pháp.

Đột phá

Tôi bắt đầu tận dụng mọi cơ hội để học Pháp, và khi học Pháp tôi cố gắng hết sức để đồng hoá với Pháp. Tôi đọc Chuyển Pháp Luân bất cứ lúc nào có thời gian rảnh ở nhà, và khi đi đâu đó thì tôi nhẩm Pháp. Tôi cũng nghe các bài chia sẻ thể hội trên kênh Phát thanh Minh Huệ khi đang làm việc nhà. Các bài kinh văn của Sư phụ vào thời kỳ đầu giảng Pháp khiến tôi cảm thấy như Sư phụ đang ở trước mắt. Tôi học cách hướng nội tìm và cố gắng làm tốt việc phát chính niệm cũng như giảng thanh chân tướng.

Sư phụ giảng:

“Càng trong vô vọng, có lẽ hy vọng ngay ở trước mắt. Càng trong cảm giác buồn chán, có lẽ chính là đang kiến lập uy đức của chư vị. Hy vọng mọi người thật sự có thể phối hợp tốt, chính niệm đủ, gặp phải việc thì hướng nội tìm, chính là giống như nhiệt tình lúc mới bước vào tu luyện.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2011)

Một hôm khi đọc tới đoạn Pháp này, tôi vô cùng xúc động. Tôi ngồi song bàn trước Pháp tượng Sư phụ, tay kết ấn và cầu xin Sư phụ điểm hoá cho tôi biết tôi đã trượt ngã tại đâu. Đột nhiên, tôi nhận ra tâm oán hận đối với chồng và mẹ chồng đang can nhiễu đến tôi. Tôi cũng oán trách công ty cũ đã đối xử bất công với tôi.

Sư phụ giảng:

“Họ dùng cái lý của người thường mà đo tâm tính của Phật; làm sao có thể đo được? Họ dùng tiêu chuẩn người thường mà xét sự việc trên cao tầng; làm sao có thể thế được? Do đó thường hay xuất hiện vấn đề như vậy: coi những khổ [nạn] trong cuộc đời là bất công đối với mình; có nhiều người suy sụp mà rớt xuống.” (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Chính là nó! Chính là chỗ tôi đã sai. Tôi đã dưỡng thành chấp trước an dật và muốn sống một cuộc sống thoải mái. Tôi oán trách người khác bởi họ khiến cuộc sống của tôi khó khăn. Đây là trạng thái đúng đắn của một người tu luyện sao?

Trong tâm tôi thầm hứa với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, dù cho quá khứ mọi người đối xử với con ra sao và con cảm thấy thế nào, con sẵn sàng buông bỏ nó. Từ nay con chỉ đi theo Sư phụ, theo an bài của Sư phụ tới cuối con đường để cứu chúng sinh.”

Về sau, một lần tôi được nghe hồi ức về quá trình truyền Pháp của Sư phụ tại Trung Quốc, phong thái ôn hoà và cao thượng của Sư phụ đã khiến tôi khắc cốt ghi tâm và tịnh hoá cho tôi. Sư phụ từ cảnh giới chí cao vô thượng, đã hạ xuống đây, đối với các đệ tử vô cùng từ bi, khiêm tốn trong cuộc sống hàng ngày. Thật đáng khâm phục.

Tôi hoàn toàn quên đi sự hiện hữu của bản thân, và được bao bọc trong một trường năng lượng bao dung tường hoà, cảm thấy trạng thái tu luyện thấp kém của mình được chính lại. Toàn thân thể tôi ấm áp, cảm giác vô cùng thoải mái. Tôi chợt tỉnh ngộ – tất cả những khó chịu đều là cái bên ngoài, đều là giả tướng. Tín tâm tu luyện của tôi tăng lên, từ đó về sau, dần dần trạng thái tu luyện của tôi cũng tốt hơn.

Thái độ của chồng tôi dần dần thay đổi

Vì có công việc mới nên tôi và chồng đã chuyển đến một khu vực khác, ở đó chỉ có chúng tôi là học viên Đại Pháp. Tôi muốn làm các tài liệu giảng chân tướng, nhưng chồng tôi không cho tôi làm vì lo sợ nguy hiểm.

Anh ấy không cho tôi mua máy in, nhưng khi tâm oán hận nổi lên, tôi đã hoàn toàn phủ nhận nó. Tôi bắt đầu làm những biểu ngữ viết tay. Tôi làm các biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” “Chân – Thiện – Nhẫn hảo,” và “Thế giới cần có Chân – Thiện – Nhẫn.” Sau đó, tôi làm các tờ rơi, tờ bướm về các câu chuyện tu luyện và câu chuyện của người thường được cứu. Tôi treo các biểu ngữ và tờ bướm này lên cây.

Một đêm ra ngoài treo tờ rơi, tôi đi xuống một con phố nhỏ và tối. Tôi chưa từng đi hướng này bao giờ, và xung quanh đều tối đen. Tôi có chút sợ hãi. Khi suy nghĩ đó vừa thoáng qua đầu, bầu trời tự nhiên bừng sáng như thể tất cả những ngọn đèn trên phố cùng bật một lúc. Khi nhìn quanh, tôi không thấy một ngọn đèn nào. Tôi nhìn lên trời nhưng cũng không thấy trăng. Tôi nhận ra: “Ồ, chính là Sư phụ!”

Tôi có thể cảm thấy năng lượng mà Sư phụ đang gia trì cho tôi. Tôi nhìn những rặng cây dọc trên con phố, cành lá như đang vẫy chào và nói: “Hãy treo những tờ bướm của bạn lên thân tôi!” Đêm đó khi về nhà, tôi kể cho chồng tôi nghe những gì đã xảy ra. Anh ấy đã xúc động và đồng ý mua một cái máy in. Niềm hạnh phúc xuất ra từ trong tâm bao bọc lấy chúng tôi.

Thêm những mâu thuẫn nảy sinh

Tôi không nhớ cụ thể những chuyện gì đã gây thêm mâu thuẫn giữa hai vợ chồng, nhưng chúng tôi đều cho rằng quan điểm và suy nghĩ của bản thân tốt hơn đối phương. Cả hai chúng tôi đều cứng đầu và không ai chịu nhượng bộ.

Tôi đã đọc đoạn kinh văn đệ tử hỏi Sư phụ:

Đệ tử: Trong tình huống cả nhà đều là đệ tử Đại Pháp, một số mâu thuẫn mãi vẫn không giải quyết được, hoặc trở nên rất rắc rối, cũng rất khổ tâm.”

Sư phụ đã trả lời:

“Trong tu luyện của đệ tử Đại Pháp khẳng định là có mâu thuẫn phản ánh xuất lai. Nếu đều không thể tìm ở bên trong, [thì] dẫu chư vị là người nhà, hay là đồng tu với nhau, cũng đều sẽ khiến mâu thuẫn không ngừng lớn lên, kéo dài thời gian rất lâu mà không vượt ‘quan’ được. Giải quyết thế nào? Đều phải hướng nội mà tìm. Ai có thể làm được trước, thì sẽ khiến sự việc đó xuất hiện sự xoa dịu. [Nếu ai cũng] đều có thể làm được thế, thì giải quyết xong.”

(Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007)

Tôi đã cố gắng hướng nội tìm những vẫn không thể chỉ ra được vấn đề ở đâu. Điều đó khiến tôi lo lắng rằng tôi đang đề cao quá chậm và không biết tu luyện bản thân, sau một thời gian vẫn quanh quẩn ở một chỗ, không thể thoát ra được. Tôi cảm thấy có lỗi vì khiến Sư phụ thất vọng, nhất là khi Sư phụ đã giúp tôi quá nhiều.

Đêm đó tôi có một giấc mơ. Trong mơ, tôi thấy một cánh cửa kim loại rất lớn, bị khóa bởi một khóa xích. Mật khẩu hiện trên khóa là 010001. Khi hai chữ số liền kề giống nhau, một mắt xích sẽ được mở.

Khi tỉnh dậy, tôi chợt hiểu ra những con số đó là đại diện cho hai người. Chúng tôi một người là số 0, một người là số 1. Nếu số 1 chuyển thành 0, tiến triển sẽ rất nhanh. Nhưng nếu chuyển số 0 thành số 1, thì cần 5 bước mới mở được cánh cửa. Tôi nhận ra khi người tu luyện gặp vấn đề gì, chúng ta phải phối hợp với nhau, chỉ khi đồng lòng thì vấn đề mới có thể giải quyết.

Sư phụ giảng:

“Thản đãng vô chấp xuất minh kiến” (Thiểu biện – Hồng Ngâm III)

Khi tôi buông bỏ những suy nghĩ vị kỷ và cố gắng hoà hợp với chồng, tôi đột nhiên nhận ra chấp trước vị tư chính là nguyên nhân gốc rễ của mọi vấn đề mà tôi gặp phải bao nhiêu năm qua.

Vài năm trước, khi tôi bị bắt giam phi pháp trong trại cưỡng bức lao động, có những lúc tôi rất hồ đồ, dùng mối quan hệ vợ chồng của người thường để can nhiễu đến sự kiên định của chồng tôi với Đại Pháp, thậm chí có lúc tôi bị tà ngộ. Cú ngã ấy là một lần cảnh tỉnh đối với tôi. Giờ đây tôi hiểu sâu sắc Đại Pháp trân quý thế nào và tu luyện là nghiêm túc. Tôi cần tu tốt hơn nữa từng niệm đầu, đối chiếu chúng với những tiêu chuẩn của Đại Pháp.

Trong hoàn cảnh gia đình, khi chồng tôi hành xử như người thường và khiến tôi khó chịu, tôi nghĩ về những áp lực ghê gớm và những tổn thương từ lời nói và hành động của tôi đã áp đặt lên anh ấy trong thời gian tôi ở trong môi trường tà ác của trại lao động cưỡng bức. Chẳng trách anh ấy lo lắng tôi bị mất lý trí và lo cho sự an toàn của tôi. Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy hết sức hổ thẹn với chồng. Tất cả oán giận đối với chồng đã tan biến vào lúc đó.

Tôi đi đến chỗ chồng và nói một cách chân thành. “Trước đây em luôn than phiền rằng anh quá người thường, nhưng hôm nay em đã nhận ra nguyên nhân thực sự: khi ở trong trại cưỡng bức lao động, em cũng đã làm như anh. Em cư xử như một người thường và làm anh tổn thương sâu sắc. Tất cả là lỗi của em, em xin lỗi. Tất cả đều do những quan niệm và chấp trước người thường của em. Em vô cùng xin lỗi.”

Tôi mở lòng và chia sẻ với chồng những suy nghĩ sâu kín nhất. Tôi cũng thừa nhận với anh ấy rằng tôi vẫn còn có những vật chất bất hảo trong trường không gian của bản thân khiến tôi không kính Sư kính Pháp. Tôi thấy mắt anh rưng rưng, dù anh ấy đang mỉm cười. Tôi cố gắng cười đáp lại nhưng nước mắt không ngừng rơi.

Thời khắc đó, trong tâm tôi tràn ngập cảm kích và tôn kính với Sư phụ. Tôi cảm tạ Sư phụ đã tháo gỡ những gút thắt trong mâu thuẫn của chúng tôi và thấu hiểu những oán giận sâu xa giữa hai vợ chồng tôi. Bây giờ tôi có thể hiểu sâu sắc hơn những gì Sư phụ giảng:

“Tôi không chỉ là vì chư vị, tôi vì tất cả các sinh mệnh mà thao tận cái tâm, tôi vì tất cả các sinh mệnh mà gần như hao tận mọi thứ của tôi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ [1998])

Tôi biết nhận thức Pháp của tôi chỉ giới hạn trong tầng thứ sở tại của bản thân, chỉ là một giọt nước nhỏ trong đại dương. Càng tu luyện tinh tấn bao nhiêu, chúng ta càng hiểu được Sư phụ đã làm những gì cho chúng ta, cảm nhận được nhiều hơn về sự từ bi của Sư phụ, cũng như sự rộng lớn tinh thâm của Đại Pháp.

Hơn lúc nào hết, tôi đã minh bạch rằng là một đệ tử Đại Pháp, tôi nên học Pháp nhiều hơn nữa và tinh tấn hơn nữa. Tôi sẽ làm tốt ba việc để bù đắp lại những lỗi lầm trước đây và theo Sư phụ trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/20/大法开启心锁、善解恩怨-385325.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/8/178360.html

Đăng ngày 09-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share