Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-07-2019] Việc làm thường lệ buổi sáng của tôi là hoàn thành 5 bài công pháp và phát chính niệm. Khoảng 6:30 sáng, tôi bước ra khỏi phòng ngủ. Chồng tôi đã nấu cháo và một món rau xào, và anh ấy chờ tôi để chúng tôi có thể bắt đầu bữa ăn sáng. Tôi vô cùng biết ơn lòng tốt của anh.

Anh ấy vẫn luôn làm như thế. Nhớ về con người anh cách đây vài năm như thế nào và nhận thấy anh đã thay đổi biết bao nhiêu, thì sự thay đổi đáng kinh ngạc đó thật quá khó hiểu.

Đại Pháp giúp tôi vượt qua cơn hoạn nạn

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999 và tung ra một làn sóng tuyên truyền phỉ báng các học viên Đại Pháp bị bệnh tâm thần. Chồng tôi trở nên sợ hãi và tự nhốt mình trong một căn phòng. Tôi suy nghĩ đơn giản là anh không muốn bị quấy rầy, nhưng sau đó anh lại nói với tôi rằng anh sợ tôi sẽ giết anh vào giữa đêm. Tôi đã bị sốc. Chồng tôi là một người đàn ông mạnh mẽ, mạnh đến nỗi ngay cả đàn ông cũng cảm thấy đau khi anh ấy nắm cánh tay họ. Phản ứng của anh đã cho thấy tác hại khủng khiếp của chiến dịch phỉ báng do ĐCSTQ gây ra.

Tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2000. Khi tôi trở về nhà, Phòng 610 đã gây áp lực cho đơn vị của tôi để giam giữ tôi. Chồng tôi đã góp một phần của mình để buộc tôi phải “chuyển hóa” và từ bỏ đức tin của mình. Anh đã đẩy đầu tôi vào bàn thật mạnh và khiến nó chảy máu. Anh cũng không để cho tôi ngủ.

Sau khi tôi trở lại làm việc, cơ quan của tôi nói với chồng tôi không cho tôi ra ngoài hoặc tiếp xúc với các học viên Đại Pháp khác. Nhưng đức tin của tôi vào Đại Pháp vô cùng kiên định và tôi quyết không từ bỏ đức tin của mình. Tôi học Pháp khi không có anh. Thỉnh thoảng khi tôi nghe tiếng anh mở cửa, tôi đã giấu cuốn sách vì tôi sợ rằng chồng tôi sẽ phá hủy sách hoặc làm hỏng ảnh của Sư phụ. Khi anh ấy cố gắng lấy chúng, tôi đã vật lộn không thành công để lấy lại cuốn sách và bức ảnh. Dần dần, tôi trở nên phẫn uất.

Cuối cùng, tôi đã kết nối được với các đồng tu. Tôi đọc Tuần báo Minh Huệ và bắt đầu thực hiện ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Chồng tôi lại kiếm chuyện đánh tôi, cầm dao rượt đuổi theo tôi và dọa giết tôi. Thỉnh thoảng anh ném một bát cơm hoặc súp nóng vào người tôi. Mặc dù việc đó nhắm vào tôi nhưng tôi luôn an toàn nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ.

Một lần giữa bữa ăn, chồng tôi đã nổi giận vô cớ và ném tất cả chén, bát đũa khắp nơi. Rồi anh đứng dậy bỏ đi. Tôi không dám nói bất cứ điều gì và lặng lẽ dọn dẹp cảnh hỗn độn đó. Việc này xảy ra thường xuyên trong ngôi nhà của chúng tôi. Thông qua việc kiên định học Pháp, tôi nhận ra rằng tôi đã bị chấp trước vào nỗi sợ hãi. Tôi càng sợ rằng chồng tôi sẽ ném đồ đạc, anh ấy càng làm điều đó. Tôi tự hỏi: Là một học viên Đại Pháp, tôi sợ điều gì chứ? Có phải tôi sợ rằng tôi sẽ mất gia đình không? Các học viên Đại Pháp có sợ điều này không? Không. Tôi cũng không muốn mất mặt hay khiến hàng xóm cười nhạo tôi. Đây chẳng phải là biểu hiện của tâm chấp trước vào danh sao?

Sự giác ngộ này đã giúp tôi đưa ra những cách để đối phó với hoàn cảnh của mình. Khi tà ác làm chồng tôi tức giận, tôi mở cửa sổ và cửa ra vào để hàng xóm nghe thấy. Tôi sợ gì chứ? Tôi không có gì phải sợ cả! Chỉ tà ác mới phải sợ hãi. Chúng không muốn tội ác của chúng bị phơi bày. Đây là một cách hiệu quả để ngăn anh ấy khỏi quá kiêu ngạo.

Đôi khi chồng tôi đánh tôi rất dữ tợn, và tôi bị bầm tím khắp người. Khi anh đánh tôi vào ban đêm, tôi vẫn đi làm vào ngày hôm sau nhưng không dám cho người khác biết. Tôi đã cố gắng che giấu việc đó sao cho mọi người sẽ không cười nhạo tôi. Tôi giả vờ rằng tôi luôn vui vẻ và có một gia đình hạnh phúc.

Một lần, khi anh đánh tôi, tôi không thể chịu đựng được nữa và quyết định rời khỏi nhà. Tôi ở lại với một học viên khác. Chồng và mẹ chồng tôi tìm tôi khắp nơi, nhưng họ không thể tìm thấy tôi. Điều này làm anh lo sợ. Vài ngày sau, tôi về nhà và muốn nộp đơn ly hôn. Anh ấy không đồng ý, và nói rằng anh không muốn mẹ anh sẽ nổi giận. Từ đó trở đi, anh đánh tôi ít hơn, nhưng hai chúng tôi vẫn cãi vã với nhau chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt.

Tôi tiếp tục học Pháp. Với sự giúp đỡ của các bạn đồng tu, tôi nhận ra rằng các học viên Đại Pháp không nên chịu đựng việc bị đánh đập.

Sư phụ giảng:

“Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu. Kỳ thực ấy là do sự nhận thức không đầy đủ về Pháp của phía con người dẫn đến như thế, vì phía con người mà ức chế phía Thần của chư vị, cũng chính là ức chế bộ phận đã tu thành của chư vị, cản trở họ Chính Pháp. Phía chưa có tu thành lẽ nào có thể ức chế chủ tư tưởng, ức chế phía đã đắc Pháp? Vì con người mà nuôi dưỡng tà ma, khiến nó dùi vào sơ hở của Pháp. Đã làm đệ tử, khi ma nạn đến, nếu thật sự đạt được thản nhiên bất động hoặc có thể đặt tâm cho phù hợp với các yêu cầu khác nhau của các tầng thứ khác nhau đối với chư vị, thì đủ để vượt quan rồi. Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp? (Nói về Pháp, Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi hiểu ra rằng ngay cả một người bình thường cũng sẽ không đánh vợ mình. Chính sự hiểu biết sai lầm của tôi đã tiếp thêm năng lượng cho tà ác.

Một ngày sau khi đánh tôi, anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và mời bạn bè của anh ấy đến nhà chúng tôi. Anh ấy muốn tôi nấu ăn cho họ. Trong khi chúng tôi ăn tối cùng nhau, họ đã nói xấu Pháp Luân Đại Pháp và chồng tôi đã nói về việc anh ấy đối xử với tôi tốt như thế nào. Lần này, tôi nhận ra rằng tà ác đang bức hại cả hai chúng tôi vì tôi có sơ hở để chúng có thể dùi vào. Vì vậy, tôi xắn tay áo lên và để bạn bè chồng tôi nhìn thấy những vết bầm tím. Tôi nói về hành vi bạo lực của anh. Anh ấy đã không nói được gì. Anh hiểu rằng anh không nên đánh tôi. Anh nói: “Anh sẽ không đánh em nữa. Anh sẽ không đánh em nữa”. Thật vậy, kể từ ngày đó, anh ấy đã không đánh tôi.

Đến lúc đó, tôi mới thấy rất rõ rằng chính tà ác ở những không gian khác đã khống chế anh. Tôi cần phải phát chính niệm để loại bỏ nó, và tôi phải buông bỏ sự thù hận của mình đối với anh. Các học viên thường bảo tôi đừng ghét bỏ anh vì đó không phải là con người thật của anh, nhưng tôi đã không thể hiểu về điều đó. Đôi khi tôi còn mơ thấy mình đang đánh nhau với anh, và nước mắt tuôn trào làm tôi nghẹt thở. Sau đó một lúc lâu, tôi không thể ngủ lại được. Tôi biết rằng trong thâm tâm tôi đã rất oán giận anh. Tôi đã ngộ ra rằng mọi vấn đề bắt nguồn từ tôi, vì anh ấy có thể cảm nhận được sự thù hận trong tôi. Tôi biết rằng các đệ tử Đại Pháp có mang theo năng lượng.

Lời giảng này đã xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Bình thường người thường nghĩ tưởng về một vấn đề gì thì phát xuất ra một thứ có hình thái đại não; bởi vì nó không có năng lượng, nên [sau khi] phát xuất ra một thời gian ngắn liền tản mất; nhưng năng lượng của người luyện công thì được bảo trì trong một thời gian lâu hơn”. (Bài giảng thứ Năm, Chuyển Pháp Luân)

Tôi không nhận ra rằng chính sự oán giận của tôi đối với anh đã gây ảnh hưởng đến anh. Khi nhìn lại vấn đề này, tôi cảm thấy hối hận. Do đó tôi đã quyết tâm loại bỏ chấp trước này từ gốc rễ.

Tuy nhiên, làm được điều này không hề dễ dàng. Mảng băng đó trong lòng tôi cứng như đá và khó mà tan chảy. Tôi học Pháp nhiều hơn. Tôi cũng cố gắng làm mọi việc dựa trên Pháp từng chút một. Tôi nắm chắc từng ý từng niệm và hành động của mình, đồng thời loại bỏ sự phẫn nộ mỗi khi nó xuất hiện bằng cách nghĩ rằng: “Ta không thừa nhận đó là ta. Đó không phải là ta’’. Tôi dần dần cảm thấy sự phẫn uất bớt đi.

Sư phụ đã nhìn thấy sự đề cao và nỗ lực của tôi, vì vậy Ngài đã loại bỏ nhiều vật chất xấu cho tôi. Khi tôi thực sự hiểu ra vấn đề của mình và thoát khỏi chấp trước oán giận, tôi đã cảm ơn Sư phụ từ tận đáy lòng.

Trong thời gian qua, vì tôi, mà chồng tôi đã phải chịu nhiều áp lực từ đơn vị công tác, từ gia đình và bạn bè của anh. Bởi vì tôi tu chưa tốt, nên đã phạm nhiều sai lầm. Tôi đã không chứng thực Pháp được tốt và cũng không giảng rõ chân tướng cho anh ấy, nên đã khiến anh bỏ lỡ cơ hội hết lần này đến lần khác. Những tội lỗi anh phạm phải là do sự thiếu hiểu biết của tôi. Do đó, tôi đã cố gắng hết sức để bù đắp cho những lỗi lầm mà mình mắc phải. Những khổ nạn về gia đình cuối cùng đã được giải quyết.

Sư phụ giúp loại bỏ khổ nạn

Có một sự cố khiến tôi mất vài năm mới tìm ra mình sai ở điểm gì. Chồng tôi và tôi làm việc trong cùng một đơn vị. Anh ấy thích bia và thường được bạn bè mời ra ngoài uống. Vì vậy, bất cứ khi nào có ai đó tìm kiếm anh tại nơi làm việc trong khi anh đang ở ngoài với bạn, anh đều yêu cầu tôi lấp liếm cho anh.

Kết quả là, tôi hiếm khi có thời gian để làm ba việc mà các học viên phải làm, vì tôi phải tự làm công việc của mình, lại cả công việc của anh ấy và việc chăm sóc gia đình. Vì thời gian của các học viên Đại Pháp rất quý giá, tôi cảm thấy mình không nên ôm thêm công việc của anh ấy. Rốt cuộc, anh chỉ dành thời gian cho việc bia rượu. Nếu tôi cứ tiếp tục chịu đựng việc đó, chẳng phải tôi đã đang bỏ qua cho các hành động của anh ấy sao?

Sau đó chồng tôi yêu cầu tôi quán xuyến luôn cả các ca làm việc cuối tuần của anh ấy, trong khi anh không làm gì cả. Tôi biết điều đó là sai, nhưng không biết xử lý việc đó ra sao. Do đó, bất cứ khi nào điều này xảy ra, chúng tôi sẽ cãi nhau. Tôi hướng nội và cảm thấy bối rối. Tôi đã phạm sai lầm gì đây? Tôi biết rằng việc làm thay ca cho anh ấy là không đúng, nhưng tại sao mọi người nói tôi sai? Tôi đã nhận ra rằng đó là vì tôi muốn giữ thể diện. Tôi sợ bị mang tiếng là “không tốt” và tôi không muốn mọi người nói rằng anh ấy cũng không tốt. Tất cả điều này phát sinh là do quan niệm người thường của tôi.

Do đó, tôi đã nói với mọi người trong văn phòng rằng anh ấy đi uống rượu với bạn bè là vì nghĩ rằng tôi sẽ làm giúp anh ấy. Điều đó là không đúng, tôi nói. Khi mọi người hiểu được vấn đề thì không ai nói gì nữa. Một số thậm chí còn bảo anh đừng uống quá nhiều. Khi chồng tôi có ca làm vào cuối tuần, anh ấy không còn yêu cầu tôi làm thay cho anh nữa, nhưng sâu trong tâm anh là sự oán hận.

Nhìn bề ngoài, sự cố này dường như đã qua đi. Nhưng tôi đã không nhận ra rằng cựu thế lực đã sử dụng chồng tôi để phá vỡ gia đình tôi. Chúng khiến anh nghĩ rằng tôi không còn hỗ trợ anh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cách đây không lâu, anh lại phải làm việc vào cuối tuần, nhưng anh muốn gặp mặt bạn bè. Anh nói: “Đừng lo. Em không cần phải thế chỗ cho anh. Anh sẽ trả cho ai đó một ngàn nhân dân tệ để họ làm giúp anh”. Sau đó, anh đi vào phòng của mình và đóng sầm cửa lại.

Tôi đã tự trấn tĩnh và cố gắng suy nghĩ. Đột nhiên, một ý nghĩ chợt đến trong tâm trí tôi: “cựu thế lực đang tìm mọi cách phá hủy gia đình tôi. Tôi phải phát chính niệm để loạo bỏ chúng ngay. Tôi đã nghĩ: “Không điều gì nên can thiệp vào chồng tôi hoặc kiểm soát anh ấy. Tôi sẽ không cho phép bất kỳ yếu tố phụ diện nào phá hủy gia đình tôi thông qua bất kỳ cách thức, hay phương pháp nào”. Tôi có thể cảm nhận được một trường năng lượng rất mạnh mẽ.

Ngày hôm sau, mọi thứ trở lại bình thường như thể không có gì xảy ra. Anh ấy đã không còn đề cập đến việc nhờ tôi nữa, dường như tự bản thân anh đã thay đổi. Sau ca làm việc, anh ấy đến gặp bạn bè và không việc gì bị trì hoãn. Cuối cùng, tôi hiểu rằng đó chính là cựu thế lực muốn lấy đi thời gian của tôi và kéo tôi xuống. Chúng cũng muốn làm hại chồng tôi và phá hoại gia đình chúng tôi.

Tôi nhận ra rằng tôi đã không trân trọng khoảng thời gian mà Sư phụ đã kéo dài cho chúng ta, sơ hở này đã khiến cựu thế lực có lý do để gây ra khổ nạn cho tôi. Là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, chúng ta phải trân trọng khoảng thời gian này và làm tốt ba việc. Chúng ta không nên buông lơi. Chính vì tôi hiểu nguyên lý này mà Sư phụ đã ban cho tôi nhiều cơ hội để thực hiện tốt hơn.

Sư phụ dạy:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực”. (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa

“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”. (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Điều quan trọng là chúng ta phải biết hướng nội, chân chính thực tu và suy xét mọi vấn đề dựa trên Pháp. Điều tối quan trọng là chúng ta phải phát biết cách chính niệm như thế nào. Là học viên Đại Pháp, chúng ta biết chúng ta là chủ thể trong xã hội nhân loại này và không thể bị kiểm soát bởi các nhân tố bên ngoài.

Chính niệm của chúng ta là có uy lực, khi chúng ta tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp, mọi thứ sẽ thuận theo an bài của Sư phụ. Do đó, điều quan trọng là tư tưởng của chúng ta phải phù hợp với Pháp. Chúng ta sẽ được đề cao khi tư tưởng của chúng ta đúng đắn.

Chồng tôi đã từng nóng giận, nhưng giờ anh ấy luôn mỉm cười vui vẻ. Anh đã thay đổi rất nhiều, và tôi tu luyện cũng ngày càng tinh tấn hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/30/377853.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/15/179896.html

Đăng ngày 30-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share