Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 09-02-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 25 tuổi. Tôi đắc Pháp từ khi còn là một đứa trẻ, mẹ tôi là một học viên, nhưng bố tôi thì không. Khi tôi lên 6, bố mẹ tôi ly hôn bởi áp lực của cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Tôi sống với bố và chỉ được gặp mẹ mỗi dịp trường nghỉ lễ. Khi chúng tôi ở cùng nhau, mẹ không yêu cầu tôi luyện công, nhưng mẹ đọc sách Chuyển Pháp Luân cho tôi và bảo tôi tu luyện tâm tính. Bởi vì tôi không luyện công và chỉ thỉnh thoảng đọc sách, tôi không cảm thấy mình là người chân tu.
Có lẽ vì đắc Pháp quá dễ dàng nên tôi đã không biết trân quý. Mặc dù sâu trong tâm tôi biết tu luyện là vấn đề nghiêm túc, nhưng tôi lại không thể đặt tâm. Tuy vậy, tôi vẫn đang tu luyện tâm tính chiểu theo các yêu cầu mà tôi học từ cuốn Chuyển Pháp Luân.
Trong cuộc sống hằng ngày, tôi gặp nhiều vấn đề nhỏ khảo nghiệm đến tâm tính. Tuy nhiên, chúng quá nhỏ nên tôi dễ dàng vượt qua bằng cách điều chỉnh lại bản thân, do đó tôi không chú ý nhiều đến chúng. Cho đến khi một sự việc lớn phát sinh, nó đã khiến tôi bừng tỉnh. Tuy rằng sự việc xảy ra đã cách đây 4 năm, hồi tưởng lại sự việc, tôi vẫn thấy rõ mồn một trước mắt.
Lúc đó tôi sắp tốt nghiệp đại học. Mẹ và tôi ở khác thành phố và khá xa nhau, mẹ gọi điện thoại cho tôi hằng ngày để giữ liên lạc. Vì kỳ học sắp kết thúc, tôi đang chờ tới dịp năm mới để được gặp mẹ.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã có khả năng dự cảm những điều sắp phát sinh. Một ngày, trong tâm tôi cảm giác bất an có quan hệ đến mẹ. Nhưng vì chúng tôi thường xuyên nói chuyện điện thoại và dường như không có gì bất thường, nên tôi đã bỏ qua cảm giác của mình.
Một buổi tối, tôi không thể liên lạc với mẹ dù chúng tôi đã nói chuyện trước đó trong ngày. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang khi mẹ không bắt máy, và tôi không có cách nào khác để kết nối với mẹ. Tôi rất lo lắng nhưng không thể xin nghỉ làm, bởi tôi đang là nhân viên tập sự và vừa nhận chuyển giao công việc từ một người khác mới nghỉ việc.
Vài ngày sau, một người bạn của mẹ đã nhắn tin bảo tôi đến gặp mẹ càng sớm càng tốt. Tôi biết rằng có chuyện chẳng lành đã xảy ra. Tôi nhanh chóng xin nghỉ phép, mua vé và bay đi ngay trong đêm.
Người thân trong gia đình đã gọi điện và cố gắng an ủi tôi, khuyên tôi hãy bình tĩnh cho dù chuyện gì xảy ra, nhưng tôi không thể. Tôi ở trong trạng thái vô cùng căng thẳng và tuyệt vọng khi chạy tới bên mẹ tôi.
Nhưng bằng cách giữ luôn nghĩ về Đại Pháp và tín tâm với Sư phụ, dần dần tôi đã trấn tĩnh lại. Dường như có gì đó đang bao bọc lấy tôi, tôi bắt đầu có cảm giác bình yên và an toàn. Tôi xuống máy bay, sau vài giờ di chuyển, cuối cùng tôi về tới nhà của mẹ vào lúc 3 giờ sáng.
Cửa nhà vẫn mở, mẹ tôi nằm trên giường, sốt cao. Khi tôi gọi tên mẹ, mẹ mở mắt nhưng không nói gì, dường như không nhận ra tôi. Tôi thấy hụt hẫng và tự hỏi không biết mẹ tôi đã như thế này bao nhiêu ngày rồi. Hình ảnh này tương phản rõ rệt với sự vui vẻ của mẹ trong cuộc gọi cuối cùng.
Sau vài phút, dường như mẹ đã nhận ra tôi. Mẹ gọi tên tôi, sau đó lại thiếp đi. Tuy nhiên, lúc này, tôi lại không có cảm giác buồn. Tôi bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, bởi tôi biết rằng mẹ sẽ không sao. Mẹ tôi là một đệ tử Đại Pháp, đang trợ Sư Chính Pháp. Nhiều người nhờ mẹ tôi mà biết được chân tướng về Đại Pháp. Nếu mẹ tôi ra đi như vậy, những người khác sẽ mất đi cơ hội được cứu – điều này không thể xảy ra.
Có lẽ bởi tư tưởng của tôi đã thoát ra khỏi cái tình của người thường và là chính niệm, trong khảo nghiệm sinh tử này, mẹ tôi đã trở về từ cõi chết.
Mấy ngày sau đó, tôi chăm sóc cho mẹ cả ngày lẫn đêm. Tôi đọc cho mẹ nghe cuốn Chuyển Pháp Luân và phát chính niệm. Tôi sợ sẽ buồn ngủ buổi đêm và muốn để mắt đến mẹ, trong trường hợp có thể mẹ cần tôi giúp vào nhà vệ sinh. Khi quá mệt, tôi chỉ nằm phía dưới chân mẹ chợp mắt một lát.
Vào ban ngày, các học viên khác đến và đọc Chuyển Pháp Luân cho mẹ tôi nghe. Mẹ tôi dựa vào giường, khuôn mặt không có biểu cảm. Cơm nước đều cần có tôi hỗ trợ.
Khi các học viên ra về, đến buổi tối, mẹ tôi bắt đầu phát sốt. Tôi có thể nhìn thấy căn phòng của mẹ tràn ngập những linh thể từ không gian khác. Chúng đến từ ban công, đen kín cả căn phòng. Tôi có chút sợ hãi và liên tục phát chính niệm để thanh trừ chúng.
Đêm đó, khi tôi chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi, tôi nhìn thấy hai con rắn lớn trên chỗ mẹ nằm, đang trườn xuống, cặp mặt của chúng chằm chằm nhìn tôi.
Tôi kinh sợ, mở mắt ra và vô thức kéo cánh tay của mẹ. Thân thể mẹ tôi quá nóng đến nỗi tôi nhanh chóng đặt nó xuống. Sau đó, cả hai cánh tay của tôi trở nên lạnh buốt tới tận xương.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy và phát chính niệm. Nhưng dù có cố gắng thế nào, chính niệm của tôi quá yếu ớt. Tôi lo lắng, mặc dù hiểu rằng đó là do can nhiễu của những vật chất hủ bại trong không gian khác. Tuy nhiên, tôi không kiềm chế được mà hỏi mẹ: “Mẹ có muốn tới bệnh viện không? Mẹ sốt cao quá.”
Mẹ tôi dù ý thức còn mơ hồ, vẫn kiên định nói, học viên không có bệnh và không cần phải đến bệnh viện. Do đó tôi đã từ bỏ ý nghĩ đưa mẹ đến bệnh viện.
Nhìn thấy sự kiên định trong tu luyện của mẹ, tôi có chút hổ thẹn. Sau đó. tôi gọi cho một học viên khác để nhờ hỗ trợ phát chính niệm. Qua nỗ lực chung của chúng tôi, chính niệm trở nên mạnh mẽ, tôi dần định lại được. Sau khi ra rất nhiều mồ hôi, mẹ tôi đã dứt cơn sốt.
Trong những ngày tiếp theo, sức khoẻ mẹ tôi liên tục được cải thiện. Nhìn thấy mẹ đã có thể tự ăn, tôi đưa cho mẹ cuốn Chuyển Pháp Luân để mẹ tự đọc. Ban đầu, khi mẹ tôi đọc xong câu này, lại quên mất đọc câu tiếp theo. Mặc dù vậy, tôi vẫn cùng mẹ đọc đi đọc lại nhiều lần.
Trước kia mẹ tôi mỗi ngày đều luyện công. Nhưng nghiệp bệnh lần này đã khiến mẹ ngủ suốt ngày, rất lâu rồi không luyện công. Chỉ đọc sách mà không luyện công đối với mẹ như thế cũng không được, nên tôi nghĩ sẽ động viên mẹ luyện công cùng tôi.
Tuy nhiên sau rất nhiều năm, tôi đã quên mất các động tác. Nên tôi kéo tay mẹ và bảo mẹ hướng dẫn tôi. Mẹ tôi nâng hai cánh tay lên tập bài công pháp thứ hai, và toàn thân bắt đầu run lên. Chỉ sau vài phút, người mẹ ướt đẫm mồ hôi. Khi không thể giơ tay lâu hơn nữa, mẹ tôi lại ngồi xuống, nhưng tôi đã kéo mẹ dậy và bảo mẹ hãy cố gắng.
Cuối cùng mẹ cũng đã hướng dẫn cho tôi đủ năm bài công pháp. Từ đó, chúng tôi cùng nhau luyện công và học Pháp hằng ngày. Sau một tuần, trạng thái tinh thần của mẹ tôi đã cải thiện đáng kể. Cơn sốt hoàn toàn không còn nữa, mặc dù thân thể vẫn còn yếu nhưng mẹ tôi đã có thể đọc cuốn Chuyển Pháp Luân.
Mẹ tôi đã hồi phục trong một thời gian ngắn nhờ uy lực của Đại Pháp, không cần đến bệnh viện, không cần uống thuốc. Các học viên nói đây là thể hiện kỳ tích của Đại Pháp. Tôi biết Sư phụ từ bi đã cứu mẹ tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Qua trải nghiệm này, tôi cảm thấy bản thân cũng đề cao lên rất nhiều. Mặc dù những ngày đó tôi ngủ không nhiều, tinh thần tôi luôn ở trạng thái tốt. Thân thể tôi nhẹ nhàng và không cảm thấy mệt mỏi. Tôi cũng trở nên tinh tấn hơn trong tu luyện. Trải nghiệm này khiến tôi nhận ra đây không chỉ là khảo nghiệm của mẹ tôi, mà cũng là khảo nghiệm của tôi.
Mỗi học viên đều cần phải hoà tan trong Pháp và buông bỏ các tâm chấp trước. Bất cứ chấp trước nào của bản thân cũng có thể gây ảnh hưởng cho người khác. Bạn đối đãi với vấn đề như thế nào? Bạn có những tâm chấp trước gì? Tất cả đều không thể xem nhẹ.
Nếu tôi chấp trước vào gia đình và không thể buông bỏ cái tình của người thường, tôi có lẽ còn bị cựu thế lực lợi dụng nhiều hơn nữa, và khổ nạn có lẽ sẽ nghiêm trọng hơn, có thể khiến mẹ tôi rời xa tôi mãi mãi.
Chúng ta cần phải kiên định tu luyện bản thân và làm tốt những việc cần làm, buông bỏ tất cả chấp trước trong thế giới người thường.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/9/亲历母亲过生死关-381855.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/29/178247.html
Đăng ngày 02-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.