Bài viết của Phân Phương, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-08-2019] Tôi là một nữ học viên Pháp Luân Đại Pháp 64 tuổi đã nghỉ hưu. Tôi bắt đầu tu luyện vào năm 1996 và nhìn thấy một đóa hoa sen vào sáng sớm hôm sau. Khi đi làm, tôi nhìn thấy trên trời một chữ “Hỉ” rất to đang mở ra tựa như một cuộn tranh vậy. Tôi ngộ ra rằng đó là cách mà Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã khích lệ tôi. Năm ngoái một sự việc xảy ra đã giúp tôi ngộ ra rằng khi chúng ta thực sự tín Sư tín Pháp thì không có khổ nạn nào mà chúng ta không thể vượt qua.

Bảo trì chính niệm

Hồi tưởng lại chặng đường tu luyện của mình, tôi tin rằng tôi đã bước đi vững chắc trên con đường tu luyện của mình với sự giúp đỡ của Sư phụ và sự bảo hộ của Ngài trong suốt những năm này. Tôi đã làm ba việc mà các học viên phải làm, giúp đỡ nhiều học viên vượt qua khổ nạn, và phối hợp với các học viên khác để giải cứu các học viên đang bị bức hại.

Nhiều học viên nghĩ rằng tôi có chính niệm mạnh mẽ và thể ngộ về Pháp tốt. Tôi cũng cho rằng con đường tu luyện của tôi khá tốt, điều này khiến tôi cảm thấy tự mãn. Tôi không hề cố gắng loại bỏ niệm đầu này đi.

Tết năm 2018, tôi chấp trước vào tình và thậm chí còn đưa con cháu trong gia đình đi thăm mộ những người họ hàng đã khuất. Hành xử giống như một người thường đã góp phần vào khổ nạn của tôi, và cựu thế lực muốn bức hại tôi trầm trọng.

Sư phụ giảng:

‘Tình’ là việc của người thường; người thường là vì ‘tình’ mà sống. Nhiều người giữ mình không tốt, tạo thành khó nạn cho tu luyện. (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Mùng tám Tết 2018, tôi ra ngoài giảng chân tướng về Đại Pháp cùng với một học viên khác. Trong không gian khác, vật chất màu đen ở đâu bay thẳng vào phía bên trái của đầu tôi. Tôi cố bắt nó bằng tay và phát chính niệm để loại bỏ nó.

Tôi nói với vật chất đó: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ta là đệ tử Đại Pháp, và ngươi không thể can nhiễu ta được!”

Lập tức mọi người xung quanh tôi trông mờ nhạt, và tôi cảm thấy đầu rất nặng. Một lúc sau tôi cảm thấy tim mình không ổn. Tôi vào phòng vệ sinh ở một khu mua sắm và bị miệng nôn trôn tháo.

Phần nửa phía bên phải cơ thể tôi yếu và tê dại, mắt phải và mồm tôi lệch sang trái. Cơ thể tôi cũng vẹo sang trái. Tôi không hề sợ hãi và biết rằng cựu thế lực đang cố ngăn không cho tôi làm điều mà một học viên nên làm.

Bị tà ác dùi vào sơ hở

Tôi ra khỏi khu mua sắm và vẫn cảm thấy tồi tệ. Tà ác ở không gian khác bao vây xung quanh tôi, cố gắng đánh gục tôi xuống đất. Tôi quay lại nói với chúng: “Ta là đệ tử Đại Pháp. Ta sẽ không bị đánh bại đâu. Thậm chí nếu ta có sơ hở, các ngươi cũng không đủ tiêu chuẩn để bức hại ta. Ta có Sư phụ ta bảo hộ cho ta!” Tôi đã nhắc lại điều này ba lần, nhưng chúng không ngừng lại.

Ở không gian này, học viên kia nhìn thấy tôi không thể đi thẳng. Chủ nguyên thần và chính niệm của tôi vẫn mạnh. Nó dường như là một trận giao chiến khốc liệt đang diễn ra để lấy đi tính mạng của tôi. Tôi cố gắng bỏ đi niệm đầu sinh tử, và tự nhủ: “Mình có Sư phụ và Đại Pháp. Dù đám tà ác này viện đến bất cứ loại chiêu trò nào, mình cũng sẽ không sợ.”

Tà ác cuối cùng đã không đạt được điều chúng muốn. Sư phụ đã cứu tôi.

Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại thành phố New York-Giảng Pháp tại Pháp hội Mỹ quốc“

Khác biệt giữa người và Thần, chính là hơn kém ở chỗ này. Buông bỏ sinh tử thì chư vị chính là Thần, không buông bỏ được sinh tử thì chư vị chính là người, chính là chỗ khác biệt này.

Hôm đó tôi đi xe máy và muốn lái về nhà. Nhưng học viên kia đã gợi ý tôi không nên lái xe. Tôi nói với bà ấy rằng tôi sẽ không sao và rằng bọn tà ác chẳng là gì cả. Bà ấy dường như được chấn an và leo lên ngồi sau xe.

Đường khá đông. Thị lực của tôi vẫn không tốt và bàn tay phải của tôi vô lực. Đến cuối đường tôi dừng lại và xuống xe. Chân tôi rất yếu và tôi không thể trụ vững. Ngay sau đó chiếc xe máy đổ đè lên người chúng tôi. Chân tôi bị thương và một người đi bộ đã giúp chúng tôi đứng lên.

Vị học viên kia khăng khăng rằng chúng tôi nên bỏ lại xe máy và bắt xe buýt về nhà. Tôi không nghe và nói với bà ấy rằng bà ấy có thể bắt xe buýt nhưng tôi vẫn tiếp tục đi xe máy.

Sau khoảng một cây số, tôi lại phải dừng. Tôi bị ói và chiếc xe máy lại đổ đè lên tôi một lần nữa. Một người đi bộ đã giúp tôi đứng dậy.

Lúc này, vị học viên kia đã đuổi kịp tôi. Bà ấy không bắt xe buýt và lo lắng cho tôi. Bà ấy đã ở độ tuổi 70 và cảm thấy rất mệt. Tôi rất xấu hổ và thực sự cảm động bởi sự từ bi của bà ấy. Bà ấy cố vẫy được một chiếc taxi và người lái xe đã đưa chúng tôi về nhà.

Căn hộ của tôi ở tầng hai, và leo cầu thang là một việc rất khó khăn cho tôi. Tôi phải nắm vào tay vịn cầu thang và lôi bản thân lên tầng. Khi tôi leo đến tầng của mình thì chồng tôi chạy ra giúp tôi một tay. Anh bảo tôi hãy nghỉ ngơi và sau đó cùng với vị đồng tu kia ra ngoài mang chiếc xe máy về.

Sau khi tắm xong, tôi quỳ xuống trước pháp tượng Sư phụ và nói: “Sư phụ, con đã làm không tốt và khiến Người phải lo lắng. Bọn tà ác đã cố lấy mạng của con. Tạ ơn Sư phụ đã giúp con bảo trì chính niệm, gia trì sức mạnh cho con và bảo hộ con để con có thể vượt qua khổ nạn này.”

Nước mắt cứ lăn dài trên má tôi.

Đột phá quan tình thân quyến

Như đã nhắc ở trên, tôi đưa con cháu đến thăm mộ của họ hàng, điều này chỉ ra rằng tôi vẫn còn chấp trước vào tình với gia đình.

Sư phụ giảng:

Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được. Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên; vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống. (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Gia đình tôi có tổng cộng khoảng 20 thành viên, trải ra vài thế hệ. Sau khi họ biết về sự việc của tôi thì tất cả đều đến thăm tôi. Họ cố gắng làm đủ mọi thứ để đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi không hề nhúc nhích.

Khi họ nhận ra không thể thuyết phục tôi, một vài người trong số họ đã đến bệnh viện và xin lời khuyên của bác sỹ. Bác sỹ nói rằng triệu chứng có vẻ như tôi bị đột quỵ và xuất huyết não và rằng tôi cần nhập viện ngay tức thì. Họ thậm chí còn thuê một chiếc xe cứu thương đến đưa tôi đi.

Tôi biết đó là chiêu trò của bọn cựu thế lực. Tôi nói với gia đình rằng: “Bây giờ chẳng phải mọi người thấy tôi khỏe rồi sao? Tôi là một người tu luyện và đang được Sư phụ của tôi chăm sóc. Xin hãy an tâm rằng tôi không sao cả.”

Họ nói rằng tôi ích kỷ. Tâm tôi không động. Con gái tôi nói rằng cháu sẽ lái xe đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra và tôi sẽ không phải ở lại bệnh viện. Tôi nói: “Nếu con thực sự muốn điều tốt cho mẹ thì đừng ép mẹ đến bệnh viện. Mẹ sẽ không sao cả. Đừng lo.”

Con gái tôi vẫn không bỏ qua và gia đình tôi rất lo lắng. Tôi nói: “Sư phụ của mẹ có thể làm được mọi điều vì Ngài đã tạo ra mọi thứ. Sự mệt mỏi đôi chút này của mẹ chẳng là gì cả!”

Thấy tôi quá kiên định, họ đã để tôi ở nhà.

Vượt qua can nhiễu

Buổi tối hôm sau sự việc xảy ra, tôi nhìn vào gương và thấy mắt phải của mình sụp xuống và chỉ mở ti hí được thôi. Thị lực của tôi vẫn mờ, và thính giác của tôi không được rõ. Chân phải của tôi vô lực và không thể đứng lâu.

Tôi phát chính niệm trong nửa giờ đồng hồ và bắt đầu học Pháp. Tuy nhiên, các từ trong Pháp đã bị méo mó. Tôi nói với cựu thế lực: “Các ngươi đã mắc tội vì không để ta học Pháp. Thậm chí nếu ta có sơ hở thì các ngươi cũng không có quyền can nhiễu đến ta. Mọi điều xảy ra với ta là do Sư phụ ta quyết định!”

Tôi tiếp tục học Pháp mà không màng đến liệu tôi có nhận ra các chữ đó không. Sau khoảng 10 phút, khi tôi sang trang thứ hai, đột nhiên tôi có thể nhìn thấy các chữ rõ ràng.

Sau khi học Pháp xong, tôi bắt đầu luyện công. Nhưng tôi không thể luyện bài 2 vì tôi không đứng vững được. Vì thế tôi đã bỏ qua bài đó. Ngày hôm sau tôi cũng bỏ qua bài đó. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi là người quyết định cho thân thể của mình, vì thế tôi lấy tay duỗi chân phải của mình và đứng lên để hoàn thành các bài công pháp. Tôi liên tục kháng lại can nhiễu của cựu thế lực và phủ định mọi an bài của chúng.

Kể từ hôm đó, hàng ngày tôi luyện 5 bài công pháp hai lần và học ba bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi thường xuyên phát chính niệm và liên tục hướng nội. Gia đình tôi biết rằng họ không thể đưa tôi đến bệnh viện, vì thế họ đã nhờ vài học viên đến nhà tôi học Pháp và phát chính niệm cùng. Họ đến ba hôm và sau đó tôi bảo họ không phải đến nữa vì tôi không muốn cản trở nỗ lực cứu độ chúng sinh của họ. Tôi lấy lại được sức lực và cơ thể tôi trở lại bình thường.

Đến ngày thứ tư, tôi muốn ra ngoài đi giảng chân tướng. Tôi ra ngoài cùng những học viên khác và giúp hai người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức đoàn đội. Tôi không thể nhìn xa rõ ràng, và hàng ngày các học viên giúp tôi bắt xe buýt.

Do điều kiện sức khỏe của tôi, nên chúng tôi chỉ có thể ở khu vực tôi sinh sống trong hai ngày đầu tiên. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ lái xe máy đến những nơi xa hơn khi thị lực của tôi tốt lên.

Nhưng một hôm, sau khi đã hết hai ngày, thị lực của tôi vẫn như vậy. Tôi phân vân tại sao sức khỏe của mình lại phục hồi nhanh đến thế mà thị lực thì không. Tôi tự hỏi: “Mình có nên đợi cho thị lực tốt lên rồi mình mới lái xe máy đi giảng chân tướng không? Đây có phải là chính niệm không?” Đại Pháp là siêu thường. Sao mình có thể dùng quan niệm người thường để làm các việc được nhỉ?”

Hôm sau tôi quyết định lái xe máy.

Khi tôi dắt xe máy ra thì tôi nhận thấy tôi có thể nhìn mọi thứ rõ ràng. Điều này đúng như Sư phụ giảng:

Quan niệm chuyển Bại vật diệt Quang minh hiển (Tân sinh – Hồng Ngâm)

Phải mất 10 ngày tôi mới quay trở lại trạng thái bình thường được. Tôi tạ ơn Sư phụ từ tận đáy lòng mình.

Những bài học rút ra

Sau khi trải qua khổ nạn này, tôi tĩnh tâm hướng nội. Mặc dù tôi đã phủ định an bài của cựu thế lực, tại sao chúng vẫn ép điều chúng muốn làm lên tôi? Chắc hẳn tôi phải có sơ hở nào đó. Ngoài chấp trước vào tình và tính tự mãn, tôi cũng tìm thấy những chấp trước khác nữa.

1. Tôi tự hào vì mình có trí huệ ngộ được Pháp, và tôi thấy mình tu luyện tốt. Tôi muốn biết những điều đang xảy ra quanh tôi và khiến các học viên phụ thuộc vào tôi. Điều này can nhiễu đến họ, ngăn cản họ đắc được Pháp và tự đi trên con đường của họ.

2. Tôi đã nói sau lưng đồng tu và thường tìm lỗi của người khác. Tôi không nhìn nhận điểm mạnh của họ và thiếu từ bi.

3. Tôi không thích khi người khác chỉ trích tôi, và tôi cố ngăn họ không được phơi bày những điểm yếu của tôi. Khi họ làm như vậy tôi đã cãi lại và đổ lỗi cho người khác. Đôi khi tôi tức giận, phàn nàn và nói lại những người đã chỉ trích tôi.

Tôi vẫn nhớ có một học viên đã nhắc nhở tôi về những vấn đề của mình. Tôi muốn nhân cơ hội này để xin lỗi những ai mà tôi đã quát mắng. Xin cảm ơn các bạn vì đã rất vô tư và luôn giúp đỡ tôi.

4. Tôi vẫn còn những chấp trước như tính hung hăng, tâm hiển thị, tâm tranh đấu và tâm tật đố. Tôi cần nỗ lực hơn nữa để loại bỏ những chấp trước này.

Sư phụ đã chịu đựng rất nhiều cho chúng ta để chúng ta có thêm thời gian cứu thêm người. Tôi cần phải trân quý cơ hội này và tu luyện bản thân tốt hơn. Tôi muốn đồng hóa với Đại Pháp và làm những việc mà Sư phụ yêu cầu các học viên làm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/29/391531.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/26/180491.html

Đăng ngày 07-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share