Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-09-2019] Tôi từng mắc nhiều bệnh, bao gồm thiếu máu nặng, bệnh phụ khoa, và mất ngủ khiến tôi luôn cảm thấy đuối sức cả ngày. Cuộc sống đối với tôi như địa ngục trần gian. Trong khi tất cả việc trong nhà và ruộng vườn đều trông cậy vào tôi.

Mùa hè năm 2003, tôi bị đau bụng dữ dội. Tôi đã thử mọi cách điều trị, nhưng không hiệu quả. Tôi phải nằm bệt trên giường khoảng năm ngày, không ăn không ngủ được. Tôi đang gần đến giới hạn chịu đựng của mình, nhưng con của tôi vẫn còn nhỏ và cần tôi.

Dì của tôi từng cố gắng giúp tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhớ dì bảo tôi rằng môn tu luyện chữa bệnh khỏe người rất hiệu quả. Vì vậy, tôi đến nhà dì và bảo bà rằng tôi cũng muốn học Pháp Luân Đại Pháp.

Dì cho tôi mượn cuốn Chuyển Pháp Luân và tôi đã bắt đầu đọc ngay khi trở về nhà. Tôi đã vài ngày không ngủ được, nên lúc đọc đến trang 80 thì cảm thấy hơi mệt và ngủ gật một lúc. Khi tỉnh lại, tôi lại tiếp tục đọc. Tôi đã mất một ngày rưỡi để hoàn thành cuốn sách.

Tôi biết cuốn sách dạy mọi người làm người tốt. Nhưng, sau khi đọc cuốn sách lần thứ hai và lần thứ ba, tôi đã minh bạch hơn về ý nghĩa của đời người.

Mọi người xung quanh tôi đã được chứng kiến uy lực của Đại Pháp, vì trong vòng chưa đầy hai tháng, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất và tôi lại tràn đầy sức sống.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thế giới quan của tôi đã thay đổi. Tôi trở thành một người tốt dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và rất hòa hợp với gia đình nhà chồng. Mọi người ghen tị với chúng tôi vì chúng tôi có một gia đình hạnh phúc.

Chồng tôi có tình nhân và những hành vi sai trái của anh

Dường như mọi thứ diễn ra tốt đẹp sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ví dụ, gia đình tôi đã năm trên sáu lần được bồi thường khi dân làng bị lấy đất sung công. Tiền bồi thường là vài trăm nghìn nhân dân tệ. Chồng tôi có một đội công nhân xây dựng và kiếm được nhiều tiền từ việc sung đất công này. Mọi người ghen tị với chúng tôi, và tôi cũng cảm thấy hãnh diện.

Có một góa phụ trong làng vốn là bạn tốt của chúng tôi. Chồng cô và chồng tôi là bạn thân. Nhưng từ khi anh ấy bị tai nạn qua đời, chồng tôi đã chăm nom mọi thứ quanh nhà giúp cô ấy, và tôi cũng thường đến thăm, mang đồ ăn đến cho cô ấy và các con của cô.

Sau vài năm, có người nói với tôi rằng chồng tôi thường bị bắt gặp đang ở bên góa phụ kia. Tôi thấy thật khó tin. Vì vậy, khi anh ấy về nhà, tôi đã hỏi anh ấy về điều đó. Anh nói: “Mọi người trong làng đều biết trừ em. Anh cảm thấy có lỗi về điều đó. Anh rất tiếc. Được rồi, bây giờ em đã biết chuyện, chúng ta ly hôn vậy.”

Tôi không thể tin được những gì mình đang nghe. Kể từ đó, anh hiếm khi về nhà.

Tôi phát hiện ra một phiếu gửi tiền trị giá 100.000 nhân dân tệ cho tên của người góa phụ. Một ngày, chồng tôi trở về nhà và nói anh cần 30.000 nhân dân tệ cho một dự án đấu thầu. Không lâu sau, anh muốn lấy thêm 50.000 nhân dân tệ, nhưng anh không nói dùng cho việc gì. Tôi không hỏi và cũng không quan tâm đến nó. Anh đã lấy tất cả tiền tiết kiệm của chúng tôi, và tôi vẫn không nghi ngờ. Bây giờ, tôi đã hiểu rằng anh đã đưa tiền cho người góa phụ.

Tôi không thể hình dung được anh ấy có thể làm ra việc này. Tôi đã nghĩ về việc giữ các phiếu gửi tiền để làm bằng chứng đệ đơn ly hôn. Tôi cũng nghĩ đến việc cho các con của tôi xem khi chúng lớn lên, để chúng thấy cha chúng là người như thế nào, và mẹ chúng đã phải chịu nhiều đau khổ như thế nào.

Sau đó, tôi phát hiện ra một phiếu gửi tiền khác trị giá 100.000 nhân dân tệ cho cô ấy. Đau đớn trong lòng tôi đã đến giới hạn. Tôi muốn đối đầu với cô ấy, khiến cô ấy phải bẽ mặt trước mọi người để cô ấy không thể ngẩng đầu lên được trước dân làng. Sau đó, tôi sẽ ly hôn chồng.

Nhưng tôi là người tu luyện. Thực sự tôi có nên làm điều này không? Tôi cần bình tâm lại.

Sư phụ giảng:

“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bắt đầu buông bỏ tâm oán hận của mình, và không còn muốn đấu với họ nữa. Tôi cũng chia sẻ những suy nghĩ của mình với các đồng tu, điều đó đã giúp tôi bình tĩnh lại.

Thỉnh thoảng, khi chồng tôi về nhà, tôi nói chuyện với anh ấy bằng nhận thức Pháp của mình. Tôi nói: “Những gì anh đang làm là trái với lương tâm của anh và thiên lý. Những gì đã qua, hãy để nó qua. Em không muốn tranh cãi chuyện đó nữa. Thành thật mà nói, em hy vọng anh sẽ nghĩ cho các con của chúng ta, gia đình của chúng ta. Hãy quay lại!”

Đối xử tốt với gia đình chồng

Mặc dù chồng tôi không thay đổi hành vi của anh, nhưng tôi vẫn đối xử tốt với chồng và gia đình chồng.

Bố mẹ chồng tôi đã già, và để chăm sóc mẹ chồng tôi tốt hơn, tôi đã đến tận nhà chăm sóc cho bà. Tôi xin bà khuyên con trai bà để anh ấy thay đổi vì các con của chúng tôi.

Bà nói: “Đều là do con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Con quá dễ bị lợi dụng, vì vậy nó mới bắt nạt con. Nếu con đánh nó mỗi ngày, thì thử xem nó dám tiếp tục cư xử như vậy không? Giờ mẹ không thể làm được gì. Mẹ nghĩ tốt hơn hết con hãy mang theo con mình và bỏ đi.”

Những gì bà nói khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm, nhưng có Pháp trong tôi, tôi nói với bà: “Chính là vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên con mới không đệ đơn ly hôn, và con vẫn đối xử tốt với gia đình mình. Tại sao mẹ vẫn bảo con rời đi?”

Bà im lặng, vì vậy tôi đi về.

Bà liên tục gọi tên tôi, và nói: “Chính họ mới là người đã sai. Con đừng đi. Con đừng bỏ cái nhà này!”

Sau đó, khi tôi nói chuyện với hàng xóm, họ nói: “Chồng và mẹ chồng đối xử tệ với cô, nhưng cô vẫn đối xử tử tế với họ. Điều đó cho thấy Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào! Họ thật có phúc khi có một cô con dâu như cô.”

Mẹ chồng tôi bị tiểu đường và huyết áp cao. Mỗi năm bà phải nhập viện nhiều lần. Năm ngoái, khi bà bị gãy chân, tôi đã tới thăm bà thường xuyên. Trước khi bà phục hồi, bố chồng tôi bị đột quỵ và qua đời. Các con của bà phải thay phiên nhau chăm sóc bà, nhưng chồng tôi nói rằng anh không thể đi vì bận công việc.

Vì vậy, khi đến lượt chúng tôi chăm sóc mẹ, tôi đã làm mọi thứ mà bà cần giúp đỡ, bao gồm giúp bà tắm rửa, giặt quần áo, nấu ăn, và đưa bà ra ngoài đi dạo bằng xe lăn. Tôi kể cho bà nghe những câu chuyện về văn hóa truyền thống và giúp bà niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Bà đã sớm hồi phục.

Cả chồng và mẹ chồng tôi đều rất cảm động khi thấy tôi tận tâm chăm sóc cho bà. Chồng tôi biết ơn nói: “Anh thực sự biết ơn vì những gì em đã làm.”

Tôi đáp: “Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, em sẽ không đối xử với gia đình anh như thế này. Chính Sư phụ của em đã dạy em quan tâm đến người khác. Anh đừng cảm ơn em. Thực sự anh nên cảm ơn Sư phụ của em.”

Thân của chồng tôi không ở đây, nhưng tâm của anh ấy đã trở về. Anh ấy chăm lo mọi chuyện trong nhà, và tôi không cần phải lo lắng về bất kỳ điều gì.

Tôi đã giữ mình ở tiêu chuẩn cao suốt những năm qua, chính Đại Pháp đã giúp tôi có tâm đại thiện đại nhẫn để chống đỡ cái gia đình sắp tan vỡ này.

Chính Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi làm một người tốt, một người cao thượng, vô oán vô hận.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/23/393653.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/28/180513.html

Đăng ngày 26-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share