Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 28-07-2019] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Năm vừa qua, tôi đã nghiêm túc hướng nội, xem xét bản thân và đề cao tâm tính của mình. Trong quá trình này, tôi đã phát hiện rất nhiều quan niệm ẩn giấu được chôn rất sâu và việc này làm cho sự tu luyện của tôi bị trì trệ.

Quan niệm đầu tiên chính là việc tôi có phần rất tự ti về bản thân mình. Điều này đã trở thành một trở ngại ngăn cản tôi nói lên suy nghĩ của mình, kéo tôi đi xuống trong việc giảng chân tướng và lên tiếng cho điều tôi cho là đúng đắn – dù rằng việc làm thẳng thắn này có thể làm cho những người khác không vui. Tôi để ý điều này khi tôi suy nghĩ lại một số các sự việc ví dụ như việc tôi tranh cãi với gia đình, với chồng tôi và thậm chí với đồng tu.

Trước đây, tôi thường nhượng bộ vì muốn tránh khỏi mâu thuẫn. Tôi cảm thấy rằng việc không đồng ý với người khác có thể làm họ không vui và họ sẽ xa lánh tôi. Kết quả là tôi đã tránh các chủ đề nhạy cảm và luôn đồng ý với ý kiến của những người khác. Nhưng là một người tu luyện, tôi ngộ được rằng tôi cần có quan điểm của mình, cất tiếng nói để biểu đạt ý tưởng chân thật. Vì thế tôi bắt đầu giữ vững lập trường của mình.

Những quan niệm của tôi đã ngăn trở tôi cứu người

Trước đây, tôi gặp nhiều khó khăn trong việc giảng chân tướng cho những ai bất đồng ý kiến với những điều tôi nói. Họ đã hỏi rất nhiều câu hỏi có tính suy luận cao và bắt đầu tranh cãi với tôi. Tôi đã luôn ở thế bào chữa cho mình và thậm chí còn cãi nhau với họ. Nhưng cuối cùng, để tránh khỏi mâu thuẫn thì tôi lại từ bỏ. Tôi cảm thấy sợ hãi bởi mỗi khi tôi biểu đạt cảm xúc hay ý kiến thường dễ gây tranh cãi, ví dụ như việc tôi tin vào Thần – một điều có thể dễ dàng gây tranh cãi với rất nhiều người trong xã hội ngày nay. Kết quả là tôi đã đẩy mọi người ra xa và hủy hoại cơ hội được đắc cứu của họ.

Vì thế, tôi đã tránh những chủ đề đó và thay vào đó đi liễu giải các việc theo góc độ của người khác. Tôi đồng ý với một số luận điểm mà họ nói để giúp họ có thể hiểu được luận điểm của tôi. Nhưng gần đây, tôi đã nhận ra rằng đây là cách tiếp cận vô ích. Bởi tôi thấy khả năng thông cảm với người khác, chấp nhận những cách nhìn trái ngược nhau của tôi lại trở thành một điểm bất lợi khi tôi nói chuyện với mọi người.

Tôi ngộ ra rằng dù cho điều tốt cũng có thể trở thành xấu, những thứ mạnh mẽ có thể trở nên yếu đuối nếu chúng ta đẩy nó sang trạng thái cực đoan. Điều tôi cho là tích cực thì cũng có mặt tiêu cực.

Tôi đã nhận ra rằng nhẫn chịu cực đoan chấp nhận cách nhìn và khao khát của người khác thực sự cũng là phản bội lại sự thật. Ý thức được điều này, giúp tôi có được sự tự tin vào quyền được đứng lên vì điều tôi cho là chân lý, là chân chính ở tại tầng thứ tu luyện của mình.

Buông bỏ sự hoài nghi và tự ti của bản thân là một quá trình thống khổ, vì chấp trước này đã theo tôi từ khi tôi còn bé và đã trở thành một phần tính cách của tôi. Nó đã hình thành cách tôi đối nhân xử thế. Vì tôi luôn sợ mình bị bài trừ và bức hại nên tôi cảm thấy cách tôi hành xử như thế có thể giúp tôi tồn tại. Tôi nhận ra rằng tôi nhận chịu nỗi sợ bị bức hại bởi vì tôi đã lớn lên dưới thứ văn hoá Đảng nguy hiểm và hại người kia.

Nỗi sợ hãi này luôn làm tôi cảm thấy thật nguy hiểm để nói lên ý kiến của mình và nói cho mọi người về bản thân mình là ai. Khi tôi đến Canada, tôi đã ngạc nhiên về việc mọi người nói chuyện cởi mở như thế nào, chia sẻ cuộc sống, chia sẻ về đức tin và những gì họ thích, hay không thích ra sao. Tôi đã cảm thấy rất khó khăn và kỳ lạ. Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã đọc một câu chuyện về một người phụ nữ Do Thái phải lẩn trốn dưới tầng hầm nhưng vì phải đi kiếm thức ăn nên cô đã ra ngoài. Trong khi hoà vào dòng người với các tù nhân thông thường khác trong phiên điểm danh vào buổi sáng, cô đã bị đẩy ra góc cuối của đội hình, nơi cô bị một viên cảnh sát nhìn thấy. Anh ta nói rằng bởi vì người của cô toàn là mùi tầng hầm, trong khi cô lại đang ở đây, điều đó chứng tỏ cô đang lẩn trốn.

Câu chuyện đó thật sự cứ ám ảnh tôi, làm tôi hoảng sợ bởi cái ý nghĩ bị người ta phát hiện ra mình là người có cách nhìn khác đám đông và điều này sẽ có thể biến tôi trở thành mục tiêu bị bức hại.

Đối mặt với sự sợ hãi

Một khi tôi nhận ra nỗi sợ hãi đang kiểm soát cuộc đời tôi, tôi bắt đầu tiêu diệt nó. Tôi bắt đầu chia sẻ những cảm giác, suy nghĩ và quan điểm thật của mình, ngay cả khi tôi nói về chủ nghĩa cộng sản.

Tôi đã có một trải nghiệm kỳ diệu trong khi giảng chân tướng cho một người bạn cũ. Nhiều bạn bè và người thân xung quanh tôi có cách nhìn bị ảnh hưởng mạnh mẽ bởi các học thuyết của cộng sản và nhiều người trong số họ tự cho rằng mình là một người theo chủ nghĩa xã hội. Bạn của tôi là một trong số đó. Anh ta có học thức, thông minh và nói chuyện rất thú vị. Anh ta là một nhà hoạt động xã hội và luôn bảo vệ chủ nghĩa xã hội.

Lúc trước, chúng tôi đã từng tranh cãi rất nhiều và tôi dường như chưa bao giờ có thể đả phá được tư tưởng của anh. Gần đây, tôi chân thành mong muốn đến để giảng chân tướng cho anh dù tôi biết sẽ khó khăn. Tuy nhiên, lần này tôi đã có thể ngộ khác. Tôi tin tưởng rằng cách nhìn của tôi sẽ được tôn trọng. Tôi chỉ muốn cứu anh ta.

Trái tim tôi đong đầy từ bi và tôi đã biết rằng mọi sự thay đổi đều cần thời gian. Đó là một buổi tối không như thường lệ. Tôi gần như không nhận ra bạn của mình nữa vì cách nhìn của anh quá khác so với trước đây. Lần này anh ấy chú ý lắng nghe tôi và đồng ý với rất nhiều điều tôi đã nói. Ngược lại, bản thân tôi cũng không còn khăng khăng tìm cách thuyết phục anh. Thay vào đó, tôi thành thật lắng nghe anh. Anh đã rất vui và biết ơn về lần gặp mặt này.

Đỉnh điểm của quá trình vứt bỏ tâm sợ hãi này chính là tôi đã có một giấc mơ vào đêm nọ, trong mơ tôi thấy mình đã giết người. Nó rất rõ ràng và khi tôi thức giấc, lòng tôi nặng trĩu. Tuy nhiên, tôi biết rằng những giấc mơ đó là có tính biểu tượng vì thế tôi đã bắt đầu nghĩ về ý nghĩa của nó. Tôi đã nhận ra rằng tôi không hề hối hận gì cả. Tôi biết rằng đó là giấc mơ tượng trưng cho việc tôi đã hoàn toàn buông bỏ hết quan niệm và nỗi sợ thể hiện suy nghĩ của bản thân mình.

Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã giúp tôi vượt qua được tiến trình quan trọng này bởi vì nỗi sợ hãi này đã ngăn cản tôi làm các việc Đại Pháp và tu luyện bản thân. Tôi nhận ra rằng tôi không cần phải giấu diếm suy nghĩ và cảm giác thật của tôi. Cách nhìn của tôi và những trải nghiệm thần thánh đó thật giá trị và nhiều người sẽ hứng thú để biết.

Thực ra đây là bài tâm đắc thể hội đầu tiên mà tôi viết, cũng nhờ tôi đã phá bỏ được chấp trước sợ hãi và nghi tâm về bản thân. Tôi hiểu rõ rằng do bối cảnh đặc thù ở Trung Quốc mà những học viên nơi đây lại có tâm sợ hãi như vậy. Tôi vẫn đang học cách tin tưởng người khác và cần phải liên tục nhắc nhở bản thân rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi không có gì phải sợ hãi cả.

Tiến về phía trước

Tôi nhận ra rằng, sự kích động của tôi lúc giảng chân tướng trước đây thực sự bắt nguồn từ tâm sợ hãi. Tiếp cận người khác một cách cưỡng cầu giống như đang muốn thay đổi người khác một cách bạo lực. Tôi cũng bỏ được cả chấp trước về việc luôn nghĩ rằng mình cần tài liệu giảng chân tướng bên mình. Trước đây, tôi đã dùng các tài liệu giảng chân tướng như cái nạng để chống đỡ mỗi lúc tôi thấy khó nói với người khác trải nghiệm của bản thân. Tôi đã phụ thuộc nặng nề vào các tài liệu và tạp chí.

Một ngày nọ, tôi đã quên mang tài liệu giảng chân tướng đến buổi gặp mặt bạn bè. Sau đó, một học viên chỉ ra rằng tôi không cần tài liệu giảng chân tướng và thực ra mọi người sẽ thích thú hơn khi chúng ta nói về bản thân mình.

Vì thế, khi tôi đi ăn trưa với một người đồng nghiệp để cảm ơn cô ấy đã giúp đỡ tôi trong một dự án, tôi đã nói với cô rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy rất thích Yoga nên không khó để nói cho cô ấy về môn tu luyện thiền định. Cô đồng nghiệp tỏ ra rất thích thú. Đây là lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy tự tin để nói về tu luyện với một ai đó. Sau đó, tôi đã được mời để tổ chức một buổi giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp và tại đó, tôi đã nói bằng chính những lời của mình mà không cần tài liệu nào. Trước đây, tôi đã không thể nói chuyện với người khác về bản thân và các trải nghiệm của tôi mà không cảm thấy sợ hãi nhưng bây giờ tôi đã sẵn sàng.

Năm nay tôi đã nhìn thẳng vào bối cảnh, vào sự tu luyện của bản thân và bây giờ tôi có thể nói với mọi người một cách cởi mở về Pháp Luân Đại Pháp và liễu giải của tôi về văn hoá Đảng. Sư phụ đã giúp tôi hoàn thành ước nguyện loại bỏ đi những thứ đã cản đường tu luyện của tôi. Rất nhiều suy nghĩ, cảm xúc và thái độ của tôi đều sản sinh từ văn hoá Đảng, ví dụ như tâm sợ hãi, tâm căm ghét bản thân, luôn nghĩ mọi thứ theo chiều hướng tiêu cực và luôn có tâm lý “bị hại”. Đột phá được những chấp trước này giúp tôi trưởng thành hơn. Tôi bắt đầu đối đãi nghiêm túc hơn với việc tu luyện và các mối quan hệ với những người khác. Tôi đã thực sự có trách nhiệm với việc tu luyện của bản thân. Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn trong tu luyện và cũng là một người tốt hơn trong các mối quan hệ với người thường, tôn trọng và đối xử chân thành với những người xung quanh.

Tôi nghĩ rằng có trách nhiệm với việc tu luyện của bản thân nghĩa là tôi đang hồi đáp lại những gì mà Sư phụ đã ban cho tôi. Bây giờ tôi làm những điều mà tôi cảm thấy là mình nên làm, không phải vì những người khác muốn điều đó hay vì tôi muốn chứng thực bản thân. Làm như thế thì thường cảm thấy rất cô đơn nhưng những học viên khác đều khích lệ tôi.

Nhờ vào sự đề cao trong tu luyện, quan hệ của tôi với gia đình và với chồng đã thay đổi. Tôi bắt đầu xây dựng lại các mối quan hệ hòa hợp với cha mẹ. Tôi cũng đã thiện hơn trong khi giải quyết các mâu thuẫn trong gia đình. Tôi trân trọng chồng mình và cuối cùng tôi đã biết lắng nghe những điều chồng tôi muốn nói trong một thời gian dài. Giờ đây tôi có thể viên dung cuộc sống riêng của bản thân bằng cách nghĩ cho anh nhiều hơn, suy xét đến các nhu cầu của anh. Anh trở nên rất ủng hộ con đường tu luyện của tôi và các hạng mục Đại Pháp mà tôi tham gia.

Bằng việc đối mặt với trách nhiệm trong tu luyện, tôi đã có thể vượt qua các khảo nghiệm mà tôi đã gặp thất bại một số lần trước đây. Tôi đã phải nỗ lực rất nhiều dưới áp lực của những kỳ vọng, nhu cầu của người khác, và cả công việc của tôi. Vì tôi làm việc trong một môi trường có cường độ làm việc nhanh và yêu cầu cao, nên tôi phải chịu nhiều áp lực và sức ép công việc cao gấp đôi. Tôi đã từng hai lần vô cùng giận dữ tại nơi làm việc, và điều này đã khiến đồng nghiệp của tôi sợ hãi.

Tôi không biết được việc gì đang diễn ra nhưng mọi thứ cứ như thể đẩy tôi về phía trước, chấp nhận áp lực và đối mặt giải quyết nó. Tôi cảm thấy dường như tôi không đủ sức để làm điều đó. Tâm tôi chứa đầy giận dữ, nản lòng và căm phẫn.

Sư phụ điểm hoá cho tôi rằng tôi có thể đối mặt với thử thách này. Người quản lý nói chuyện với tôi rằng ông ta tin tôi có thể làm tốt công việc trưởng nhóm và tôi có thể giải quyết được các áp lực. Lúc đó, tôi đã không muốn nhận trách nhiệm đó.

Với công việc hiện tại, tôi lại một lần nữa làm việc dưới áp lực cần phải liên tục thay đổi và tôi cần phải thích ứng nhanh chóng trong khi phải đạt được kết quả mong muốn. Lần này tôi biết chính xác nó là gì và tôi có thể đứng vững trước các áp lực đó. Sư phụ đã an bài cho tôi làm việc ở vị trí này và sự tự tin tôi có được từ đây sẽ khai mở trí huệ cho tôi để tôi có thể làm tốt các hạng mục Đại Pháp cùng với các công việc nơi người thường và cuộc sống riêng của tôi.

Trên đây là những trải nghiệm trong năm nay của tôi về quá trình trưởng thành trong tu luyện. Nếu có điều gì chưa hợp lý, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Con xin tạ ơn Sư phụ! Xin cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được đọc tại Pháp hội Canada năm 2019)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/28/390675.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/1/178677.html

Đăng ngày 21-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share