Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan

[MINH HUỆ 17-12-2009] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được tám năm. Ban đầu tôi chọn cách nói với mọi người về Pháp Luân Công qua việc gọi điện thoại vì tôi thấy nó tiện lợi, và cũng vì kinh nghiệm của tôi ở Hồng Kông 5 năm trước. Khi tôi tới Hồng Kông để nói với khách du lịch Trung Quốc về Pháp Luân Công, tôi đã nhìn thấy một nhóm du khách vây quanh một học viên. Họ háo hức nghe những sự việc mà bị kiểm duyệt ở Trung Quốc Đại Lục. Chính hành và việc hoàn toàn không có tâm sợ hãi của người học viên đã làm tôi cảm động sâu sắc, nhưng cùng lúc đó tôi biết đó là kết quả của sự kiên trì gọi điện thoại hàng ngày của cô trong một thời gian dài.

Khi lần đầu tiên tôi bắt đầu gọi điện thoại, tôi có rất nhiều tâm sợ hãi. Tôi đã tới nhà thăm một học viên để học cách làm điều đó. Cuối cùng tôi bắt đầu gọi một cuộc điện thoại nhóm ở nhà tôi. Chúng tôi giúp đỡ và khuyến khích lẫn nhau. Nếu một người phát sinh sợ hãi hay một chấp trước vào an nhàn thoải mái, những người khác sẽ phủ nhận can nhiễu và thúc đẩy người kia.

Sư Phụ nói

” Nhưng việc học viên Đài Loan trợ giúp giảng chân tướng ở Trung Quốc Đại Lục và Hồng Kông cũng như giảng chân tướng cho các [cộng đồng] xã hội người Hoa địa phương khác, việc ấy rất chủ yếu; Sư phụ tuyệt đối khẳng định những việc chư vị làm đó. Đặc biệt là giảng chân tướng cho Trung Quốc Đại Lục, việc đó làm với độ lực rất lớn, hiệu quả hết sức tốt! Điều này tôi đã giảng nhiều lần với các học viên Đài Loan rồi, việc này được thực thiện hết sức tốt đẹp.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [25/02/2006]”)

Tôi cũng đọc những thông tin phản hồi từ các học viên Trung Quốc Đại Lục trên trang web Minh Huệ, không ngừng khẳng định rằng những cuộc điện thoại từ nước ngoài gọi về có vai trò quan trọng trong việc giảm nhẹ bức hại. Nhận ra tầm quan trọng của những cuộc điện thoại này đã trở thành một phần cơ bản trong sự tu luyện của tôi.

Một lần, khi nhóm của chúng tôi đang gọi điện thoại, tôi đã hỏi người nghe anh ta đã thoái đảng chưa. Anh ta hoan hỉ trả lời: “Rồi, tất cả chúng tôi[đã thoái Đảng]! Chúng tôi sẽ làm điều đó ngay bây giờ [bảo người thoái đảng]!” Chúng tôi đã nhận ra đó là một bạn đồng tu. Chúng tôi rất vui. Vì lo lắng cho sự an toàn của anh ấy chúng tôi chỉ nói: “Chúng tôi luôn ở bên anh” trước khi gác máy. Chúng tôi thực sự cảm thấy những cuộc điện thoại của chúng tôi là một nguồn hỗ trợ to lớn cho những học viên Trung Quốc Đại Lục, đó cũng là một cách mà chúng ta lập thành một thể.

Khi chúng tôi nói chuyện với những viên chức cảnh sát ở Trung Quốc, chúng tôi không những chỉ giải cứu các học viên mà cả những sĩ quan cảnh sát. Nếu họ ngừng bức hại học viên, thì các học viên mới được tự do để cứu nhiều người hơn nữa; như vậy một đại khung thật to lớn biết bao sẽ được cứu! Thậm chí chỉ với một câu đơn giản: “Xin thả học viên Pháp Luân Công X (tên)” cũng sẽ có một tác dụng mạnh mẽ đối với những viên chức, vì họ có thể sẽ không thể ngủ đêm hôm đó. Một học viên Đài Loan bị bắt khi thăm họ hàng ở Trung Quốc Đại Lục. Chúng tôi đã gọi điện thoại tới sở cảnh sát và yêu cầu họ thả học viên đó vô điều kiện. Những viên chức cảnh sát đã cảm thấy áp lực từ chúng tôi. Người học viên đã có thể trở về an toàn, nhờ ơn Sư Phụ và việc những bạn học viên đã làm việc cùng nhau như một thể.

Chúng tôi gặp phải đủ loại tình huống khi gọi điện. Mặc dù những quan chức Trung Quốc thường gác máy hoặc công kích chúng tôi bằng lời nói, họ càng công kích chúng tôi, tôi càng cảm thấy buồn hơn cho họ. Họ đã bị mê trong thế giới này. cựu thế lực đã an bài cho họ bức hại Đại Pháp và họ cũng là những nạn nhân.

Sư Phụ nói

” Đệ tử Đại Pháp khi giảng chân tướng [mà] muốn khiến người ta có cải biến, muốn có thể cứu được cá nhân ấy, [thì] chư vị không được kích động nhân tố phụ diện của con người. Nhất định phải Thiện, thì mới có thể giải quyết vấn đề, mới có thể cứu được cá nhân đó.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009]”)

Một lần tôi gặp một người tội phạm. Tôi nói với anh ấy nhiều quan chức bây giờ đang hối tiệc về quyết định bức hại Pháp Luân Công  và họ đang cố gắng để chuộc lỗi. Tôi cũng đọc một bài viết được viết bởi một người đứng đầu Phòng 610. Giọng của tôi bị khàn hôm đó, và tôi đã tạm dừng vài lần. Nhưng tôi đã nói với anh ta: “Mặc dù tôi không phải là người diễn thuyết tốt, nhưng tôi đang cố gắng hết sức mình để nói cho anh điều tôi biết.” Anh ấy trả lời: “ Bạn đang làm một việc tốt. Tôi đã biết; bạn không phải nói quá nhiều.” Tôi mừng cho anh ta, nhưng tôi thậm chí cảm động hơn vì tôi biết đây không phải là kết quả sự cuộc gọi điện của tôi, mà là cố gắng của tất cả những học viên đã gọi điện cho anh ta cũng như sự giúp đỡ của Sư Phụ.

Mỗi cuộc điện thoại phản ánh sự tu luyện của chúng ta. Nếu người nhận từ chối mọi điều mà chúng ta nói, liệu chúng ta sẽ đối xử từ bi với người đó hay trở nên phòng thủ? Nếu người đó chửi rủa chúng ta, chúng ta có trở nên sợ hãi và gác máy hay tiếp tục? Khi chúng ta gọi điện theo nhóm và những học viên khác khen ngợi chúng ta, chúng ta có trở nên tự mãn không? Nếu học viên khác chỉ ra thiếu sót của chúng ta, chúng ta có trở nên lo lắng tức giận không? Chúng ta có thể tự xét bản thân mình qua mỗi một cuộc điện thoại.

Tôi thường chứng kiến sự thăng tiến của học viên khác, đó là một tấm gương cho tôi. Những học viên mới chỉ học Đại Pháp được vài tháng và một số người mới chỉ xem chín bài giảng Đại Pháp đã bắt đầu gọi điện. Sự tinh tấn và ý thức khẩn trương của họ làm tôi cảm thấy hổ thẹn. Tôi rất khâm phục suy nghĩ trong sáng của họ–để cứu người, và tôi cũng nhìn thấy những thiếu sót của tôi. Thật dễ dàng để buông lơi hay truy cầu an nhàn thoái mái khi đã tu luyện trong một thời gian dài, và rất khó để cảm thấy niềm vui mà tôi đã trải nghiệm khi lần đầu tiên đọc Pháp. Khi tôi bị mắc kẹt trong một trạng thái tu luyện không tốt tôi thậm chí cảm thấy tu luyện như là một gánh nặng, và những tư tưởng con người như là “Tại sao tu luyện phải quá khó khăn như thế?” sẽ nổi lên. Nhưng khi tôi chứng kiến sự tinh tấn của những học viên khác, và khi tôi có một môi trường để so sánh đối chiếu bản thân mình với những học viên khác, tôi cảm thấy mình không thể rớt lại phía sau.

Những đệ tử Đại Pháp đang chiến đấu chống lại cựu thế lực để cứu độ chúng sinh. Chúng ta phải cân bằng thời gian của chúng ta để làm tốt ba việc. Nó không dễ dàng, nhưng là một phần then chốt của tu luyện. Do vậy, có những lúc lên xuống thăng trầm. Trong quá trình này, Sư Phụ đã thúc đẩy tôi. Tôi mơ thấy ai đó nói với tôi: “Những người này đang làm rất tốt.” vì đã nói với họ sự thật. Cũng trong giấc mơ tôi gần như bật khóc và cám ơn Sư Phụ vì đã khuyến khích tôi, và tôi hứa sẽ chuyển lời của Người tới những học viên khác. Sau khi tỉnh dậy tôi nhận ra đó là sự khuyến khích của Sư Phụ. Tôi cũng nhìn thấy nhiều người đang bị tiêu huỷ trong giấc mơ khác. Một cô gái trẻ đã chạy đến tôi và nói với tôi mẹ cô ấy thật tuyệt vời, nhưng mẹ cô đã chết. Tôi không nói gì. Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhận ra Sư Phụ đang bảo tôi rằng chúng ta cần phải khẩn trương cứu chúng sinh.

Như tôi lo lắng, điều quan trong nhất là liên tục nói với mọi người về Pháp Luân Công, cũng cần có một tâm kiên định tương tự như vậy khi chúng ta dùng những công cụ tự động gọi điện cho người Trung Quốc. Lúc này, tôi phải thu xếp tốt thời gian của mình và loại bỏ truy cầu về an nhàn thoải mái.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/17/214548.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/27/113398.html
Đăng ngày 09-01-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share