Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada
[MINH HUỆ 24-07-2019] Xin chào các bạn đồng tu. Tôi là một học viên 25 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, nhưng tôi chỉ học được cách thực sự tu luyện trong năm nay.
Loại bỏ các quan niệm
Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã tu luyện với thái độ thụ động và bi quan. Sau khi tôi tham gia dự án Shen Yun Live Chat vào năm ngoái, thái độ này bắt đầu thay đổi. Để giữ được nội tâm thuần tịnh trước khách hàng trực tuyến, trước tiên tôi phải thanh lý bản thân và nghiêm khắc với chính mình, bởi vì hành động và nội tâm của chúng tôi sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến khách hàng mà chúng tôi nói chuyện.
Khi tôi vui vẻ, thiếu kiên nhẫn hoặc tâm tính của tôi thấp kém, các phản ứng từ khách hàng sẽ giống như một tấm gương, phản ánh trạng thái tâm tính của chính tôi lúc đó. Nghiêm trọng hơn, khi tâm tính của tôi ở trong tình trạng tồi tệ, tôi đã gặp phải can nhiễu khi kết thúc một thỏa thuận, chẳng hạn như mất kết nối internet và do đó mất cơ hội bán vé cho khách hàng. Khi tôi đề cao tâm tính và bình hoà hơn, nhiều khách hàng đã đặt vé hoặc mua vé trong ca trực của tôi.
Trong khi thực hiện công việc này, tôi đã tăng cường học Pháp, đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ và liên tục nhắc nhở bản thân phải giữ cho tâm mình thuần khiết. Vì vậy, tôi đã có thể ngộ được nhiều nội hàm của Pháp mà tôi chưa từng ngộ được trước đây. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Những câu trong Chuyển Pháp Luân, mà tôi đã đọc vô số lần và rất quen thuộc, đột nhiên như hoàn toàn mới đối với tôi khi Sư phụ liên tục triển hiện những hàm nghĩa của Pháp ở tầng cao.
Sau khi tôi ngộ Pháp sâu hơn, tôi đã dùng Pháp để chỉ đạo hành động của mình và cuối cùng học được cách hướng nội. Lúc đầu, tôi đã buông bỏ các chấp trước của mình từng cái một, nhưng khi tôi học cách nhìn sâu hơn vào các quan niệm đằng sau các chấp trước đó, tôi đã có thể loại bỏ nhiều chấp trước cùng một lúc.
Tôi bắt đầu từng chút từng chút vượt qua các khổ nạn mà tôi chưa bao giờ gặp phải trước đây. Tôi đã nhiều lần không vượt qua khổ nạn và cảm thấy rất khó khăn, nhưng mỗi lần vấp ngã, tôi lại có thể ngộ mới về Pháp. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng miễn là tôi có thể dùng tư tưởng của mình bài xích các quan niệm và lấy thước đo của người tu luyện để chỉ đạo cho mình, thì dù khó nạn có vẻ to lớn, nhưng nếu tâm tôi chính, thì khó nạn sẽ được gỡ bỏ và tất cả sẽ trở nên tươi sáng trở lại.
Đề cao trên con đường tu luyện
Từng bước, sau khi trải nghiệm sự hứng khởi và niềm vui của đề cao trong tu luyện, tôi đã có ý chí làm tốt hơn trong tu luyện thay vì giữ trạng thái thụ động và tiêu cực. Điều đó rất khó khăn vì sự can nhiễu là rất lớn.
Các học viên Đại Pháp tinh tấn biết rằng để theo kịp các yêu cầu cơ bản của một học viên, bao gồm học ít nhất một bài giảng Pháp, luyện năm bài công pháp, phát chính niệm và cứu độ chúng sinh, sẽ là không thể nếu một người không giảm thời gian ngủ của mình.
Trong nhiều năm qua, tôi luôn buồn ngủ và dường như không bao giờ ngủ đủ. Tôi luôn tự nhủ rằng mình sẽ hoàn thành tất cả mọi việc trước khi đi ngủ, nhưng rồi ngày hôm sau tôi lại lặp lại những gì như ngày hôm trước. Mỗi lần sau nửa đêm, tôi lại cảm thấy vô cùng buồn ngủ và vẫn chưa hoàn thành tất cả mọi việc. Ngoài ra, trong nhiều năm, tôi đã bị can nhiễu trong mơ.
Do có tâm ham vui, mỗi đêm tôi thường có những giấc mơ sống động về việc mình mang hành lý trên lưng và đi du lịch khắp thế giới. Điều đó làm tôi cảm thấy rất khó chịu và mệt mỏi. Tôi thậm chí còn mệt mỏi hơn sau khi thức dậy vào sáng hôm sau so với trước khi đi ngủ. Tôi đã không được nghỉ ngơi chút nào khi ngủ. Vì trạng thái này, tôi không thể dậy sớm và cảm thấy rất đau khổ.
Sư phụ đã giảng
“Chư vị đã từng nghĩ chưa, tu luyện chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất. Loại nghỉ ngơi mà có thể đạt đến [trạng thái] mà chư vị ngủ cũng không đạt được, không có ai nói rằng tôi luyện công mệt quá, hôm nay không làm được gì cả. Chỉ có thể nói tôi luyện công đến mức khắp người nhẹ nhõm, một đêm không ngủ tôi cũng không cảm thấy buồn ngủ, khắp người có [sức] lực. Cả ngày làm việc dường như không có chuyện gì cả, có phải vậy không?” (Giảng Pháp lần đầu tại Bắc Mỹ)
Tôi bắt đầu tự hỏi tại sao mặt tôi trông nhợt nhạt vào buổi sáng ngay cả khi tôi luyện công. Sau khi suy nghĩ, tôi kết luận đây là kết quả can nhiễu của ma.
Để loại bỏ can nhiễu, tôi phải đề cao tâm tính của mình. Tôi vật lộn một thời gian nhưng vẫn không thể đề cao tâm tính hoặc buông bỏ một số chấp trước. Tôi nhận ra rằng điều này là do tôi đã quen với việc cha mẹ luôn dẫn dắt tôi tu luyện từ nhỏ và giờ khi chỉ có một mình, tâm thụ động trong tu luyện đã ngăn tôi tiến xa hơn.
Tu luyện lại từ đầu
Tôi bắt đầu học cách tu luyện lại từ đầu. Tôi đã kiểm tra mọi động tác của mình khi luyện công theo Đại Viên Mãn Pháp, và tôi đã xem video hướng dẫn của Sư phụ nhiều lần để quan sát chi tiết của từng động tác. Tôi nhận ra rằng một số động tác tôi đã học được từ cha mẹ không chính xác. Tôi nhìn vào gương và sửa lại động tác của mình. Tôi hiểu rằng để có được một Phật thể chúng ta phải luyện công đúng.
Để đề cao trong tu luyện, tôi cẩn thận đọc các nguyên lý của mỗi bài công pháp và lắng nghe cẩn thận từng câu khẩu quyết của Sư phụ trước mỗi bài công Pháp. Ví dụ, trong bài tập thứ năm, Sư phụ nói lúc mở đầu “Tự tĩnh phi định” (Tựa như tĩnh, không phải định) (Chương IV, Pháp Luân Công), và sau 30 phút, Sư phụ nói, trong “Nhập định thâm sâu” (Chương II, Đại viên mãn Pháp). Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng 30 phút đầu tiên của bài tập nên được thực hiện trong trạng thái tĩnh (Jing) nhưng không nhập định sâu (Đinh); chỉ cần 30 phút cuối cùng đi vào nhập định sâu (Đinh). Tôi cảm thấy rất xấu hổ. Mặc dù tôi đã đắc Pháp khi tôi lên hai, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thành tâm và chủ động coi mình là một học viên và bắt đầu tu luyện một cách nghiêm túc.
Sau đó, tôi cảm thấy việc luyện công rất khác, đã chuyển từ việc hoàn thành nhiệm vụ thành một trải nghiệm về những kỳ tích. Tôi cảm thấy được Sư phụ quán đỉnh, điều đó cho tôi trải nghiệm dễ chịu ngoài sức diễn tả. Tôi cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển trong thân thể và cảm thấy hình dạng của Pháp Luân khi xoay Chuyển Pháp Luân. Trải nghiệm tuyệt vời nhất là khi đầu óc tôi trống rỗng. Tôi thực sự trải nghiệm những gì Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Như vậy cụ thể sẽ xuất hiện trạng thái nào? Sẽ xuất hiện là lúc ngồi ở đó, cảm giác bản thân mình mỹ diệu hệt như đang ngồi trong vỏ trứng gà, cảm giác thoải mái phi thường, biết rằng mình đang luyện công tại đó, cảm giác toàn thân bất động. Đó là điều công pháp này của chúng ta nhất định sẽ xuất hiện. Còn một trạng thái nữa: ngồi tới ngồi lui phát hiện chân [biến] mất, không biết rõ chân đã đi đâu mất, thân thể cũng [biến] mất, cánh tay cũng [biến] mất, bàn tay cũng [biến] mất, chỉ còn mỗi cái đầu não. Luyện tiếp nữa thì thấy đầu não cũng [biến] mất, chỉ còn [mỗi] tư duy của bản thân, một chút ý niệm biết rằng bản thân đang luyện công nơi ấy” (Bài giảng thứ Tám, Chuyển Pháp Luân)
Thay vì luyện công chỉ một hoặc hai lần một năm, bây giờ tôi luyện mỗi ngày bởi vì tôi thực sự cảm thấy việc luyện công là một trải nghiệm siêu thường và kỳ diệu như vậy. Bây giờ, tôi thích luyện công vì tôi cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng. Nếu tôi không luyện, cơ thể tôi sẽ cảm thấy nặng nề, uể oải và buồn ngủ. Khi tôi luyện công, tôi không còn cảm thấy mệt mỏi, ngay cả khi tôi ngủ rất ít trong vài ngày liên tục, và tâm tôi tĩnh hơn. Tôi đã từng không thích và không muốn luyện công. Bây giờ, tôi cảm thấy rất thất vọng nếu tôi không luyện công.
Giảng chân tướng
Vào tháng 5 năm nay, tôi đã đọc một bài trên Minh Huệ về dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới và Triển lãm Nghệ thuật Chân-Thiện=Nhẫn được tổ chức tại một công viên nhỏ ở Hoa Kỳ. Tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể làm điều tương tự ở Toronto, vì vậy tôi đã gọi cho điều phối viên của hạng mục triển lãm nghệ thuật. Chúng tôi chưa bao giờ liên lạc trước đây về nhiệm vụ này, nhưng đáng ngạc nhiên, suy nghĩ và kế hoạch của chúng tôi gần như giống hệt nhau. Sau đó tôi đã trải qua nhiều sự trùng hợp như vậy và tin rằng đó phải là một sự an bài.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ sẽ làm một triển lãm, nhưng điều phối viên có kế hoạch lớn hơn để biến nó thành một dự án dài hạn, thường xuyên. Để hỗ trợ anh ấy, tôi đã mời các học viên khác tham gia. Vì điều phối viên có nhiều việc khác, nên tôi phải nhận nhiệm vụ điều phối.
Tìm và loại bỏ các chấp trước
Trong quá trình giảng chân tướng cho những người đến thăm triển lãm của chúng tôi, tôi thường gặp phải những người tỏ ra rất thờ ơ.
Gia đình tôi đã bị bức hại ở Trung Quốc, và tôi phải mất rất nhiều năng lượng để chia sẻ và mô tả về điều đó. Đây là điều mà tôi đã giấu kín trong tâm từ khi lên sáu. Tôi không bao giờ nhắc đến nó với những người bình thường mà thường khóc một mình. Khi lớn lên, tôi phải đề cập đến nó với mục đích giảng chân tướng, nhưng trong sâu thẳm tôi vẫn cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng. Khi mọi người tỏ ra thờ ơ với phần nhạy cảm và mong manh nhất trong cuộc đời tôi, tôi đã rất buồn và nói với các học viên khác rằng tôi không thích những người này và họ thật tồi tệ.
Không có gì là ngẫu nhiên. Tôi tự hỏi tại sao tôi luôn gặp những người thờ ơ như vậy. Tôi nhớ Sư phụ đã giảng rằng, “Tướng do tâm sinh”. Sự thờ ơ của người khác là ảnh hưởng của một vật chất bất hảo trong trường không gian của chính tôi.
Tôi thấy rằng tôi có chấp trước bảo vệ bản thân. Tôi đã cố gắng tránh chứng thực Đại Pháp từ góc độ người thứ nhất. Tôi sợ rằng tôi sẽ nhận được cái nhìn kỳ dị từ những người khác như thời thơ ấu và rằng bản ngã của tôi sẽ bị tổn thương. Vì thế, tôi chỉ cố gắng giảng chân tướng từ góc độ của người thứ ba, xen lẫn với nỗi sợ hãi, thờ ơ và lo lắng của chính tôi, chứ không xuất phát từ tâm từ bi. Tôi cảm thấy rằng chấp trước từ chối người khác để bảo vệ bản thân mình là rất khó để buông bỏ, và nó gần giống như một quan sinh tử.
Trong hạng mục triển lãm nghệ thuật, chấp trước này đã ảnh hưởng lớn đến tôi. Là một trong những điều phối viên, tôi đã nhận được rất nhiều ý kiến và lời khuyên khác nhau từ các học viên khác, bao gồm cả những lời phàn nàn, bình luận tiêu cực và ý kiến về cá nhân tôi. Để tránh xung đột với các học viên khác, điều phối viên trong một hạng mục phải buông bỏ bản thân, lắng nghe lời khuyên của người khác, đặt mình vào vị trí của họ và cố gắng nhìn mọi thứ từ quan điểm của họ. Khi tôi nhận ra điều này, tôi cảm thấy chán nản và nói với một đồng tu rằng tôi không thể theo kịp trong tu luyện.
Tôi không thể giữ bình tĩnh và cảm thấy rất căng thẳng và buồn bã. Trước khi làm vai trò điều phối viên, tôi không gặp vấn đề gì khi ngồi đả tọa suốt một giờ bài công pháp số năm, ngay cả khi lưng tôi rất đau. Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể ngồi trong 30 phút. Một học viên khác nói với tôi rằng đó là vì tôi quá quan tâm đến bản thân mình. Hậu quả của sự ích kỷ, tôi sẽ bị cảm giác tổn thương và khó chịu, nhưng nếu tôi nghĩ đến người khác, những cảm giác này sẽ không kiểm soát tôi.
Khi gặp phải những xung đột mà tôi muốn tránh, tôi đã không tu khẩu và bày tỏ quan điểm của mình với các học viên khác bằng những bình luận tiêu cực và bực bội. Qua những mâu thuẫn này, tôi nhận ra mình có tâm oán hận mạnh mẽ và bắt đầu nghĩ xem nguyên nhân là gì.
Tôi phát hiện ra rằng cách tôi hành động trái ngược với những gì Sư phụ yêu cầu chúng ta. Sư phụ đã nhiều lần giảng cho chúng ta, tháo gỡ thắc mắc cho chúng ta và dạy chúng ta. Chúng ta thệ nguyện sẽ trở thành đệ tử Đại Pháp, và nhiệm vụ của chúng ta là cứu độ chúng sinh. Do đó, tôi nghĩ rằng gốc rễ của tâm oán hận là sự ích kỷ, và đó là một đặc điểm của vũ trụ cũ, để đồng hóa với vũ trụ mới, phải từ bỏ tâm ích kỷ này và xem xét từ góc độ của người khác; khi đó, người ta sẽ không oán giận nữa.
Chuyển từ tu luyện cá nhân sang tu luyện thời Chính Pháp
Khi nhận ra điều này, tôi hiểu rằng tâm thờ ơ của chính tôi nổi lên bởi vì tôi đã không chuyển từ tu luyện bản thân sang tu luyện Chính Pháp. Nói cách khác, vì tâm ích kỷ, hay tự bảo vệ mình, tôi đã xem việc cứu độ chúng sinh như một cái cớ để không bị trừng phạt trong Đại thẩm phán, thay vì thực sự cứu người.
Sau đó, tôi đã có một giấc mơ sống động. Chuyện xảy ra vào thời kỳ băng hà, và có những cơn bão và gió lớn. Gia đình tôi và tôi đang đi trên một cây cầu dài vô tận. Gió thổi tôi lên không trung. Nếu tôi bị thổi bay, tôi sẽ chết, nhưng gia đình tôi đã tóm lấy tôi mà không quan tâm đến sự an toàn của chính họ. Tôi nhận ra rằng kỷ băng hà là biểu hiện của cái tôi lạnh lùng trong tôi và cuộc sống của tôi ở trong tình trạng nguy hiểm. Tôi cũng thấy biểu hiện của sự vị tha, nhưng khi cuộc sống của tôi gặp nguy hiểm, gia đình tôi đã hi sinh bản thân để bảo vệ tôi.
Do đó, tôi đã xem xét lại mục đích của mình khi thực hiện hạng mục. Ý chí cứu nhiều chúng sinh của tôi đã bị lẫn với những lý do ích kỷ. Tôi đã điều chỉnh trạng thái của mình. Tôi thức dậy lúc 1 giờ sáng, bắt đầu bằng cách luyện bài công pháp số năm và trải nghiệm trạng thái tĩnh khác so với trước đây. Tôi cảm thấy rất tĩnh tại, và lần đầu tiên, vượt qua được cảm giác đau đớn.
Cảm giác đau đớn là một chấp trước vào tình. Tim tôi luôn cảm thấy đau đớn mỗi khi chân tôi đau, nhưng lần này, tim tôi không cảm thấy đau mặc dù chân tôi vẫn còn đau. Tôi cảm thấy đau, nhưng nó không ảnh hưởng đến tôi, và tôi rất bình hoà.
Sau một giờ ngồi tĩnh công, tôi không bỏ chân xuống và tiếp tục phát chính niệm. Tôi đã trải nghiệm rằng, sau khi đề cao tâm tính, tôi đã có thể đạt được những điều không thể trước đây. Tất nhiên, phần tu thành của tôi đã bị tách ra ngay lập tức. Sau gần hai giờ ngồi trong tư thế song bàn, tôi lại cảm thấy đau và sợ rằng chân mình sắp gãy, vì vậy tôi đứng dậy và đi ngủ. Vào buổi sáng, chỉ sau khi ngủ một tiếng rưỡi, tôi thức dậy như thường lệ để học Pháp và ngạc nhiên khi cảm thấy rất sảng khoái.
Buông bỏ bản thân: Cải thiện mối quan hệ
Một thay đổi khác là tôi đã có thể chủ động giảng chân tướng cho mọi người xung quanh. Tôi đã muốn cứu họ. Tôi đã đến tìm người quản lý cấp cao tại nơi làm việc của tôi và kể cho cô ấy câu chuyện của chính mình. Thật khó để kiểm soát cảm xúc của mình, và tôi đã suýt khóc. Tôi hỏi cô ấy liệu tôi có thể thuyết trình trước công ty, chiếu phim hay đưa mọi người đến triển lãm nghệ thuật không. Người quản lý cấp cao nhìn tôi rất nghiêm túc.
Sau đó, tôi tránh mặt cô ấy vì đây là lần đầu tiên tôi giảng chân tướng trực tiếp bằng trải nghiệm cá nhân của tôi chứ không phải gia đình tôi. Trong vài ngày tiếp theo, tôi tự hỏi liệu mình đã làm gì sai, nghĩ rằng có lẽ có cách nào tốt hơn để giảng chân tướng cho cô ấy. Trong một thời gian, tôi cảm thấy rất lúng túng khi nhìn thấy cô ấy và cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt. Đôi khi vì sợ hãi và lo lắng, tôi thậm chí đã đi một con đường khác khi đi bộ đến văn phòng.
Thật bất ngờ, một tuần sau, khi người quản lý cấp cao trở về sau kỳ nghỉ, cô ấy gọi tôi vào văn phòng của mình và nói với tôi rằng cô ấy đã hỏi bộ phận nhân sự về yêu cầu của tôi. Cô ấy thực sự muốn giúp tôi, nhưng công ty có chính sách cấm mọi sự kiện tôn giáo trong văn phòng. Tôi không ngờ rằng cô ấy lại nhanh chóng phản hồi với tôi như vậy. Vào ngày đầu tiên trở về sau kỳ nghỉ, cô ấy phải họp hành rất nhiều, đọc nhiều email, và giải quyết nhiều việc nhưng cô ấy vẫn nhớ đến việc giải quyết yêu cầu của tôi. Điều này có nghĩa là yêu cầu của tôi có ý nghĩa rất lớn với cô ấy. Hơn nữa, mối quan hệ của chúng tôi đã không trở nên khó xử như tôi nghĩ. Chúng tôi đã có nhiều cuộc trò chuyện riêng tư và nói chuyện cá nhân sau đó.
Hiểu sai ý người khác
Một phụ nữ trẻ khác trong công ty mời tôi đi uống cà phê với cô ấy. Tôi đã nhân cơ hội này và nói với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp giống như yoga và bao gồm cả phần thiền định nhưng lại đang bị đàn áp tại Trung Quốc. Tôi hỏi xem cô ấy có muốn ký một đơn kiến nghị phản đối bức hại hay không. Cô ấy nói muốn đọc nó trước. Tôi đặt một đơn lên bàn của cô ấy, nhưng cô ấy không trả lại cho tôi.
Sau một thời gian, tôi cảm thấy khó chịu và lo lắng rằng có lẽ cô ấy nghĩ rằng tôi đã lên kế hoạch cho tất cả những điều này trong một thời gian dài, rằng mọi thứ được sắp xếp để khiến cô ấy ký vào đơn. Tôi đã lo lắng rằng cô ấy sẽ nghĩ về tôi theo cách đó và có lẽ sẽ không còn là bạn của tôi nữa. Thật bất ngờ, cô ấy đã ký đơn và đưa lại cho tôi, và trong vài ngày tiếp theo, cô ấy luôn rủ tôi đi uống cà phê với cô ấy.
Sau đó, tôi mời một học viên và một đồng nghiệp khác cùng ăn tối để giảng chân tướng. Tôi sợ đồng nghiệp sẽ nhận thấy rằng việc giảng chân tướng đã được lên kế hoạch, vì vậy tôi quyết định chỉ nói về một số chủ đề thông thường và không đề cập đến lá đơn. Người học viên kia đã bất ngờ rút lá đơn ra một cách trơn tru và đề cập ngắn gọn về nội dung. Đồng nghiệp của tôi đã ký mà không do dự. Cô ấy không nghi ngờ hay hoài nghi, và nó hoàn toàn trái ngược với những gì tôi đã lo ngại. Sau đó, cô ấy không giữ khoảng cách với tôi, thậm chí cô ấy còn gửi tin nhắn để nói rằng thật dễ chịu khi nói chuyện với tôi.
Từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy Sư phụ muốn tôi thoát khỏi cái bóng thiếu tự tin và tu luyện cá nhân để gia nhập nhóm các đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp để thực sự cứu độ chúng sinh bằng lòng từ bi.
(Trình bày tại Hội nghị Pháp Canada 2019)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/24/390504.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/27/178602.html
Đăng ngày 05-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.