Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada

[MINH HUỆ 30-07-2019] Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Sư phụ giảng,

“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ Nhất – Chuyển Pháp Luân)

Thời gian tu luyện của chúng ta sắp kết thúc, nên chúng ta phải nắm bắt từng cơ hội để tu luyện bản thân. Nếu chúng ta bỏ lỡ một cơ hội, nó sẽ không quay trở lại nữa.

Có nhiều ngườii điều phối

Đầu năm nay, báo Đại Kỷ Nguyên và NTDTV ở Toronto hợp nhất lại thành một đơn vị. Tôi cảm thấy thật sự hạnh phúc vì đây là điều tôi mong ước. Hai kênh truyền thông cuối cùng đã trở thành một gia đình – chúng tôi sẽ có thể chia sẻ tài nguyên, học Pháp và luyện công cùng nhau, dùng bữa cùng nhau, vượt qua khổ nạn cùng nhau, đề cao cùng nhau như một chỉnh thể.

Vạn sự khởi đầu nan, và tôi cũng gặp bối rối vào thời điểm đó. Chức vụ của tôi đổi từ Quản lý văn phòng NTDTV thành Quản lý văn phòng Tập đoàn Truyền thông Đại Kỷ Nguyên. Buổi ban đầu khi mới sáp nhập, mỗi quyết định mà tôi đưa ra trước khi thực thi cần phải có được sự chấp thuận từ tất cả các nhóm trên. Vì tôi là một người nóng tính, nên đây đúng là một khảo nghiệm lớn đối với sự kiên nhẫn của tôi và tôi đã phải trải qua rất nhiều khổ nạn.

Có một lần tôi nói chuyện riêng với một học viên về việc cho anh ta làm thêm một việc bán thời gian. Ngày hôm sau, Người điều phối C la hét với tôi, “Cô làm nhân viên của tôi sợ mà đi mất. Anh ta đã thôi việc! Cô thật huênh hoang và tự phụ. Tất cả mọi người đều run sợ mỗi khi cô nhìn họ.” Tôi nhận ra tôi đã gặp rắc rối và gấp gáp giải thích với cô ấy rằng ý định của tôi là tốt và tôi muốn cho anh ta thêm thu nhập. Người điều phối C từ chối lắng nghe tôi và giận dữ bỏ đi. Tôi ngay lập tức gọi cho học viên đó nhưng anh ta cứ phớt lờ những cuộc gọi của tôi. Tôi cố gắng gọi lại cho đến khi anh ta nhấc máy. Tôi xin anh ta bỏ qua cho vấn đề về giao tiếp của tôi và sự hiểu lầm do tôi gây ra. Tôi van nài anh ta quay trở lại. Học viên này rất tốt bụng và anh ấy đồng ý quay lại làm việc vào ngày hôm sau.

Tôi đã khóc gần như suốt ngày hôm đó. Tôi không hiểu nổi tại sao thiện chí của tôi lại biến thành điều xấu như thế. Tôi không thể hiểu tại sao người điều phối C, người tôi đã luôn hợp tác, lại chỉ trích tôi nặng nề như vậy. Khi tôi về nhà vào khoảng nửa đêm, tôi vẫn không thể ngừng khóc. Tôi ở trong ga-ra, vì tôi không muốn chồng tôi thấy tôi như thế này. Thay vì khuyên giải tôi, anh ấy còn có thể rắc muối vào vết thương của tôi, vì anh ấy lúc nào cũng nói với tôi, “Những khảo nghiệm nhỏ em còn không thể vượt qua, thì nói chi đến khổ nạn sinh tử?”

Tôi đã ngồi trong ga-ra, và khóc trong nửa tiếng đồng hồ. Tôi đã trải qua ba giai đoạn. Trong giai đoạn đầu tiên, tôi cảm thấy uỷ khuất; sau đó tôi sang giai đoạn thứ hai khi tôi cảm thấy xấu hổ vì đã tu luyện nhiều năm mà vẫn hành xử không tốt. Tôi đồng ý với những gì người điều phối C đã nói, “Cô thật huênh hoang và tự phụ. Tất cả mọi người đều run sợ mỗi khi cô nhìn họ.” Thông thường tôi sẽ không coi trọng lời nói của những người khác, nhưng nếu người tôi tin tưởng lại cho tôi một gậy cảnh tỉnh, thì điều đó sẽ thật sự ảnh hưởng tới tôi. Nó đã khiến tôi nhận ra những thiếu sót của bản thân và tôi đã quyết định thay đổi. Trong giai đoạn thứ ba, tôi khóc vì biết ơn. Tôi cảm ơn Sư phụ đã cho tôi cơ hội để có thể tiếp tục tu luyện, tôi cảm ơn người điều phối C đã có trách nhiệm khi chỉ ra vấn đề của tôi mà không sợ xúc phạm tôi, và vì đã giúp tôi nhận ra được tâm chấp trước mà tôi cần vứt bỏ. Khi đang cảm ơn Sư phụ trong tâm, tôi cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp xuyên qua mình. Tôi biết Sư phụ đã đang khích lệ tôi. Con xin cảm ơn Sư phụ!

Thế nhưng, ngày hôm sau tôi vẫn không hoàn toàn cảm thấy tôi đã được đối đãi công bằng, nên tôi đã than phiền với người điều phối A và người điều phối B, nói với họ rằng tôi đã không thể làm tốt công việc và hỏi họ rằng có vị trí nào khác cho tôi chăng. Cả hai người đều nói, “Còn chỗ nào có thể tìm được những cơ hội tu luyện tốt hơn?” Khi tôi than phiền về những học viên khác, họ đã nói đùa với tôi, “Nếu cô không thể xử lý việc này, vậy cô còn có thể làm gì nữa? Hay là cô định đi bán hàng lần nữa và đi ra ngoài xin tiền và bị la mắng nữa? Nếu cô không thể vượt qua quan này, vậy sao cô có thể tu luyện được?”

Tôi đã quyết định rằng việc từ bỏ công việc là không đúng và tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục làm việc. Tôi đã gửi một tin nhắn cho người điều phối C, nội dung tin nhắn là “Tôi xin lỗi vì vấn đề mà tôi đã gây ra do giao tiếp không tốt. Tôi xin lỗi và xin cô hãy tha thứ cho tôi. Cảm ơn cô đã nhắc nhở và chỉ trích tôi vì nếu không, tôi sẽ không nhận ra tôi đã hành xử tệ thế nào. Tôi nhất định sẽ thay đổi.” Cô ấy trả lời, “Cảm ơn cô! Tất cả đều là quá trình tu luyện.” Tôi đã rất biết ơn vì sự hòa giải nhanh chóng này. Tôi nhận ra rằng khi chúng tôi có mâu thuẫn với người điều phối, chúng ta không nên đánh giá đúng sai dựa trên cảm xúc cá nhân. Người điều phối chỉ trích chúng ta vì lợi ích của cả chỉnh thể. Nếu chúng ta trách cứ cá nhân họ, điều đó sẽ khiến chúng ta dễ dàng phát triển cảm xúc tiêu cực mà cảm xúc tiêu cực sẽ dẫn đến mâu thuẫn. Ai sẽ vui mừng? Chính là cựu thế lực. Vì thế mà chúng ta không được rơi vào bẫy của chúng. Là một Đệ tử Đại Pháp, còn điều gì vinh diệu hơn khi được làm việc và tu luyện trong hạng mục chính Pháp?

Đã đến lúc buông bỏ

Sau khi cả hai kênh truyền thông hợp lại, tôi đã có trách nhiệm quản lý bốn bộ phận. Khối lượng công việc của tôi không ngừng tăng lên. Người điều phối A muốn tôi làm việc trong bộ phận có nhiều nhân viên nhất nên cô ấy đã để tôi tự chọn văn phòng cho mình. Khi tôi vừa mới dọn văn phòng cho gọn gàng, rất nhiều học viên đã đến nói chuyện với tôi. Tôi cảm thấy mình như “sếp”. Tôi tự nghĩ rằng sau mười năm làm việc ở đây, cuối cùng cũng tới lúc tôi có thể làm quản lý. Tuy nhiên, trước khi tôi kịp ổn định, người điều phối A đã nói với tôi, “Mọi người nói rằng văn phòng của cô hơi ồn ào. Cũng có một số Giám đốc đã làm việc ở đây lâu rồi nhưng không có văn phòng.” Tôi đã hiểu những gì cô ấy muốn. Tôi nói, “Được thôi, tôi sẽ chuyển đi.” Người điều phối A tiếp tục, “Chúng ta đang gặp rắc rối với việc tìm người cho vị trí lễ tân. Chúng ta nên làm gì?” Tôi hiểu ra và nói, “Tôi có thể ngồi ở quầy lễ tân.” Sau đó tôi nhận thấy một nụ cười được giải toả trên mặt cô ấy. Tôi đã giải quyết cả hai vấn đề cho cô ấy cùng một lúc. Tôi đột nhiên cảm thấy mình to và lớn; tôi có thể cảm thấy công của tôi tăng lên cao một chút và tôi cảm thấy như người mà Sư phụ nói tới trong Chuyển Pháp Luân, “Cái cục đá bị đá đi đá lại trên mặt đất kia là không ai cần cả; vậy tôi nhặt cục đá ấy.” (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân)

Tuy nhiên, khi tôi trở về nhà, tôi không thể ngừng nghĩ rằng tôi đã bị đối xử bất công. Thay vì làm một “quản lý”, tôi lại trở thành “người gác cổng”. Tôi cảm thấy mất cân bằng. Khi học Pháp vào tối hôm đó, tôi cảm thấy công của mình tuột xuống. Sáng hôm sau khi tôi dọn đồ đến bàn lễ tân, bên ngoài tôi trông rất vui vẻ. Khi mọi người hỏi tôi tại sao tôi lại ngồi ở đó, tôi đã quá xấu hổ để trả lời. Điều khiến tôi xấu hổ hơn là khi những học viên khác ra vào văn phòng, họ gọi tôi là “Cô”, “Dì”, “Cô Trương”, “Bà Trương”, hoặc thậm chí “người đẹp”. Tôi đã gần như không chịu nổi.

Có thể điều đó là quá sức chịu đựng đối với tôi, nên tôi đã có một giấc mơ tối hôm đó và tôi thấy cảnh tượng “bạch nhật phi thăng”. Vì tôi ngồi ở quầy lễ tân của văn phòng, tôi là người đầu tiên bay ra khỏi nơi đó. Khi tôi thức giấc, tôi đã quỳ trước ảnh Sư phụ và cảm tạ Ngài vì đã khích lệ tôi. Tôi đã có tâm chấp trước của người thường, và không làm tốt và khiến Sư phụ lo lắng cho tôi. Bây giờ khi tôi đã vui vẻ ổn định ở quầy lễ tân, những học viên khác đều cho tôi đồ ăn vặt mỗi khi họ đi ngang qua. Một học viên nói tôi đã biến quầy lễ tân đẹp như một khu vườn. Tôi tự nhủ rằng tập đoàn truyền thông của chúng tôi sẽ thành tập đoàn truyền thông lớn nhất thế giới, nên quầy lễ tân cần tương xứng với hình ảnh. Tôi hy vọng những cô gái trẻ đẹp sẽ tới và làm việc ở quầy lễ tân. Tôi tin rằng điều đó sẽ sớm diễn ra vào một ngày nào đó.

Báo Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh đã trở thành tờ báo vào ngày 22 tháng 1. Giờ đây tôi có thể bán được báo ở quầy tiếp tân, nên tôi không chỉ là người gác cổng, mà tôi còn là một người bán báo nữa.

Sự trợ giúp từ các đồng tu

Tôi là một người nóng tính, nhưng tôi cũng đồng thời là một người nồng hậu và nhiệt tình. Sự nóng nảy của tôi đã là một tâm chấp trước khó vứt bỏ. May mắn thay, xung quanh tôi là những đồng tu sẵn sàng giúp đỡ tôi. Khi mới sáp nhập, một học viên nói với tôi, “Cô đã được thăng chức. Cô cảm thấy thế nào?” Khi tôi tới văn phòng của người khác, cô ấy nói, “Người điều phối đến thăm tôi ư?” Khi tôi đang vứt rác, người khác nói, “Chà, người điều phối đang vứt rác, tốt quá!” Khi tôi đang rửa bát, có người nói, “Cô muốn làm tiểu hòa thượng để tăng công nhanh hơn đúng không?” Tôi biết rằng họ đang đùa với tôi, nhưng tôi lại cảm thấy không vui. Tôi đáp, “Thăng chức gì chứ? Chỉ có nhiều toilet tôi cần lau chùi và nhiều người tôi cần phục vụ hơn thôi.” “Người điều phối gì chứ? Tôi chỉ có khối lượng công việc lớn hơn thôi.”

Sau này tôi hiểu ra rằng mặc dù tôi đã nghĩ những người khác đang giễu cợt và chế nhạo tôi, tôi biết họ đang giúp tôi.

Có một học viên luôn luôn nói những lời chế nhạo tôi. Một lần, anh ta tới bếp rất muộn và tôi hỏi anh đã ăn trưa chưa. Anh ta cau mày và nói, “Nếu tôi đã ăn rồi thì sao tôi lại còn đến đây?” Tôi hỏi, “Tại sao anh luôn tỏ thái độ với tôi mỗi lần tôi nói chuyện với anh vậy?” Anh ta đáp một cách rất nghiêm túc, “Bất luận là tôi đối xử với cô như thế nào, cô đều phải đối tốt với tôi.” Tôi cảm thấy lời nói của anh ấy là dựa trên Pháp. Tôi mỉm cười và nói, “Anh nói đúng. Đồ ăn của anh đây” Anh ta cũng mỉm cười. Sau đó anh không chế nhạo tôi nữa.

Lần khác, anh ta thành khẩn xin tôi giúp đỡ. Sau khi xong việc, tôi nói với anh ta, “Xem ra anh rất ghét tôi. Nếu không thì anh đã chẳng giễu cợt tôi.” Anh ta cười và nói, “Thực ra tôi không ghét cô. Tôi chỉ thích chọc tức cô thôi.” Tôi chợt nhận ra rằng tôi nên hướng nội vì anh ấy đã nói rõ ra cho tôi rằng tôi rất dễ bị chọc tức. Tôi nói ngay “Cảm ơn anh rất nhiều!” Tôi cảm ơn anh ấy từ tận đáy lòng vì anh đã giúp tôi tu luyện. Nếu không có những thử thách này, sẽ rất khó để tôi sửa đổi tính xấu của mình.

Tôi quyết định từ bỏ tính nóng nảy của mình. Thế nhưng, nói thì dễ hơn làm. Tôi có trách nhiệm mở nhạc luyện công mỗi buổi sáng cho tập đoàn truyền thông. Tôi ngồi gần nơi phát nhạc nhất. Một học viên, “Cô rất giỏi trong việc chọn chỗ tốt nhất đấy.” Tôi đáp lại ngay, “Vậy anh mở nhạc đi.” Học viên đó nói, “Sao cô không nói là tôi đang khen ngợi cô? Cô đã trở nên tức giận. Chắc cô vẫn còn văn hóa Đảng.” Tôi nói, “Sao anh không thể khen ngợi tôi một cách tử tế? Tại sao anh lại khiến tôi tức giận?”

Khi tôi nhận ra tính nóng nảy của mình lại một lần nữa khởi lên, tôi quyết định sẽ nghĩ trước khi phản ứng lại. Thật ra, học viên này đã đúng, tôi đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi văn hóa Đảng mặc dù tôi đã chuyển tới Canada vào năm 1995, 24 năm trước. Đó là vì sao tôi không thể chấp nhận được lời phê bình từ những người khác. Tôi cũng cảm thấy bất công, vì tôi nghĩ mình đã làm việc rất siêng năng, tôi thức dậy rất sớm vào buổi sáng để mọi người có thể luyện công cùng nhau. Tôi đã chờ được khen ngợi. Khi lời khen ngợi không như tôi tưởng, bản tính thật sự của tôi đã bộc lộ. Thực tế là, tôi thường xuyên có vấn đề này và tôi sẽ nổi cơn thịnh nộ mỗi khi sự việc không được như ý muốn của tôi.

Khi tôi đào sâu thêm chút nữa, tôi đã biết được tại sao những học viên khác lại thích trêu tôi. Đó là vì tôi không quan tâm đến cảm giác của người khác khi tôi nói chuyện với họ. Tôi nói những gì tôi nghĩ trong đầu. Đôi khi tôi có thể trở nên giận dữ và tôi đã làm tổn thương những học viên khác. Một học viên đã từng nói với tôi, “Thật ra cô là một người tốt bụng, cô chỉ đánh mất bản thân khi nổi cơn giận và giải tỏa cảm xúc của mình thôi. Trong tương lai khi cô cảm thấy mình sắp nổi cơn giận, cô hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt’ trong tâm, bằng cách này cô có thể kiềm chế bản thân.”

Những lời tán dương từ các đồng tu

Sau khi hai kênh truyền thông sáp nhập lại thành một tập đoàn, để tạo ra một môi trường tu luyện và mời nhiều học viên tham gia nhóm học Pháp và luyện công, tôi thức dậy vào lúc 4:30 mỗi ngày. Tôi đến văn phòng để nấu cháo và chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Tôi cũng có trách nhiệm mở nhạc luyện công. Giờ đây chúng tôi có rất nhiều học viên tham gia, nên rất khó có đủ cháo cho tất cả mọi người. Tôi thường được khen ngợi vì phục vụ người khác. May mắn thay, tôi cũng nhận được những lời chế nhạo nên tôi đã không sinh tâm hoan hỷ. Khi ăn bữa ăn sáng thơm ngon sau khi luyện công và học Pháp, một đồng tu chân thành nói với tôi. “Thật tuyệt vời khi có cô ở đây!” Một đồng tu khác nói, “Đúng, nhờ có cô ở đây mà chúng tôi có thể tu luyện lên cao tầng.” Tôi biết rằng ý của họ là tôi thường tạo ra những khảo nghiệm và nói những lời chỉ trích người khác. Tôi tự nhủ rằng tôi không nên chỉ trích và khiển trách người khác trong khi phục vụ họ.

Có lần một đồng tu hỏi tôi đã bao nhiêu tuổi. Tôi nói tôi đã 56 tuổi. Cô ấy rất kinh ngạc và nói, “Tôi cứ tưởng cô đang ở tuổi 40.” Khi tôi đang cảm thấy hạnh phúc, một đồng tu khác nói, “Cô nghĩ rằng cô thật sự nhìn trẻ ư? Đó là vì cô hành xử như trẻ con, cô không hành xử như những người cùng tuổi cô, nên họ nghĩ cô trẻ.” Tôi biết ơn sự nhắc nhở của đồng tu. Tôi hứa tôi sẽ sửa tính xấu của mình và không nói những lời làm tổn thương người khác.

Tôi muốn được kết thúc bằng cách chia sẻ một đoạn Pháp của Sư phụ và hy vọng chúng tôi sẽ cùng nhau làm được tốt:

“làm kênh truyền thông mà nói, cần làm tốt những việc nên cần làm, đó chính là tu tốt chính mình. Cho nên tu luyện ấy, đối với mọi người mà nói, đối với mỗi từng đệ tử Đại Pháp tham gia kênh truyền thông mà nói, thì tu luyện là ở vị trí số một. Bởi vì tu luyện của chư vị tốt-xấu thế nào là quyết định sức mạnh cứu người của chư vị, chư vị tu luyện tốt-xấu thế nào cũng quyết định hiệu quả công tác của chư vị; đây là nhất định.” (Pháp hội Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên năm 2018)

Con cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Canada năm 2019)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/30/390680.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/2/178703.html

Đăng ngày 18-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share