Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
Đột phá chấp trước vào tình, bước ra giảng chân tướng
Gần 30 năm nay tôi đã ở bên cạnh con gái. Tôi không nhận ra mình đã phụ thuộc vào cháu như thế nào khi cháu dần trưởng thành theo năm tháng, cho đến ngày cháu bị công an bắt. Thế giới của tôi đã bị sụp đổ. Tôi gần như không biết nên sống ra sao. Mỗi ngày tôi ăn một bát cháo bột ngô với một ít rau muối cho qua ngày.
Trong thời gian cháu bị giam trong trại giam, cháu không được phép gặp gỡ ai và gọi điện thoại, nỗi thống khổ của một người mẹ như tôi thật đau đớn. Chấp vào tình mẹ con này ẩn sâu bên trong đã cấp sơ hở cho tà ác dùi vào; Do đó tôi bị ám ảnh bởi cảnh tượng cháu bị tra tấn và giết chết. Mặc dù tôi nhận thức được từ Pháp rằng những hình ảnh đó chỉ là giả tướng, tâm sợ hãi vẫn choán lấy tôi. Lúc đó tôi không có đồng tu hay gia đình ở xung quanh; Đại Pháp và Sư phụ là tất cả những gì tôi có. Tôi tự nhốt mình ở nhà và quá sợ không dám đặt cuốn Chuyển Pháp Luân xuống. Tìm kiếm sự an ủi trong Pháp giúp tôi quên đi những cảnh tượng khủng khiếp. Bất cứ khi nào ngừng đọc, tôi sẽ trở thành nạn nhân của cái tình, những tình cảm dành cho con gái sẽ khiến tôi chìm sâu vào tuyệt vọng. Tôi đã hoàn toàn quên rằng con gái tôi cũng là một học viên và sẽ được Sư phụ bảo hộ.
Là một người tu luyện, tôi biết rằng mình phải đột phá chấp trước vào tình với con gái, nên tôi không ngừng đồng hóa với Pháp. Điều đó đã giúp tôi kiên định với thể ngộ của mình rằng tu luyện là không thể nếu chấp trước đó vẫn còn đó vì nó sẽ cấp cho tà ác cái cớ hoàn hảo để hủy hoại tôi. Tà ác sẽ vui mừng trước sự thống khổ của tôi. Càng bị cuốn vào nó, tôi càng không nhớ đến sứ mệnh là một đệ tử Đại Pháp của mình.
Nước mắt đầm đìa, tôi đã bước tới trước Pháp tượng của Sư phụ và nói, “Con không muốn chấp vào cái tình này. Xin Sư phụ hãy giúp con! Con biết mình đã sai! Con sẽ không bao giờ quên sứ mệnh của mình trong Chính Pháp và cứu độ chúng sinh, cho dù bất kể khổ nạn của con là nghiêm trọng tới mức nào”. Vì vậy, với sự gia trì và dẫn dắt của Sư phụ, tôi lại ra ngoài dán poster và phát tờ rơi giảng chân tướng dù ban đầu không được đều đặn.
Một ngày, tôi về nhà nhưng quên mất nơi để chìa khóa. Tôi tìm khắp nơi và không thấy. Điều này xảy ra với tôi hẳn không phải là ngẫu nhiên; nó hẳn phải là một điểm hóa từ Sư phụ. Tôi thầm nghĩ, “Nếu Ngài đang cố điểm hóa cho con rằng giảng chân tướng là chìa khóa, xin cho con tìm thấy chìa khóa”. Quả thật, chìa khóa xuất hiện ở nơi tôi thường đặt nó!
Dường như những sự việc ngẫu nhiên như thế đã xảy ra khoảng ba lần. Vì vậy, tôi bắt đầu nghĩ xem mình nên giảng chân tướng như thế nào và cho đối tượng nào. Lúc đó, con gái tôi bị công an giam giữ, nên tôi quyết định tiếp cận người chịu trách nhiệm vụ án của cháu. Vì tôi vẫn còn chấp vào tình, không tự tin, tôi chỉ có thể giảng chân tướng trong những hoàn cảnh nhỏ khi có cơ hội.
Ví dụ, khi cán bộ phụ trách ra xe để lấy thứ gì đó cho tôi, tôi sẽ nói với anh ta, “Để đảm bảo an toàn tính mạng cho mình, 300 triệu người đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới. Anh có muốn làm như thế bằng cách sử dụng một hóa danh không?” Anh ta cười gượng và không nói gì. Vào một dịp khác, tôi đến đồn cảnh an để yêu cầu cung cấp giấy tờ chính thức về việc giam giữ con gái tôi. Cán bộ phụ trách viện ra nhiều cớ, nhưng với yêu cầu dai dẳng của tôi, anh ta đã đưa cho tôi một bản sao tài liệu. Tôi đã nắm bắt được cơ hội và nói, “Bây giờ tôi biết anh thụ lý vụ án này, anh sẽ giải quyết từ đầu đến cuối. Vì sự an nguy của mình, xin hãy đối xử tốt với các học viên Đại Pháp, bởi vì họ xứng đáng với điều đó.”
Tôi biết mình có thể làm tốt hơn rất nhiều, nhưng điều quan trọng là tôi đã bắt đầu làm việc đó.
Giảng chân tướng tại tòa
Vào thời điểm con gái tôi bị đưa ra tòa, về cơ bản tôi đã buông bỏ chấp trước vào tình và có thể đối mặt với tình huống này một cách lý trí nhờ sự bảo hộ của Sư phụ. Tôi đã nhận thức tốt hơn về những gì Sư phụ đã giảng:
“Giảng chân tướng là chiếc chìa khoá vạn năng.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội Atlanta năm 2003)
Ngày đầu tiên của phiên tòa, tôi đến lúc 6 giờ sáng nhưng không thể qua được cổng. Chẳng mấy chốc cánh cổng đã được mở cho một chiếc ô tô đi qua, và tôi theo vào.
Bên trong sảnh, một nhân viên bảo vệ nói rằng tôi không thể quanh quẩn ở đó. Anh ta nghĩ tôi ở đó để kháng nghị lên tòa án. Tôi nói với anh ta tôi muốn gặp một thẩm phán. Anh ta đuổi tôi đi, nói rằng còn quá sớm và tôi nên đi ăn sáng trước.
Khi ở bên ngoài, tôi nghĩ rằng mình đã không đến đây để ăn sáng và nên vào trong. Thật kỳ lạ, ngay sau đó một chiếc xe khác đã đi vào, một lần nữa tôi đi theo nó.
Lần này, người bảo vệ đã không cố đuổi tôi đi, vì vậy tôi bắt đầu kể cho anh ta nghe về con gái tôi đã bị công an bắt vì tu luyện Pháp Luân Công. Khi nhắc đến Pháp Luân Công, anh ta la lối, “Những lời phỉ báng Đảng xuất hiện trên tiền giấy rất nhiều; đó chẳng khác gì ăn cháo đá bát …” anh ta càng nói càng giận giữ. Tôi nói với anh ta, “Anh đã bị tẩy não. Pháp Luân Công không giống như vậy chút nào. Các bệnh của tôi đã khỏi hết sau khi tu luyện Pháp Luân Công được hai tháng. Tôi không cần phải đến bác sỹ hoặc uống bất kỳ loại thuốc nào trong hơn 20 năm qua”.
Anh bình tĩnh lắng nghe và nói, “Nếu tốt như vậy, bà có thể tu luyện ở nhà. Tại sao bà lại đi khắp nơi mà giới thiệu làm gì?” Tôi nói “Nếu tôi có bí mật này rất có lợi cho anh, anh có nghĩ rằng tôi nên chia sẻ nó với anh nếu anh là bạn tốt hay cấp trên của tôi hay không?“ Điều đó đã thay đổi thái độ của anh ta và cuối cùng chúng tôi đã nói chuyện khoảng một giờ trong sảnh.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, một viên công an đã đến bục để mân mê chiếc micro. Tôi nhận ra rằng có thể mình đã bị giám sát bởi các thiết bị âm thanh và video, nhưng điều đó không làm tôi lo lắng. Tôi chắc chắn rằng:
“…một ‘bất động’ có thể [ức] chế vạn động!” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada năm 2005)
Sư phụ cũng đã giảng cho chúng ta rằng:
“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002)
Khi giảng chân tướng xong và nói lời tạm biệt với anh ta, anh ta chỉ cho tôi chỗ tìm thẩm phán mà tôi muốn gặp và khuyên tôi nên đến gặp anh ta nếu tôi cần quay lại đó một lần nữa.
Nhưng khi tôi ở cổng, anh ta không mở cổng để cho tôi ra ngoài. Tôi đã cao hứng, nghĩ rằng mình sẽ không đến tòa án nếu có tâm sợ hãi. Tôi đã mỉm cười và kiên nhẫn đợi. Chẳng mấy chốc, cánh cổng phải được mở ra vì có một chiếc ô tô đang đi vào.
Mọi việc bắt đầu trở nên khả dĩ hơn vào ngày sau khi tôi ra ngoài giảng chân tướng. Tôi đã tìm được một luật sư phù hợp, tới thăm con gái tôi tại trại tạm giam (cháu đang thực thi được rất tốt, bảo trì được chính niệm mạnh) và kết nối lại với các đồng tu mà tôi đã mất liên lạc trong vài năm. Đơn vị làm việc của tôi cũng đã trả lại tất cả tiền lương của tôi vốn đã bị giữ lại bởi lý do không chính đáng.
Sư phụ từ bi vĩ đại, không một lời nào có thể bày tỏ lòng cảm ân sâu sắc của con với Ngài! Con chỉ có thể cố gắng tu luyện ngày càng tinh tấn
Viết thư giảng chân tướng
Tôi đã bị từ chối vào thăm con gái vì lý do không cho ai được phép thăm nom trước khi bắt đầu một phiên tòa. Vì vậy, tôi đã viết thư cho thẩm phán với tư cách là một người mẹ giải thích cho cô ấy tầm quan trọng của việc hiểu thấu đáo về cuộc bức hại của Đảng đối với Pháp Luân Công và tự tìm hiểu chân tướng. Tôi cũng viết về trải nghiệm của bản thân như những ví dụ cụ thể về [nguyên lý] thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo.
Tôi viết: Vì từ chối từ bỏ tín tâm của mình, tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp trong một trại lao động cưỡng bức ba lần; thời gian giam giữ của tôi kéo dài ba lần; tôi phải chịu một phương thức tra tấn cùng cực trong khoảng thời gian 15 ngày, theo đó tôi không được phép tắm rửa và không được ra khỏi ‘giường tra tấn’, kể cả để đi ăn hoặc đi vệ sinh. Tôi đã phải chịu đựng sự tra tấn cả về tâm lẫn thân. Trước đây, “chiếc giường tra tấn” được sử dụng cho bọn tội phạm nhưng giờ được sử dụng cho các học viên Pháp Luân Công vô tội. Cố gắng để sống một cuộc đời ngay chính, đạo đức không phải là một tội ác! Bất chấp tất cả những hành động tàn bạo đối với các học viên, chúng tôi không có bất kỳ sự oán giận nào đối với những kẻ tra tấn. Chúng tôi chỉ muốn nói với họ: “Đảng đã sai lầm trong cuộc đàn áp chống lại Pháp Luân Công!”
Quả báo sẽ đến với những kẻ hành ác. Hai người làm hại tôi đã có kết cục đáng thương: một người chết trong một vụ tai nạn xe hơi, và người kia trở nên bán thân bất toại. Tôi vô cùng hối hận vì đã không giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Công và không ngăn được họ tự hủy hoại bản thân mình vì mê lầm. Tôi viết thư cho chị vì không muốn thấy thảm kịch tương tự xảy ra. Tôi hy vọng chị sẽ được phúc báo nhờ hiểu được chân tướng.
Tôi tiếp tục nêu ra những ví dụ về việc những người chỉ huy cuộc bức hại Pháp Luân Công cuối cùng đã gặp phải quả báo như Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai, Vương Lập Quân, v.v. Tôi đã nói về những bài học của Cách mạng Văn hóa và hối thúc cô ấy, vì lợi ích của chính mình, sử dụng quyền lực được giao để đối xử với các học viên ở trước cô ấy một cách tử tế. Tôi khích lệ cô ấy coi trọng những cuốn sách nhỏ của Pháp Luân Công được trao cho cô ấy vì đó sẽ là tấm vé để cô ấy được cứu. Tôi chúc cô ấy mọi điều tốt đẹp nhất.
Không lâu sau khi tôi gửi bức thư đi, tôi đã gọi cho thẩm phán để hỏi về trường hợp của con gái. Giọng nói của cô ấy dịu đi đáng kể, không nghi ngờ gì đó là kết quả của lá thư tôi gửi cho cô ấy.
Tôi tiếp tục viết thư cho Sở làm, Giám đốc tại trại giam nơi con gái tôi bị giam giữ bất hợp pháp, cho những người thân làm việc trong các nhà tù và bạn bè, và những người khác.
Tôi cảm thấy Sư phụ lúc nào cũng hiện diện trong thời gian tôi viết những lá thư đó. Quá trình này cũng đã giúp tôi dần vượt qua nỗi thống khổ của mình, thay vào đó đắm mình trong sứ mệnh thiêng liêng là thay đổi tâm của người thường thông qua lòng tốt và từ bi. Cuối cùng tôi cũng đã buông bỏ được sự thống khổ, tuyệt vọng về việc con gái mình bị giam giữ.
Lời kết
Trong những năm qua, Sư phụ luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học Pháp bằng cách bảo chúng ta thường xuyên học Pháp cho thật tốt. Theo kinh nghiệm tu luyện của mình trong suốt hai mươi năm qua, tôi đã nhận ra rằng trong những thời điểm khó khăn, nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ và huyền năng của Pháp, tôi sẽ không thể tự mình vượt qua.
Tôi đã chép tay cuốn Chuyển Pháp Luân một cách tỉ mỉ 12 lần, Tinh tấn yếu chỉ và nhiều bài kinh văn được Sư phụ viết nhiều lần. Khi mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi thường hoàn toàn bị cuốn hút khi đọc các bài kinh văn của Sư phụ, đến nỗi quên ăn quên ngủ. Mức độ nhiệt tình và tinh tấn đó đã giúp tôi vượt qua những khổ nạn xảy ra sau này. Tôi muốn nói rằng mình chỉ vượt qua được khảo nghiệm nghiêm trọng ở trên vì tôi có thể tập trung vào việc học Pháp mặc dù bị nhấn chìm bởi nỗi thống khổ tinh thần đau đớn nhất. Tôi nhận thức được rằng mình vẫn còn cách quá xa so với các yêu cầu của Pháp, nhưng tôi sẽ tiếp tục tinh tấn học Pháp và tu luyện. Để bày tỏ lòng cảm ân đối với Sư phụ, tôi nguyện hoàn thành sứ mệnh của mình với tư cách là một đệ tử Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/19/384091.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/11/178405.html
Đăng ngày 04-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.