Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-05-2019] “Trẻ bị bỏ lại nhà” là một hiện tượng xã hội nghiêm trọng ở Trung Quốc trong những năm gần đây. Chúng là những đứa trẻ thường xuyên phải sống cùng với ông bà, họ hàng ở vùng nông thôn trong khi bố mẹ của các em lên thành phố kiếm sống. Chúng phải sống xa bố mẹ trong suốt thời gian dài. Sau đây tôi xin chia sẻ câu chuyện về một cô bé ở hoàn cảnh như vậy:

Tiểu Anh: Nhân vật nữ chính của câu chuyện

Con gái của tôi tên là Chân Chân, cháu đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi chào đời. Cháu bắt đầu bằng việc nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý. Cháu rất lương thiện và hay giúp đỡ người khác.

Năm ngoái, sau khi Chân Chân thi đại học xong, cháu bận rộn tiệc tùng với các bạn cùng lớp hoặc giúp bạn nộp hồ sơ xét tuyển đại học, tôi hiếm khi gặp được cháu. Một buổi sáng nọ, Chân Chân nói với vợ tôi rằng cháu muốn đi chơi với ba bạn cùng lớp khác, nhưng cháu đã không về nhà đúng giờ như đã hứa. Vợ tôi gọi cho cháu nhiều lần, Chân Chân nói sẽ về nhà ngay, nhưng sau đó chúng tôi vẫn không thấy cháu về.

Khoảng 6 giờ tối hôm đó cháu mới về nhà và đi thẳng về phòng. Sau đó, tôi hỏi cháu tại sao lại về muộn như vậy. Cháu ngập ngừng và nói rằng các bạn của cháu đã nêu ra thêm một số việc nhỏ nhặt và không cho cháu về sớm; tôi cảm thấy không thuyết phục. Khi nhận ra cháu đang giấu tôi điều gì đó, tôi yêu cầu cháu kể cho tôi biết thực sự đã xảy ra chuyện gì.

“Bố ơi, có chuyện rất tệ sắp xảy ra. Bố giúp con nhé?” Chân Chân có vẻ nhẹ nhõm hơn khi nói ra điều này với tôi. Cháu lo lắng và nói bằng giọng run rẩy: “Bạn cùng lớp của con, Tiểu Anh, muốn tự tử.”

Tôi sốt ruột hỏi Tiểu Anh là ai. Cháu nói rằng: “Bạn ấy đã đến ăn tối với gia đình mình vài ngày trước. Bố còn nhớ bạn ấy không? Bây giờ thì bạn ấy đã ổn rồi, nhưng bạn ấy đã viết sẵn một di chúc và mua thuốc trên mạng Internet. Bạn ấy mua riêng từng loại thuốc, nhưng nếu uống kết hợp lại sẽ dẫn đến tử vong. Bạn ấy tìm hiểu về cái này trên Internet. Hôm nay, vài đứa tụi con đã cố gắng can ngăn bạn ấy, nhưng mà bạn ấy không nghe. Một bạn cùng lớp của con đã rất sợ hãi và khóc khi biết việc này. Tiểu Anh nói rằng bạn ấy không muốn gặp mẹ mình, trước đó cô đi làm xa nhà và vừa mới về. Bạn ấy sẽ đợi mẹ quay về Quảng Đông trước, rồi sau đó mới tự tử để gia đình cảm thấy có lỗi hơn. Vì vậy, ba đứa tụi con thay phiên nhau ở cùng bạn ấy vài ngày để trông chừng bạn ấy. Bạn ấy có thể đến ở nhà mình trong ba ngày được không bố?“

Tôi thấy rằng sự việc này rất nghiêm trọng. Tôi nhớ cô bé đó. Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô bé là cháu trông chỉnh tề, cởi mở và lịch sự. Có một vài điều về cô bé khiến tôi vướng mắc. Đầu tiên là cháu ăn nhiều hơn Chân Chân. Chân Chân nói rằng mỗi tháng mẹ của cô bé gửi cho cô bé 300 Nhân Dân tệ (NDT) để trang trải chi phí sinh hoạt hàng tháng. Nhưng đôi khi Tiểu Anh chỉ ăn một bát mì hoặc cơm mỗi ngày hoặc ngủ cả ngày mà không ăn. Tôi không tin rằng có người mẹ nào đối xử với con mình như vậy và nghĩ rằng cô bé ấy hẳn đang nói đùa với con gái mình. Tôi bảo Chân Chân đưa bạn của cháu về nhà chúng tôi thường xuyên hơn, nhưng Tiểu Anh chỉ mới đến có hai lần.

Tôi đã nói chuyện với Tiểu Anh và khuyên cháu thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó để được bình an. Cô bé từ chối và không tin vào phép màu của Pháp Luân Đại Pháp. Cháu còn tuyên bố rằng cháu là một người vô thần.

Nhưng Tiểu Anh thực sự là người như vậy sao?

Một cô bé cô đơn bị bỏ ở nhà

Tôi hỏi Chân Chân một vài câu hỏi: “Tại sao Tiểu Anh không về nhà vậy con? Mẹ nó có lo lắng không? Còn bố nó thì sao? Nếu nó làm những điều dại dột khi ở nhà của bạn cùng lớp, ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Đây là vấn đề tính mạng con người, con từng nghĩ về điều đó chưa? Con có muốn báo cảnh sát sự việc này không?”

Chân Chân lo lắng và nói: “Chúng con không nghĩ về điều đó ạ. Chúng con đã rất sợ hãi. Cảnh sát sẽ quản mấy chuyện này ạ? Bố mẹ và họ hàng của bạn ấy đều không quan tâm đến bạn ấy. Bố ơi, bố có cách nào để cứu Tiểu Anh không?“ Tôi cảm thấy thật lạ khi bố mẹ Tiểu Anh không chăm sóc cho con của mình. Sau đó, Chân Chân đã kể cho tôi nghe về việc cháu đã quen biết Tiểu Anh như thế nào và tính cách của cô bé ra sao.

Tiểu Anh và Chân Chân không học cùng lớp nhưng cùng khoá. Chân Chân biết Tiểu Anh, nhưng không nói chuyện với bạn. Cháu gặp Tiểu Anh thông qua những người bạn chung của hai người. Chân Chân và hai người bạn chung đã đến gặp Tiểu Anh để giúp đỡ cô bé. Sau khi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, Chân Chân và Tiểu Anh bắt đầu chơi với nhau nhiều hơn.

Bố mẹ của Tiểu Anh đã đến tỉnh Quảng Đông để làm kinh doanh dịch vụ logistics khi cô bé còn nhỏ. Mỗi người họ lái một chiếc xe tải để giao hàng. Tiểu Anh có một em trai chừng sáu bảy tuổi và từng có một chị gái nhưng đã qua đời từ khi còn rất nhỏ. Cô bé lớn lên cùng với bà ngoại. Em trai cô lúc nào cũng ở cùng bố mẹ.

Sau khi bà ngoại qua đời, cô bé sống với dì hoặc ở lại trường nội trú. Thành tích học tập của cô bé rất tốt, mặc dù đã chuyển đến một số trường khác nhau. Vì một số lý do, cô bé và bố mẹ không được hoà thuận. Tiểu Anh nói rằng bố mẹ của cô bé không thích cô bé. Bố cô đã luyện tập võ thuật và đánh cô, nhưng mẹ cô lại không đủ can đảm để bảo vệ cô. Mẹ cô không bao giờ dám làm điều gì trái ý bố cô và sống dựa dẫm vào ông. Không một ai trong gia đình và họ hàng của Tiểu Anh tin rằng cô bé đang phải chịu đựng đau khổ và tất cả họ luôn đứng về phía bố mẹ của cô bé. Họ cho rằng cô bé bỏ học và là một đứa trẻ hư. Họ nghĩ rằng nếu có ngày nào đó cô bé chết ở bên ngoài, họ sẽ quay về để nhận xác và thế là xong.

Lần này mẹ cô quay lại để bảo cho Tiểu Anh nghe dự định của bố cô dành cho cô. Ông muốn cô đến Quảng Đông để cô có thể tìm được việc làm ở đó. Nếu cô muốn tiếp tục việc học của mình, cô chỉ có thể nộp đơn vào các trường đại học chi phí thấp, vì mỗi năm bố cô chỉ có thể cho cô 10.000 NDT. Cô phải tự xin trợ cấp cho sinh viên và sẽ phải kiếm tiền sinh hoạt. Mẹ của Tiểu Anh nói với cô rằng bố cô sẽ chỉ cho cô 300 NDT mỗi tháng. Họ muốn ép Tiểu Anh chuyển đến Quảng Đông. Tuy nhiên, Tiểu Anh rất bướng bỉnh, cô bé thà chết đói còn hơn là đến Quảng Đông; mẹ của cô bé không thể thay đổi được suy nghĩ của cô. Giữa họ không hòa thuận và cả hai luôn có mâu thuẫn bất cứ khi nào ở cùng nhau.

Qua những gì Chân Chân kể cho tôi nghe về Tiểu Anh, tôi đoán rằng cô bé không còn như trước đây nữa. Hẳn phải có chuyện gì đó. Tôi có thể hiểu Tiểu Anh bất lực như thế nào. Tôi nói với Chân Chân: “Bố cho rằng bố mẹ của hai bạn cùng lớp của con sẽ không giúp đỡ cô bé nếu họ biết cô bé là người như thế nào. Ai sẽ sẵn lòng xử lý tình huống đó đây? Nhưng chúng ta là người tu luyện. Chúng ta gặp chuyện này hẳn phải có lý do.”

Sư phụ giảng:

Tôi giảng không hề có hiện tượng tự nhiên, hết thảy đều có [trật] tự, ngẫu nhiên là không tồn tại. (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu năm 1998)

Tôi nói với Chân Chân: “Có lẽ Tiểu Anh có tiền duyên với Đại Pháp vì hai đứa con quen biết nhau. Bố tin rằng sức mạnh vô biên của Đại Pháp chắc chắn sẽ hoá giải được nghiệp lực của cô bé. Bây giờ cũng muộn rồi, con hãy đón Tiểu Anh vào sáng sớm ngày mai nhé.”

Chân Chân rất vui và nói: “Thật tuyệt! Con sẽ gọi cho bạn ấy biết liền. Bạn ấy nói rất thích đến ở nhà mình, nhưng mà bạn ấy sợ sẽ mang đến nhiều phiền phức vì bố mẹ quá tốt với bạn ấy.”

Yêu thương không được trân trọng

Sáng hôm sau, Tiểu Anh đến nhà tôi mang theo một chiếc vali và có vẻ ngại ngùng. Cô bé chào chúng tôi. Tôi trò chuyện với cô bé một lúc lâu cùng với Chân Chân ngồi bên cạnh. Tôi đã hiểu nhiều hơn về cô bé ấy.

Điểm thi của Tiểu Anh trong kỳ thi tuyển sinh đại học thấp hơn một chút so với mong đợi nhưng cô bé có thể nộp đơn vào các trường đại học hạng hai. Nếu xét đến việc cô bé không đến lớp thường xuyên và đã nghỉ học cả tuần do những mâu thuẫn ở nhà trong học kỳ cuối cùng thì cô bé đã làm được khá tốt. Cô bé đã không hề liên lạc với bố của mình trong hơn một năm và chỉ nhắn tin cho mẹ qua WeChat khi cần tiền. Tiểu Anh bị kích động khi nghe thấy giọng nói của họ.

Tiểu Anh đã tiêu gần 100.000 NDT trong ba năm ở trường trung học. Riêng chi phí điện thoại của cô bé đã lên tới 2.000 NDT. Cô bé cảm thấy buồn cho mẹ vì bà không bao giờ thắc mắc về những gì bố cô bé nói. Tiểu Anh đề nghị mẹ ly dị với bố. Cô bé chỉ muốn sống cùng mẹ. Sau khi bố cô bé phát hiện ra, ông không bao giờ liên lạc với cô bé kể từ ngày ấy nữa. Ngay cả dì của cô bé, là người trung gian hòa giải giữa bố mẹ cô bé, cũng đã bỏ rơi cô bé. Dì của cô bé tìm đủ mọi lý do để đi ra ngoài trước khi Tiểu Anh về nhà. Cô bé đã nộp đơn vào một trường đại học chỉ chấp nhận hai sinh viên ở địa phương chúng tôi. Cô bé nghĩ rằng mình sẽ không may mắn đến vậy, nhưng cô bé đã được chấp nhận. Học phí là 25.000 NDT, mà cô bé lại không có khả năng chi trả. Cảm thấy bất lực và vô vọng, cô bé nghĩ bố mẹ mình thương em trai mình hơn và không muốn tốn tiền cho cô bé tiếp tục học. Cô bé cảm thấy mình như là đứa con thừa chỉ lãng phí tiền của bố mẹ. Thậm chí, Tiểu Anh đã xin ​​một luật sư tư vấn để nộp đơn kiện bố mình.

Trong khi Tiểu Anh đang kể lại những khó khăn của mình, tôi nhận thấy rằng, mặc dù bề ngoài có vẻ ôn hòa, nhưng cô bé lại là một người bướng bỉnh, bảo thủ, ích kỷ và không biết đạo lý. Bố mẹ cô bé đã cho cô bé tiền để bù đắp việc họ phải xa cô bé. Nhưng Tiểu Anh lại không biết ơn họ. Những gì họ nhận được trái ngược với những gì họ mong đợi. Cô bé tự cho mình là trung tâm và coi thường mọi người. Vấn đề chính giữa họ là thiếu giao tiếp.

Nhưng ai là người có thể giúp cô bé mở lòng và nhận ra khuyết điểm của mình, nhận ra những gì bố mẹ và người thân đã làm cho cô bé, và ý nghĩa thực sự của cuộc sống là gì? Nếu tôi liên lạc với bố mẹ cô bé, tôi nên nói gì đây? Mặc dù tôi là một người tu luyện, nhưng tôi cũng không thể giúp cô bé vượt qua mọi khó khăn. Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể giúp cô bé. Những Pháp lý sâu sắc sẽ khai sáng cho bất cứ ai đọc sách và giúp họ giải quyết các vấn đề gặp phải.

Tôi biết rằng tôi nên khuyên cô bé thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó trước khi cô bé bắt đầu học Pháp Luân Đại Pháp. tà linh cộng sản đang khống chế cô bé – cô bé nói dối, khao khát muốn trả thù, và không tin vào luật nhân quả.

Thành kính đọc sách Chuyển Pháp Luân

Cuối ngày hôm đó, tôi đã nói chuyện với cô bé về việc thoái Đảng và hậu quả nghiêm trọng của việc tự tử. Cô muốn thay đổi bản thân nhưng không nghĩ rằng điều đó là có thể.

“Tất nhiên là có thể!” Tôi nói với cô bé: “Có rất nhiều tấm gương. Nếu con tin chú, thì đầu tiên hãy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Chỉ khi con huỷ bỏ lời thề mà con đã thực hiện với tà linh, con mới có thể thoát khỏi sự kiểm soát của nó. Chỉ khi con không còn bị tà linh thao túng, nhận ra những thiếu sót của mình và có những suy nghĩ đúng, con mới có thể làm những việc đúng. Nếu con tin Pháp Luân Đại Pháp là tốt, con sẽ được Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp bảo hộ.”

Cô bé đáp: “Vâng, con sẽ thoái Đoàn và thoái Đội. Con hy vọng rằng Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp sẽ giúp con!” Cô bé chắp hai tay trước ngực khi nói.

Tôi nói với cô bé: “Những gì con nên làm bây giờ là tìm những thiếu sót của mình như những người tu luyện đang làm. Chỉ khi con thay đổi chính mình, thì môi trường xung quanh con mới thay đổi. Nhưng con không biết mình đang thiếu sót ở đâu và làm thế nào để phân biệt rõ tốt xấu. Làm sao để con có thể thay đổi? Chú muốn tặng con cuốn Chuyển Pháp Luân. Chú hy vọng con sẽ đọc ít nhất một bài giảng mỗi ngày. Chúng ta có thể nói về bất kỳ phần nào mà con không hiểu. Vì vậy, hãy tập trung vào việc đọc sách bây giờ nhé. Có lẽ từ giờ trở đi, điều con lo lắng nhất sẽ thay đổi theo hướng tích cực hơn khi con liên tục cải chính bản thân.“

Cô bé nhìn tôi và gật đầu, mặc dù vẫn chưa hiểu lắm nhưng Tiểu Anh đã thành kính nhận cuốn Chuyển Pháp Luân từ tôi.

Cô bé đã ở lại nhà chúng tôi trong 10 ngày. Mỗi ngày, vợ tôi đều nấu những món ăn mà cô bé thích. Cô bé đã học các bài giảng Pháp rất nghiêm túc và đọc lại đoạn mà cô bé không hiểu, thỉnh thoảng cô bé còn hỏi tôi khi có thắc mắc. Trong tuần đầu tiên, vợ chồng tôi và Chân Chân đã chia sẻ với cô bé đến tận nửa đêm. Chúng tôi nhận thấy cô bé đã thay đổi tích cực hơn mỗi ngày. Cô nhận ra rằng mình bị cực đoan và chỉ biết nghĩ cho bản thân. Ngày hôm sau cô bé muốn về nhà, nhưng mẹ cô bé vẫn ở đó, vì vậy cô bé đã không về. Vào ngày thứ ba khi mẹ cô đi thăm người thân, Chân Chân đi cùng Tiểu Anh về nhà, đốt tờ di chúc mà cô bé đã viết và vứt bỏ những viên thuốc mà cô bé đã mua trước đó.

Vào đêm thứ tư, cô bé nói với tôi: “Chú ơi, con không nhận ra rằng mình có thể trở thành một người tốt. Không ai dạy con nghĩ cho người khác như chú đã dạy con. Chú là vị cứu tinh của con. Trước đây, nếu bố mẹ đối xử bất công với con vì điều gì đó mà thậm chí con không làm, con sẽ tìm cách trả đũa họ. Con không quan tâm họ nghĩ gì vì họ cũng không quan tâm đến con. Thật tốt khi con đã học được cách trở thành một người tốt!”

Tôi nói với cô bé: “Vị cứu tinh của con không phải là chú mà là Sư phụ, chính Sư phụ của chúng ta đã cứu mạng con. Con đã được sắp đặt để học Pháp Luân Đại Pháp. Con nên cảm ơn Sư phụ Lý!“ Cô bé chắp hai tay lại và nói: “Con xin cảm tạ Sư phụ!”

Tiểu Anh cố gắng liên lạc với dì, nhưng dì của cô bé năn nỉ Tiểu Anh đừng tìm cô nữa mà hãy tìm bố mẹ của mình. Cô nói rằng sức khỏe cô không được tốt và muốn Tiểu Anh đừng làm phiền cô nữa. Tiểu Anh nhận ra mình đã làm tổn thương dì sâu sắc như thế nào. Cô đã nhắn tin thông qua WeChat để xin lỗi dì và hứa sẽ làm tốt hơn trong thời gian tới và mong dì bỏ qua. Thật bất ngờ, dì của Tiểu Anh không tin và còn hỏi xem cô bé có gặp vấn đề gì không.

Tiểu Anh nói với tôi rằng bố mẹ và dì của cô bé đã bị những tuyên truyền của ĐCSTQ lừa gạt và chưa biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù dì của cô là người theo đạo Thiên chúa, nhưng cũng không ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Tiểu Anh không nói với dì rằng một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã giúp đỡ mình. Cô bé chỉ nói rằng: “Bây giờ con nhận ra rằng trước đây con đã không đúng. Con đã gặp bố của một người bạn cùng lớp, một người thực sự tốt. Chú ấy đã dạy con rất nhiều về cách cư xử. Xin hãy tin rằng con sẽ là một người tốt.” Dì của Tiểu Anh nói: “Tất nhiên dì rất vui khi biết con sẽ thay đổi, dì tin con nhưng con phải chứng minh cho bố con thấy.”

Tiểu Anh rất vui vì dì đã tha thứ cho cô. Mẹ cô cũng tha thứ cho cô và bảo cô nói chuyện với bố cô một cách tử tế vì ông phải chấp nhận trả chi phí đại học cho cô.

Thay đổi số phận

Trong hai ngày tiếp theo, Tiểu Anh đã gọi cho bố cô nhiều lần trong khi ông đang không lái xe hay giao hàng, nhưng ông không hề bắt máy. Cô bé nghĩ rằng ông đã chặn số của mình, vì vậy cô bé đã sử dụng một số điện thoại di động khác để gọi. Khi nhận ra giọng nói của cô bé, ông đã cúp máy ngay lập tức. Cô bé cảm thấy chán nản và khóc. Vợ chồng tôi liên tục an ủi cô bé: “Đừng bỏ cuộc. Con phải hướng nội nhiều hơn cho đến khi bố của con thay đổi. Có lẽ chưa đúng thời điểm. Chúng ta hãy xin Sư phụ giúp.”

Cô bé đã gửi một tin nhắn thật dài cho bố cô và nhận rằng mình đã sai. Nhưng vẫn không được hồi âm.

Vào ngày thứ bảy đã có sự thay đổi lớn. Sáng hôm đó, cô bé dâng hương để tỏ lòng thành kính với Sư phụ. Vào buổi tối, cô bé bình tĩnh lại và cố gắng gọi cho bố mình. Ông đã bắt điện thoại và hỏi cô bé muốn gì. Cô bé xin lỗi ông. Ông nói: “Con không cần phải ‘xin lỗi’. Tiểu Anh thông minh và hiểu chuyện đã chết cách đây hai năm rồi. Tiểu Anh hiện tại là một người vô ơn, ăn đồ ăn của ta và rồi trở mặt.” Sau đó, ông tiếp tục bày tỏ sự thất vọng của mình về những hành động sai trái của cô bé. Tôi ra hiệu cho cô bé nghe điện thoại của bố một cách kiên nhẫn và không ngắt lời ông.

Ông nói tiếp: “Bố mẹ đã phải làm việc rất chăm chỉ để kiếm sống. Chi phí tiền học của con trong suốt ba năm ở trường trung học là 100.000 NDT. Trong lớp của con có bao nhiêu phụ huynh làm được giống như bố mẹ? Mục đích của bố mẹ là gì? Nhưng con chỉ đạt 200 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học để báo đáp chúng ta sao. Rồi con còn muốn bố mẹ đóng 25.000 NDT học phí đại học. Con đang tìm cách trả thù bố mẹ khi chọn một trường đại học chi phí đắt đỏ như vậy đúng không?

200 điểm sao? Tôi nhìn Tiểu Anh. Cô bé đỏ mặt và xin lỗi bố mình: “Con xin lỗi bố. Con đã nói dối mẹ. Thực ra, con thi được 384 điểm, cao hơn điểm chuẩn của trường đại học hạng hai. Bố luôn nói rằng con vô dụng, vì thế mà con đã nói dối bố.”

“Thế con đạt được 384 điểm và có thể nộp đơn vào các trường đại học hạng hai tốt nhất đúng không? Đứa con ngốc nghếch này, con không cần phải nói dối bố mẹ vậy đâu. Nếu con thực sự chỉ đạt 200 điểm, bố mẹ không nghĩ con cần học tiếp lên đại học. Bố xin lỗi vì bố đã không dạy dỗ con tốt hơn và đối xử bất công với con. Nếu thực sự vậy, bố mẹ sẽ cố gắng hết sức kiếm đủ tiền để con có thể tập trung vào việc học và không phải làm việc. Nếu con làm việc, con không thể tập trung vào việc học được. Bố mẹ thà chi tiêu ít hơn cho bản thân một chút để đóng học phí cho con. Con tốt nhất hãy tập trung vào việc học của mình nhé.”

Tiểu Anh rất xúc động khi nghe những lời nói này từ bố. Chúng tôi cảm tạ Sư phụ vì Ngài đã từ bi giúp đỡ. Cô bé khấu đầu lạy tạ Sư phụ và dâng hương lần nữa để tỏ lòng biết ơn.

Vào ngày thứ chín, trước khi mẹ cô bé trở về Quảng Đông, Tiểu Anh và mẹ đã đến thăm bà của cô bé. Vào ngày thứ 10, cô bé đọc xong bài giảng cuối cùng của cuốn Chuyển Pháp Luân. Cô sẽ đi gặp dì. Hai ngày trước, dì của cô bé bảo cô bé đến nhà chơi. Cô bé không đi vì chưa đọc xong sách Chuyển Pháp Luân. Tôi biết cô bé không muốn rời xa chúng tôi. Trước khi đi, cô bé lại cúi xuống nhìn ảnh Sư phụ và thắp hương để tỏ lòng thành kính. Cô bé không biết cuộc sống ở ngôi trường mới sẽ ra sao, vì vậy cô bé đã không mang theo sách Chuyển Pháp Luân. Nhưng cô bé hứa rằng cô bé sẽ quay lại nhà tôi để học Pháp.

Tiểu Anh đã dành 10 ngày để đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân. Cuốn sách đã thay đổi số phận của gia đình cô bé.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/12/386441.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/23/177727.html

Đăng ngày 11-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share