Bài viết của Tôn Bách và Tô Dung – phóng viên báo Minh Huệ tại Đài Loan

[MINH HUỆ 18-04-2019] Kể từ khi Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập của pháp môn Pháp Luân Đại Pháp giới thiệu pháp môn tu luyện này ra công chúng vào năm 1992, hàng triệu người trên toàn thế giới đã được thụ ích từ môn tu luyện. Có hơn 100.000 học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan. Trong số đó, Lập Vĩ, một giáo viên nghệ thuật tại một trường học ở Vân Lâm, đã trải nghiệm sức mạnh của Đại Pháp không chỉ một lần.

Lập Vĩ đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn mười năm. Môn tu luyện đã giúp anh phục hồi sức khỏe, cứu sống anh trong một tai nạn xe nghiêm trọng và cứu vãn hôn nhân của anh.

151d07194ea6327cae078f34377516e1.jpg

Lập Vĩ, một giáo viên dạy nghệ thuật tại Trường Trung học cơ sở Điếu Tùng và Trường Trung học Thực nghiệm Nghệ thuật

Khỏi bệnh viêm gan B mãn tính

Lập Vĩ lớn lên ở một vùng xa xôi thuộc huyện Vân Lâm. Khi còn trẻ, anh dễ bị mệt, thiếu năng lượng, và không thể tập trung học tập. Anh chưa bao giờ đi khám bác sỹ.

Anh bất ngờ phát hiện ra mình bị viêm gan B mãn tính sau đợt kiểm tra sức khỏe lần đầu tiên trước khi vào trường trung học. Tuy nhiên, anh đã không tư vấn bác sỹ.

Nhiều năm qua đi và anh sắp tốt nghiệp cao đẳng. Anh chuẩn bị cho bài kiểm tra đầu vào chương trình sau đại học. Đầu tiên anh bị mất ngủ. Sau đó nó phát triển thành trầm cảm khiến anh phải đi khám bác sỹ.

Khi bác sỹ nhận ra rằng anh đã không quan tâm đến sức khỏe của mình, vị bác sỹ đã cảnh báo anh: “Cháu vẫn còn trẻ. Nhưng kết quả kiểm tra chức năng gan của cháu cho thấy một chỉ số vượt mức 700. Điều đó cho thấy có khả năng cao là cháu sẽ mắc bệnh gan nghiêm trọng hơn. Cháu có vợ và hai con. Cháu phải nghĩ về tương lai của mình.”

Lập Vĩ đồng ý điều trị nhưng không thấy có tiến triển gì, điều đó khiến anh chán nản. Một người bạn sau đó đã nói với anh về Pháp Luân Đại Pháp. Anh đã quyết định đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của môn tu luyện này.

Anh đọc về lý do tại sao chúng ta bị bệnh, tại sao chúng ta phải chịu đau khổ và tại sao chúng ta có khó nạn. Anh hiểu ra và cảm động trước sự từ bi của tác giả.

Ngay sau khi anh bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mức năng lượng của anh và sức khỏe của anh đã cải thiện.

Khi anh đang học Bằng Thạc sỹ thứ hai, anh cũng giảng dạy toàn thời gian, nhưng quãng đường tới trường Đại học Nghệ thuật Đài Bắc là một quãng đường dài, làm tăng thời gian đi lại của anh thêm 10 tiếng. Mặc dù bận rộn hơn, nhưng anh không cảm thấy mệt mỏi bởi vì anh tiếp tục học các bài giảng của Sư phụ một cách chăm chỉ và luyện công.

Trong đợt kiểm tra sức khỏe hàng năm, anh không còn phản ứng dương tính với virus viêm gan B. Anh đã thoát khỏi căn bệnh đã đeo bám anh trong khoảng 20 năm mà không cần uống một viên thuốc nào.

Sống sót sau một tai nạn xe hơi nghiêm trọng

Pháp môn tu luyện đã cho anh có nhận thức tốt hơn về sứ mệnh của mình trong cuộc sống này. Lập Vĩ chuyển từ một trường công gần đó sang trường Trung học Điểu Tùng ở quận Vân Nam và việc đi lại của anh trở nên mất thời gian hơn.

Vợ anh, cũng là một giáo viên, và anh luân phiên nhau lái xe đưa đón con đi học. Khi đến lượt anh đón bọn trẻ, anh đang quay xe ở góc phố thì một chiếc xe khác đâm vào cửa sau xe của anh.

Anh ngất đi. Khi anh tỉnh lại, trán và ngón tay cái bên phải của anh bị đau. Anh kể: “Tôi đã cầu xin Sư phụ bảo vệ tôi. Tôi bình tĩnh và có thể cử động được. Tôi ra khỏi xe để kiểm tra tình trạng người lái xe kia.” Mặc dù cả hai lái xe đều an toàn, nhưng xe của họ đều bị thiệt hại nặng nề.

Khi bố mẹ các học sinh của anh nghe nói về vụ tai nạn và không ai bị thương, họ đã nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật tốt! Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!”

Thực ra, em trai của Lập Vĩ đã nhận được cảnh báo của ba vị tổ tiên trong một giấc mơ một vài tháng trước đó. Họ nói với anh trong giấc mơ: “Anh trai của con sẽ chết trong một tai nạn xe hơi.”

Cậu tỉnh giấc và gọi cho bố mẹ của mình. Mẹ cậu tới gặp một thầy bói, sau đó bà gọi cho Lập Vĩ và thông báo với anh tin xấu: “Mẹ đã hỏi thầy bói. Nó sẽ là một vụ tai nạn chết người. Tuy nhiên, có thể tránh được nếu con dừng lái xe trong một năm và ở lại trường học. Bố mẹ có thể đưa bọn trẻ tới thăm con vào dịp cuối tuần. Hãy nghe mẹ, chỉ một năm thôi. Số phận của con sẽ thay đổi vào năm sau.”

Nhưng Lập Vĩ từ chối chấp nhận lời khuyên của bà và nói: “Xin mẹ đừng lo lắng. Con sẽ cẩn thận.” Anh muốn hoàn thành việc học ở Đài Bắc, chia sẻ công việc gia đình và chăm sóc các con. Nhưng anh cũng còn phải có trách nhiệm với học sinh của mình đang đi biểu diễn ở nhiều thành phố và huyện thị tại Đài Loan. Điều này có nghĩa là anh phải lái xe đi lại rất nhiều.

Anh không muốn nhớ lại vụ tai nạn. Nếu xe của anh bị đâm sớm hơn 3 giây, chỗ bị đâm hẳn đã là chỗ cửa của lái xe. Nếu chiếc xe đâm anh muộn hơn 3 phút, con anh sẽ đang ngồi ở ghế sau. Anh khẳng định: “Sư phụ đã bảo vệ tôi và gia đình tôi”.

Nguyên lý của Đại Pháp đã cứu vãn hôn nhân của anh

Khi đứa con đầu lòng của họ chào đời, Lập Vĩ đang học Bằng Thạc sỹ thứ hai và cũng đang giảng dạy toàn thời gian. Anh có rất ít thời gian cho gia đình. Vợ anh phải gọi cho anh để yêu cầu li dị.

Anh đã gọi cho chị gái của mình và nhờ chị tới thăm vợ mình. Khi anh trở về nhà sau đó, mọi thứ dường như bình thường. Nhưng một cuộc khủng hoảng đang diễn ra. Mặc dù cả hai người đều là giáo viên dạy trung học cơ sở, họ có hệ tư tưởng và phương pháp giảng dạy khác nhau. Càng tranh luận về điều đó, họ càng trở nên xa cách.

Sau nhiều lần bàn đi tính lại vào năm 2018, họ thống nhất cho con trai tham dự lớp học nghệ thuật tại Trường trung học Điếu Tùng. Vào ngày đầu tiên đi học, cậu bé quên mang nhạc cụ. Do đó bố mẹ cậu đã hẹn gặp nhau ở điểm giữa.

Cùng với nhạc cụ, vợ anh cũng đưa cho anh một gói để chuyển cho một học sinh trong lớp con trai của họ. Bố của người học sinh đó đã đưa cho cô tại một sự kiện mà cả hai người cùng tham gia.

Trên đường trở lại trường, anh bắt đầu cảm thấy ghen. Là một người tu luyện, Lập Vĩ ngay lập tức nhận ra rằng điều này là sai.

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh: “Vợ mình là một sinh mệnh đáng trân quý. Hãy tu thiện để cô ấy có thể thấy được sự hồng đại của Pháp Luân Đại Pháp. Bằng cách đó cô ấy thậm chí còn có cơ hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Trong một tích tắc, tâm trí anh hoàn toàn xóa sạch mọi thứ tiêu cực. Anh nhớ rằng cô là một giáo viên xuất sắc, một trưởng bộ môn, và một phó hiệu trưởng. Lòng từ bi, sự thanh thản và niềm hạnh phúc tràn ngập trong tâm anh.

Lập Vĩ thưa với Sư phụ trong tâm: “Bây giờ con đã hiểu! Mọi an bài trong cuộc sống của chúng con đều là để tu luyện và trở về gia viên đích thực của mình.”

Sau đó, rào cản vô hình, sự nghi ngờ và căng thẳng giữa họ biến mất.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/18/385257.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/23/176592.html

Đăng ngày 08-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share