[MINH HUỆ 24-04-2019] Khi đọc đến đoạn Pháp dưới đây (trích trong Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004), tôi đã cảm động rơi nước mắt trước sự từ bi vô hạn của Sư phụ:

“Sư phụ hôm nay chính là [có] hình tượng một thân thể xác thịt tại thế gian con người; nhưng Sư phụ có rất nhiều năng lực, tôi có vô số Pháp thân, đều đang giải quyết những việc cần giải quyết cho các đệ tử Đại Pháp, trong Chính Pháp mà giải quyết các sự việc Chính Pháp, thực thi rất nhiều sự việc, không thể hiện ra ở bên này.”

Tôi hồi tưởng lại và muốn chia sẻ một số trải nghiệm dưới đây.

Đắc Pháp

Từ nhỏ, tôi luôn muốn biết lý do vì sao con người tồn tại trên đời này. Khi xem Tây Du Ký, tôi đã rất kinh ngạc trước những an bài của Phật Tổ Như lai và và pháp lực của Ngài. Tôi kính nể ý chí của Đường Tăng và Tôn Ngộ Không. Xem những câu chuyện thần thoại và phép màu, tôi tin là có thật, và xuất sinh ước nguyện tu luyện. Năm 1989, khi vào trung học, tôi đã nghĩ đến việc đi tìm kiếm một vị sư phụ, nhưng không biết tìm ở đâu.

Sau này tiếp xúc với khí công, tôi đã được trải nghiệm những khả năng siêu thường, nhưng sau một thời gian, tôi phát hiện chúng đều rất thấp. Tôi quyết định từ bỏ khí công, đồng thời phát nguyện tĩnh tọa tu Phật. Thiền định trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của tôi. Đến năm 1994, tôi gặp nhiều vấn đề trong tu luyện và không tự giải quyết được, không thăng tiến được. Tôi khao khát tìm được một vị minh sư.

Tháng 4 năm đó, một giảng viên đại học giữ tôi lại sau giờ thí nghiệm. Lúc trò chuyện, ông đã hỏi tôi một câu liên quan đến tu luyện. Khi tôi lý giải điều đó, ông hết sức ngạc nhiên và đưa ra cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Mở sách ra, tôi thấy pháp tượng của Sư phụ Lý Hồng Chí – nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, với diện mạo từ bi cùng đồ hình Pháp Luân. Tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc nhưng không thể nhớ đã nhìn thấy ở đâu.

Sáng hôm sau, tôi tới điểm luyện công. Nhìn những động tác luyện công, tôi biết đây chính là Đại Pháp Phật gia thượng thừa. Tôi vui sướng không nói nên lời. Rốt cuộc, tôi cũng tìm được rồi!

Từ điểm luyện công về nhà, tôi lập tức đọc sách Chuyển Pháp Luân. Từ cuốn sách, rất nhiều vấn đề trong tu luyện mà tôi trăn trở trong những năm qua trở nên minh bạch. Cảm giác tìm được Sư phụ và Đại Pháp thật không cách nào diễn tả. Tôi thật quá may mắn. Ngày hôm đó, tôi bắt đầu chân chính tu luyện, bước trên con đường trở về nhà.

Cuối năm 1994, tôi tham gia khóa giảng của Sư phụ ở Đại Liên. Tôi lắng nghe và cảm nhận được một trường từ bi to lớn. Khi quay về trường, các bạn học đều kinh ngạc trước sự thay đổi của tôi. Trong nháy mắt, họ đã cảm nhận được uy lực từ bi của Đại Pháp. Tôi biết rằng Sư phụ đã cho tôi rất nhiều.

Tinh tấn

Người tu luyện một khi tìm được chính Pháp sẽ biết trân quý nó. Chỉ có tinh tấn tu luyện mới có thể đền đáp được ân đức vĩ đại của Sư phụ. Trên con đường tu luyện, Sư phụ luôn coi sóc tôi, những điều siêu thường của Đại Pháp cũng triển hiện.

Mùa đông ở vùng Đông Bắc Trung Quốc rất lạnh, nhiệt độ thường xuống tới -20°C. Hàng ngày, tôi đều ra ngoài luyện công và không bao giờ đeo găng. Lúc đầu, hai bàn tay tôi lạnh cóng, nhưng toàn thân tôi dường như được bao bọc trong một trường năng lượng rất dày, và rất nhanh trở nên ấm áp, dễ chịu. Bởi vì buổi sáng sớm cửa ký túc xá bị khóa, hầu như lần nào tôi cũng phải nhảy từ cửa sổ tầng hai ra ngoài để tới điểm luyện công. Một lần, trời có tuyết nhỏ, tôi vẫn ra ngoài như thường lệ. Thân thể tôi thoải mái và ấm áp. Một tiếng sau đó, trên đường về, tôi mới nhận ra mình đã không mặc quần len. Thật kỳ lạ – sao tôi không phát hiện ra điều này lúc ra ngoài nhỉ?

Một lần, đầu tôi đột nhiên không cử động được và tôi bị sốt cao. Tôi nằm bẹp gí trên giường. Các bạn cùng phòng lo lắng, hỏi tôi có cần đi bệnh viện không. Tôi nói: “Không, đây là tôi đang tiêu nghiệp.” Bởi vì lúc đó bắt đầu nghỉ hè, các sinh viên đang chuẩn bị về nhà. Các bạn muốn ở lại cùng tôi. Tôi nói: “Tôi không sao, các bạn cứ về đi. Đừng lo. Tôi sẽ hoàn toàn khỏe mạnh trước 6 giờ tối, và tôi cũng sẽ về nhà đúng giờ.”

Kỳ diệu thay, đến 6 giờ tôi, tôi đã tỉnh dậy. Cơn sốt đã dứt, tôi không còn đau đớn, như thể không có chuyện gì xảy ra. Chỉ mười phút trước, tôi vẫn bị sốt nằm bẹp trên giường và không sao cử động được! Các bạn cùng phòng cũng phải sững sờ. Nhìn thấy tôi hồi lại, một người trong bọn họ mang cho tôi một bát mỳ. Cả ngày chưa ăn gì nên tôi đã ăn hết. Ba chúng tôi vui vẻ trở về nhà. Tôi biết Sư phụ đã giúp tôi tiêu đi một lượng lớn nghiệp lực. Kiểu tiêu nghiệp ấy xảy ra vài lần trong quá trình tu luyện của tôi.

Đại Pháp cũng ban cho tôi trí huệ, thể hiện trong việc học tập của tôi. Tôi có trí nhớ cực tốt, có môn học căn bản không cần ôn lại, có môn chỉ cần xem qua một lần liền nhớ kỹ. Tôi dành phần lớn thời gian để học Pháp và luyện công. Việc học tập của tôi không hề bị ảnh hưởng. Tôi đạt điểm cao và liên tục nhận được học bổng và các phần thưởng. Các bạn học và giáo viên của tôi cũng bội phục uy lực của Đại Pháp.

Khảo nghiệm

Năm 1996, tôi tốt nghiệp và trở về quê nhà. Vì được thụ ích to lớn từ Đại Pháp, tôi muốn những người khác cũng có cơ hội đắc Pháp. Tôi quyết định mở một điểm luyện công và giúp mọi người học Pháp. Nhờ tác dụng siêu thường của Đại Pháp đối với sức khỏe, số người đến tham gia tăng lên theo cấp số nhân.

Tuy nhiên, vào thời gian đó, một số lãnh đạo Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lại có ác ý đối với Pháp Luân Đại Pháp. Cuối tháng 12 năm 1996, tôi đã thấy một văn kiện của Đảng phỉ báng Đại Pháp và yêu cầu giải tán các điểm luyện công. Các học viên đều biết đây là vu khống, bởi tự bản thân họ đã được thân thể khỏe mạnh sau khi tu luyện Đại Pháp, bản thân đã có những trải nghiệm về sự từ bi của Sư phụ cùng các Pháp lý chân chính của Đại Pháp.

Chúng tôi tiếp tục luyện công với hy vọng chính phủ sẽ điều tra một cách có thiện chí. Một số học viên bắt đầu báo có người lạ đang theo dõi họ. Tôi nói với họ rằng các điểm luyện công Đại Pháp được mở ra tự nguyện, ở nơi công cộng, không có gì bí mật cả. Do đó, các học viên vẫn tiếp tục luyện công dưới sự giám sát.

Một sáng tháng 3 năm 1997, khi từ điểm luyện công đi bộ về nhà, một cảnh sát đã chặn đường tôi. Tôi lập tức ý thức đây là một khảo nghiệm. Tôi nghe nói có mấy học viên ở nông thôn đã bị bắt và lục soát nhà. Trong tâm tôi nói với Sư phụ, “Con nhất định sẽ vượt qua khảo nghiệm này thật tốt.”

Đầu tiên, người cảnh sát gọi điện cho lãnh đạo cơ quan nơi tổ chức điểm luyện công và yêu cầu giải tán điểm. Sau đó, anh ấy giận giữ quát vào mặt tôi, “Ai bảo anh tổ chức điểm luyện công đó? Từ giờ tôi sẽ săn sóc anh. Tôi sẽ gọi điện tới cơ quan anh và biến hồ sơ của anh thành chưa từng học đại học!”

Tôi có Pháp trong tâm và cảm giác được Sư phụ đang gia trì. Trong nháy mắt, tôi gọi ra tên anh ấy và nói, “Anh chắc tên là thế này thế này. Chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?” Người cảnh sát ngạc nhiên hỏi làm sao tôi biết tên anh ấy. Tôi chỉ có thể nói là tôi đoán. Tôi thực sự không quen biết anh ấy. Sau đó, anh ấy nói, “Anh về nhà ăn cơm đi, rồi tới bộ phận an ninh chính trị ở đồn cảnh sát.”

Khi tôi về nhà kể với gia đình, mẹ tôi rất lo, hỏi xem bà có cần dọn đồ trong nhà không. Tôi nói rằng không cần – có Sư phụ và Đại Pháp, tôi biết mọi chuyện sẽ ổn.

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đến bộ phận an ninh chính trị đúng giờ đã hẹn. Tôi giữ vững tín tâm vào Sư phụ và buông bỏ mọi quan niệm người thường. Tôi biết chỉ có Đạị Pháp mới có khả năng chính lại và viên dung vạn sự. Tôi không coi bản thân là kẻ tình nghi đang bị thẩm vấn, mà đối diện với viên cảnh sát bằng tâm từ bi.

Anh ấy tỏ thái độ cứng rắn và lấy ra mấy công văn dọa tôi. Tôi nói đó đều là phỉ báng Đại Pháp. Tôi dùng các nguyên lý của Đại Pháp và những gì diễn ra thực tế tại điểm luyện công để trả lời những câu hỏi của anh ấy. Giọng anh ấy liền dịu lại. Tôi cảm nhận được rõ sự từ bi của Sư phụ qua những chuyển biến. Lúc đầu, anh ấy hùng hổ hét lớn tên Sư phụ, sau đó gọi Ngài là “Thầy Lý”, rồi “Sư phụ”, đối với tôi cũng tôn trọng lên.

Sau khi tôi trả lời hết mọi câu hỏi, anh ấy rút ra từ trong ngăn bàn những văn bản đã chuẩn bị sẵn và nói với tôi, “Sau buổi nói chuyện ngày hôm nay, tôi quyết định sẽ không bắt giam hay phạt anh. Nhưng anh sẽ làm thế nào với điểm luyện công đã bị tôi giải tán?” Tôi mỉm cười và nói, “Không sao. Chúng tôi có thể đi nơi khác và chia thành các nhóm nhỏ. Nhưng anh không được đến quấy nhiễu chúng tôi nữa nhé.”

Anh ấy vui vẻ đồng ý, còn nói rằng trong tương lai cũng sẽ học Đại Pháp và nhờ tôi dạy khi có dịp. Anh ấy cũng tỏ ra không đồng tình với những sách nhiễu của chính phủ đối với Đại Pháp – anh ấy đã nằm vùng mấy tháng ở điểm luyện công chúng tôi mà không tìm ra được điểm xấu nào. Rốt cuộc, Đại Pháp đã thay đổi định kiến hình thành trong anh ấy do “các tài liệu từ cấp trên”.

Khi tôi ra về, anh ấy đã tiễn tôi một đoạn dài và nói rằng đây là lần đầu tiên anh ấy tiễn một người xa như thế. Tôi mỉm cười, biết rằng đó chính là uy lực từ bi của Sư phụ và Đại Pháp.

Người cảnh sát này, sau đó, đã giữ lời và không bao giờ can nhiễu các học viên nữa. Sau này, tôi nghe nói vì chuyện này mà anh ấy bị giáng chức, nhưng tôi tin rằng những ai ủng hộ Đại Pháp sẽ được phúc báo trong tương lai.

Sau đó, Sư phụ lại tịnh hoá thân thể cho tôi. Rất nhiều vật chất bất hảo đột nhiên được bài xuất ra khỏi mặt tôi. Da dẻ tôi trở nên mịn màng, trắng nõn như trẻ sơ sinh vậy. Khi các đồng nghiệp nữ tỏ ra ganh tị, tôi đã nói với họ rằng đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

(Thật ra, tôi đã bắt đầu viết bài chia sẻ này từ năm 2004, sau khi đọc kinh văn Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004, nhưng vẫn chưa hoàn thành. Tôi không nghĩ sau 15 năm mình lại viết tiếp. Hồi tưởng lại, những sự kiện năm đó vẫn còn rõ mồn một. Sư phụ từ bi hồng đại đối với tất cả các đệ tử.)

Duy hộ Đại Pháp

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã lợi dụng tất cả đài phát thanh, đài truyền hình, báo chí cùng các phương tiện truyền thông khác để tuyên truyền bịa đặt, vu khống về Đại Pháp và Sư phụ. Cả nước đột nhiên rợp trời dậy đất toàn lời dối trá. Thấy Sư phụ và Đại Pháp từ bi, chân chính bị đối xử như thế, là một đệ tử Đại Pháp, tôi cần phải lên tiếng để chính quyền hiểu về người tu luyện. Tôi quyết định đến chính quyền tỉnh để thỉnh nguyện trước.

Đêm đó, nhà ga đã ngừng bán vé tới Bắc Kinh và Thẩm Dương. Tôi tự nhủ, “Những gì đệ tử Đại Pháp muốn làm, họ sao có thể cản đây?” Tôi nói với nhân viên bán vé và người quản lý rằng họ không có quyền làm thế. Sau một hồi nói qua lại, họ đồng ý bán vé cho tôi, và tôi bắt tàu đi Thẩm Dương.

Tôi tới nơi sau lúc nửa đêm, thấy ngoài đường toàn cảnh sát và đã giới nghiêm. Cảnh sát dùng vũ lực tống chúng tôi lên xe và đưa tới một sân vận động. Ở đó đã đông kín những học viên Đại Pháp đã bị bắt giữ.

Chúng tôi ngồi đó yên lặng, chờ để nói chuyện với cán bộ chính quyền tỉnh về Đại Pháp và hiệu quả cải thiện sức khỏe, nâng cao đạo đức của môn tu luyện.

Khi trời sáng, các học viên bắt đầu trò chuyện chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và học sách Đại Pháp. Một cậu bé tầm 11 – 12 tuổi bắt đầu đọc lớn sách Chuyển Pháp Luân. Một vài cảnh sát giễu cợt chúng tôi vì bị một đứa trẻ dắt mũi. Tôi lập tức ngộ ra điều đó là để nhắm vào tâm chúng tôi. Tôi cầm sách và bắt đầu đọc.

Sau một lúc, nhóm cảnh sát tụ tập đã biến mất. Các học viên khác bảo tôi dẫn mọi người nhẩm Hồng Ngâm và Tinh Tấn Yếu Chỉ. Sân vận động tràn ngập tiếng đọc Pháp, tẩy tịnh tà ác bao quanh.

Tầm 8 – 9 giờ sáng, xe cảnh sát bắt đầu tới. Một toán cảnh sát nữa tới và họ lại tiếp tục bắt người.

Những người đầu tiên bị đưa đi là các giáo viên và sinh viên của Đại học Thẩm Dương. Cảnh sát không cho các học viên cơ hội giải thích. Một vị nữ giáo sư thanh lịch, nhã nhặn, tầm 40 tuổi, bị kéo tay thô bạo vào trong xe cảnh sát. Các học viên nam còn bị đối xử tệ hơn, mỗi người bị bốn cảnh sát lôi rồi quẳng vào trong xe. Lúc đó, tôi biết rằng chính quyền tỉnh sẽ không nghe lời thỉnh nguyện của chúng tôi.

Cảnh sát ập đến trước mặt tôi. Tôi nói với họ, “Chúng tôi đến đây ôn hòa để nói với chính quyền tỉnh về những gì chúng tôi được thụ ích từ tu luyện Đại Pháp. Đại Pháp chỉ mang lại điều tốt đẹp cho quốc gia và nhân dân chứ nào có hại gì. Nếu chính quyền cho phép chúng tôi nói về những gì đã xảy ra, chúng tôi sẽ tự rời đi mà không cần ai kéo.”

Một cảnh sát hét lên với họ, “Đừng cho anh ta nói! Anh ta là kẻ cầm đầu!” Tôi trả lời, “Tôi không cầm đầu gì cả. Chúng tôi không có người lãnh đạo.”

Cảnh sát lao vào bắt tôi. Từ đầu đến cuối, tôi đều ngồi song bàn trên mặt đất. Tôi nhắm mắt và kết ấn, lập tức nhập định. Vài cảnh sát cố kéo tôi dậy nhưng không được. Họ chỉ có thể nhìn nhau, chỉ huy của họ cũng chẳng biết phải làm gì.

Cuộc bắt bớ dừng lại.

Tôi biết Sư phụ đã giải thể tà ác ở những không gian khác. Pháp của Sư phụ triển hiện ra trước mắt tôi:

Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này. (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)

Đến trưa, các học viên đã mất hy vọng vào việc thỉnh nguyện chính quyền, lục tục rời đi. Cảnh sát ở các địa phương khác nhau bắt đầu đưa người về. Một số học viên cho rằng chúng tôi không nên lên xe cảnh sát, nên chúng tôi đã quyết định tự về nhà.

Hóa ra, những người lên xe cảnh sát đều bị đưa về đồn cảnh sát địa phương, sau đó là trại tạm giam.

Ngày hôm sau, khi trở lại cơ quan, mọi người đều đã biết sự việc và đưa tôi thẳng lên phòng giám đốc. Trưởng phòng đến nói chuyện với tôi và yêu cầu tôi chủ động thôi việc. Ông ấy nói rõ rằng đây là quyết định trong cuộc họp của cục chứ bản thân ông không hề muốn tăng cường bức hại tôi.

Ông nói với tôi, “Thứ nhất, anh là người tốt. Thứ hai, công tác của anh rất xuất sắc, và anh được nhìn nhận là nhân viên kiểu mẫu chỉ sau một năm làm việc ở đây. Thứ ba, anh là người duy nhất được tổ chức cấp dưới yêu cầu khen thưởng nhiều lần. Nhưng bắt anh phải thôi việc là nhiệm vụ chính trị, chúng tôi không thể làm khác. Mong anh hiểu cho.”

Trưởng phòng bên cạnh cảm thấy không công bằng. Khi những người khác giữ khoảng cách với tôi để tránh bị liên luỵ, ông ấy công khai mời tôi đi ăn cơm. Tôi thật sự cảm thấy vui cho người lãnh đạo có chính nghĩa đó. Tôi tin rằng Đại Pháp sẽ ban phúc lành cho những ai có lựa chọn đúng đắn.

Giờ đây mất việc, tôi phải kiếm sống bằng cách đi từ nhà này sang nhà khác để bán hàng, và làm các công việc chân tay. Mặc dù việc này khó nhọc và nhàm chán, nhưng tôi lại được gặp đủ loại người, mọi lúc đều có thể đề cao tâm tính. Pháp của Sư phụ vang lên bên tai tôi:

Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ

Diễn nghĩa:

Bậc Đại Giác không e ngại khổ
Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương
Không có chấp trước vào sống và chết
Đi trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản

(Chính niệm chính hành – Hồng Ngâm II)

Được đắm mình trong Đại Pháp, tôi thấy hạnh phúc và mãn nguyện.

Đứng trên Quảng trường Thiên An Môn

Sau khi cuộc bức hại nổ ra, các học viên đã thảo luận xem làm cách nào để chính phủ biết Đại Pháp là tốt và sự trong sạch của Sư phụ. Nhiều người đã bắt đầu tới thỉnh nguyện chính quyền ở Bắc Kinh. Nhưng việc bắt giữ lại tiếp diễn. Trang Minh Huệ liên tục đưa các tin bài về học viên bị bức hại đến chết.

Trước ngày 20 tháng 7 năm 2000, tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Khi tới nơi, tôi thấy Văn phòng Kháng cáo Quốc gia chỉ có bắt người, chứ không cho học viên cơ hội nói. Tôi quyết định tới Quảng trường Thiên An Môn giương biểu ngữ để nói với cả thế giới rằng “Pháp Luân Đại Pháp là tốt!”

Buổi sáng hôm ấy ở quảng trường, tôi thấy nhiều học viên giơ biểu ngữ bị cảnh sát bắt. Tôi quyết định sẽ đi lên thành lầu (nơi cao nhất, mở cửa cho khách lịch) của Thiên An Môn.

Vào đó cần phải qua rất nhiều cửa kiểm tra an ninh, nhưng tôi tin không ai có thể ngăn cản những gì đệ tử Đại Pháp cần làm. Tôi cầu Sư phụ gia trì.

Tôi bước tới cửa kiểm tra an ninh, trong túi là một biểu ngữ. Bốn lính canh lục soát tôi hai lần. Thậm chí, một người bọn họ thò tay vào trong cái túi mà tôi để biểu ngữ, tâm tôi vẫn kiên định, vững vàng. Anh ta nắm vào biểu ngữ rồi lại buông ra, không có suy nghĩ gì. Một bảo vệ khác cũng cảm thấy có gì đó. Tôi mỉm cười hỏi, “Các anh lục soát xong chưa? Tôi đi đây.” Anh ta vô thức gật gật đầu. Lúc tôi đi rồi, tôi thấy họ vẫn mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra.

Leo lên thành lầu, tôi thấy rất nhiều cảnh sát mặc thường phục, ba bước một tốp, năm nước một trạm gác. Nếu lấy biểu ngữ ra lúc này, tôi sẽ không có cơ hội giơ lên. Tôi lại cầu xin Sư phụ gia trì cho.

Một cảnh sát đột nhiên giơ đồng hồ đeo tay lên lẩm bẩm, “Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này?” Những cảnh sát khác xúm lại, vây quanh anh ta. Khách du lịch cũng đang tản mát nên quanh tôi lộ ra một khoảng trống. Tôi biết đây chính là lúc để hành động. Tôi lấy biểu ngữ ra và hô, “Pháp Luân Đại Pháp”, rồi giơ nó lên cho mọi người nhìn thấy.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy thân thể mình bỗng nhiên cao lớn vô song, thời gian cũng như ngừng trôi. Khách du lịch thấy cảnh tượng đó, liền chạy tới. Cảnh sát như bị định trụ lại vẫn không hay biết gì. Chỉ đến khi có một lính gác ở tầng dưới nhìn thấy, hét toáng lên, những cảnh sát kia mới lấy lại ý thức và lao tới chỗ tôi.

Mấy người bọn họ cố kéo cánh tay tôi xuống, đánh vào tay tôi và cố giằng lấy tấm biểu ngữ. Thân thể tôi gầy gò trong khi họ cao lớn lực lưỡng, nhưng uy lực của Đại Pháp đã triển hiện. Sau một hồi giằng co, tôi cảm thấy đã đủ lâu nên đưa tay xuống.

Cảnh sát vây quanh tôi. Họ sợ hãi vì đã không phát hiện ra tôi trước đó. Có giọng nói phát ra từ bộ đàm, “Có tạo thành ảnh hưởng quốc tế không?” Trong lúc người đội trưởng ấp úng chưa biết trả lời thế nào, một cảnh sát thường phục đã nhanh miệng nói, “Không, chúng tôi đã phát hiện trước khi anh ta lấy biểu ngữ ra.”

Họ đưa tôi tới một phòng rộng trong tòa nhà, nơi có một nữ sỹ quan chỉ quy mặc quân phục. Họ áp tôi vào tường. Một người đội trưởng cao hơn 1m8 vung tay ra và tát tôi một chập hơn hai chục cái.

Tôi đột nhiên cảm thấy như có một lồng chắn kim loại bao quanh thân thể mình. Tôi chỉ nghe thấy keng keng tiếng tay anh ta đập vào lồng chắn đang bao tôi ở trong. Anh ta ngừng vung tay và nói với người nữ chỉ huy đứng bên cạnh, “Chị nhìn này, tôi đánh anh ta sưng cả tay. Làm sao anh ta lại vô sự như thế?” Cô ta nói, “Đừng động vào anh ta nữa. Anh ta đích thực là đệ tử Đại Pháp đấy. Anh có thấy thậm chí trên mặt anh ta chẳng có vết tích nào không?” Những cảnh sát đó không dám đến gần tôi nữa.

Sau một lúc, mấy anh lính gác chạy tới hỏi tôi, “Anh làm thế nào mà mang được biểu ngữ lên trên đó? Anh giấu nó ở đâu thế? Chúng tôi thậm chí đã soát cả thắt lưng và ống quần của anh. Sao có thể như vậy được? Anh nhất định là có thần thông!”

Sau đó, tôi bị đưa đến Đồn Cảnh sát Thiên An Môn. Nhiều cảnh sát đã chạy ra nhìn mặt tôi. Sau khi thấy tôi gầy yếu thế nào, một số đã giơ ngón tay cái lên làm cử chỉ khen ngợi tôi và thì thầm, “Khá lắm! Thật là thần kỳ!” Những người khác thì không muốn tới gần tôi và chỉ biết nguyền rủa.

Bị giam giữ

Tôi bị nhốt trong một lồng sắt lớn cùng vài chục học viên khác, nam có nữ có. Một tiểu đệ tử tầm 11 – 12 tuổi đến từ miền Nam đã bị thẩm vấn hai lần. Cảnh sát cố gắng lấy tên và địa chỉ của cậu bé. Khi quay lại, mặt cậu còn lằn sâu một vết tay.

Chúng tôi bàn bạc và quyết định sẽ thiền định để kháng nghị. Lính canh nhục mạ, giẫm đạp chúng tôi, nhưng chúng tôi không động tâm. Cuối cùng, họ đành để chúng tôi yên.

Đã có cơ hội để chuyển biến hoàn cảnh. Đúng ra, tôi đã có hai cơ hội để thoát khỏi hang ổ của tà ác. Lúc bị đưa đến đồn cảnh sát, họ chỉ bảo tôi đứng chờ ở hành lang. Rồi người cảnh sát áp giải rời đi để báo cáo với cấp trên. Tôi đã có thể thoát nhưng tôi đã không nghĩ tới việc đó.

Một cơ hội nữa là khi một cảnh sát bảo tôi cùng một học viên khác giúp chuyển đồ. Khi xong việc, chúng tôi đã ở ngoài khu trại giam. Bởi vì học viên kia cảm thấy rằng chúng tôi đang chứng thực Pháp và không muốn trở thành kẻ đào tẩu, nên chúng tôi đã không bỏ đi. Khi chúng tôi quay lại buồng giam, một cảnh sát đã nói, “Sao họ lại tự động quay lại nhỉ?” Tôi ngộ ra rằng chúng tôi không nên quay lại.

Đêm đó, chúng tôi bị đưa đến trại giam Mật Vân. Tôi đã kể cho người thẩm vấn về quá trình tu luyện của bản thân. Lúc đầu, anh ta còn hung hăng, nhưng sau đó đã tỏ ra tôn trọng tôi. Tôi thấy cảnh sát bị ép phải bức hại học viên Đại Pháp, họ là bất đắc dĩ và đáng thương!

Anh ấy nói với tôi rằng trại giam này đã bức hại vài học viên đến chết và gợi ý để tôi trốn đi. Tuy nhiên, người cảnh sát đưa tôi đến trại không có hảo tâm. Anh ta nói với các tù nhân rằng tôi là người tu luyện và ám chỉ họ hãy hành hạ tôi.

Có hơn chục tù nhân trong một buồng giam. Khi tôi vào trong, trưởng phòng giam hỏi tôi, “Anh vẫn đang tu luyện chứ?” Tôi từ tốn nói với họ rằng đệ tử Đại Pháp tu luyện là không ai có thể thay đổi được. Anh ta đã bảo tất cả tù nhân dùng đế giày của họ để đánh tôi.

Khi họ tiến về phía tôi, tôi không động tâm. Đột nhiên, tôi thấy họ khựng lại trong khi bàn tay vẫn đang giơ lên không trung. Họ bị đóng cứng và thất thần nhìn tôi. Sau một lúc, trưởng phòng giam nói, “Anh ấy đúng đệ tử Pháp Luân Đại Pháp chân chính. Chúng ta không thể động tới anh ấy. Thôi bỏ đi.”

Cả phòng giam tĩnh lặng một lúc lâu. Sau đó, trưởng phòng giam hỏi về tu luyện của tôi. Tôi nói với anh ta về sự tốt đẹp của Đại Pháp. Dần dần, anh ta cảm động và nói với mọi người, “Từ hôm nay, có gì ngon chúng ta sẽ cho anh ấy ăn. Không ai được phép động tới anh ấy!”

Ngày hôm sau, trưởng phòng giam được thả. Anh ta đặc biệt căn dặn trưởng phòng giam mới phải đối xử tốt với tôi. Những tù nhân đã làm như vậy. Khi họ mua mỳ ăn liền hoặc bột sữa đậu, họ trước tiên sẽ chia cho tôi phần lớn, và tôi không sao khước từ được.

Chứng kiến sự bức hại tàn bạo và sự trang nghiêm trong tu luyện

Cái đêm tôi bị đưa đến trại Mật Vân, cảnh sát đã đưa một nữ học viên đến phòng giam của tử tù nam, bảo họ hãy tra tấn cô ấy để đổi lấy thức ăn. Những tiếng gào thét thật khủng khiếp. Sau đó, các tù nhân kể với tôi rằng học viên nữ này đã bị tra tấn đến chết và có vài người cũng bị chết như thế.

Đêm khuya hôm đó, một học viên tầm 20 tuổi bị đưa đến. Cậu ấy là sinh viên đại học năm thứ hai. Các tù nhân bị đánh thức dậy, và trưởng phòng giam lại hỏi cậu ấy có còn tu luyện không. Cậu ấy trả lời, “Cực khổ quá. Tôi sẽ không tu luyện nữa!” Những tù nhân trở nên điên khùng và đánh cậu ấy rất dã man cho tới khi tôi ngăn họ lại. Nhưng họ vẫn bắt cậu ấy ngủ trên sàn đất dội nước và không cho chăn đắp.

Cảnh tượng đó khiến tôi nhận ra sự nghiêm túc của việc tu luyện. Người học viên này chỉ trả lời lấy lệ, sau này cậu ấy thừa nhận rằng mình trả lời trái lương tâm và đã nhận ra lỗi của mình. Từ hôm đó, các tù nhân che chắn cho chúng tôi khi chúng tôi đả tọa luyện công.

Tám ngày sau, một cảnh sát địa phương và bí thư khu phố nơi tôi ở đến đón tôi. Viên bí thư đảng ném giày và đồng hồ của tôi đi. Người cảnh sát từng là một quân nhân không hiểu tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Công từ khi còn là sinh viên. Tôi đã kể cho anh ấy về quá trình tu luyện của tôi, và anh ấy không nói gì.

Họ áp giải tôi qua những đường phố Bắc Kinh trong tình trạng tay bị cùm, chân đi đất. Người cảnh sát nói, “Thật là xấu hổ!” Tôi nói rằng là một đệ tử Đại Pháp, tôi không có gì phải xấu hổ, và việc họ đối xử như thế với một người vô tội mới đáng xấu hổ. Nghe vậy, anh ấy đã lấy quần áo che đôi tay còng của tôi đi. Tôi bị đưa trở về nơi cư trú và tới trại tạm giam địa phương.

Người nào mới đến đều bị các tù nhân khác dội chục chậu nước lạnh từ đầu đến chân, gọi là “ném chậu”. Khi tôi tới phòng giam và họ biết tôi là đệ tử Đại Pháp, họ cũng định làm điều đó với tôi. Tôi thể ngộ rằng đệ tử Đại Pháp từ bi nhưng cũng có sự uy nghiêm. Tôi nhìn họ với thái độ nghiêm túc. Không ai dám động thủ với tôi. Trưởng phòng giam nói, “Đệ tử Pháp Luân Công không giống các tù nhân khác. Đệ tử Đại Pháp đều là người tốt. Đừng động đến anh ấy.”

Sau đó, tôi bị chuyển sang một phòng giam khác, môi trường này vô cùng tà ác. Có người đã bị đánh chết ở đó. Các tù nhân đều là những trọng phạm rất bạo lực, có cả tử tù. Trưởng phòng giam ở đây đã giết chết mấy người.

Khi biết tôi là đệ tử Đại Pháp, anh ta gầm lên, “Không ai ở phòng giam của tôi có thể từ chối chuyển hóa!” Tôi nhìn anh ta và nói, “Không ai có thể chuyển hóa đệ tử Đại Pháp.”

Anh ta ra lệnh cho các tù nhân khác đè tôi xuống, muốn ép tôi ăn phân và uống nước tiểu. Lúc đó, uy lực của Đại Pháp lại triển hiện lần nữa. Khi họ còn cách tôi nửa mét, đột nhiên họ toàn thân bất động. Mất một lúc họ mới có thể hồi phục lại và trông sững sờ. Trưởng phòng giam nói nhỏ với những người khác, “Chúng ta không thể động đến người này.”

Từ đó, không ai dám gây khó dễ cho tôi. Hàng ngày, khi tôi luyện công, họ sẽ ngăn cảnh sát tới quấy nhiễu tôi. Tôi nói với các tù nhân về Đại Pháp, dần dần họ đã hiểu ra. Có hai tử tù mà cảnh sát yêu cầu giám sát tôi cũng không dám hành động.

Về sau, có một tù nhân đã giấu một cây kim lớn trong phòng giam và liên tục đâm một tù nhân khác mới 17 – 18 tuổi. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra và đã bảo anh ta dừng lại. Anh ta đẩy tôi vào góc tường nơi không có camera giám sát. Anh ta giơ nắm đấm lên nhưng không sao giáng xuống. Một lúc sau, anh ta mới hạ được tay xuống. Cánh tay anh này bị đau đớn cả đêm và anh ta nói rằng mình đã phải chịu quả báo vì bức hại đệ tử Đại Pháp.

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã ra khỏi trại giam sau hai tháng và cùng các học viên khác tham gia trợ Sư chính Pháp. Trên con đường tu luyện của mình, tôi đã được trải nghiệm nhiều thần tích nhờ Đại Pháp. Không ngôn từ nào có thể diễn tả hết lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ. Tôi chỉ biết tu luyện thật tinh tấn để xứng đáng với sự từ bi cứu độ của Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/22/师恩难述-370701.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/24/176604.html

Đăng ngày 16-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share