Bài viết của một học viên phương Tây ở Mỹ quốc

[MINH HUỆ 24-05-2019] Tôi là một học viên nữ phương Tây năm nay đã ngoài 70 tuổi. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2005 và đã nhận được nhiều lợi ích từ môn tu luyện.

Vài tuần cách đây, trong nhóm học Pháp, một học viên đã chia sẻ việc anh buông bỏ chấp trước vào đồ ăn đã giúp anh cảm thấy khỏe hơn nhiều như thế nào. Tôi chia sẻ rằng trước khi tu luyện, tôi bị mất cân bằng đường huyết và thường bị chóng mặt. Sau đó tôi thay đổi chế độ ăn ít đường và đã có thể kiểm soát được triệu chứng. Tôi bổ sung thêm rằng sau khi bước vào tu luyện, những cơn chóng mặt đã hoàn toàn biến mất và tôi có thể ăn bất cứ thứ gì tôi muốn.

Kỳ lạ, vào sáng hôm sau, tôi thấy rất chóng mặt. Khi ngồi cạnh mép giường, tôi phải vịn tay vào tủ đầu giường và từ từ đứng dậy, tôi nghĩ về tất cả những việc mình phải làm ngày hôm đó và tự hỏi xem mình có thể làm chúng không.

Sau đó, tôi chắc chắn rằng đây chỉ là một khảo nghiệm. Người tu luyện không có bệnh, và từ lâu Sư phụ đã thanh lý thân thể cho tôi rồi.

Tôi quyết định luyện công và làm tất cả các hạng mục Đại Pháp cùng các việc vặt khác như thường lệ. Tôi không bị chóng mặt khi luyện công và làm các hạng mục Đại Pháp, nhưng khi làm các việc của người thường, tôi lại bị chóng mặt.

Tôi nhận ra rằng hẳn là mình có sơ hở trong tu luyện và cần đề cao tâm tính của bản thân.

Sư phụ giảng:

“Hễ trong khi luyện công mà xuất hiện can nhiễu này, can nhiễu kia, [thì] chư vị phải tìm xem nguyên nhân [ở] bản thân mình, chư vị còn điều gì chưa vứt bỏ được không.” (Bài giảng thứ sáuChuyển Pháp Luân)

Sau đó, tôi chợt nghĩ đến một học viên lớn tuổi từng bị chóng mặt nặng cách đây nhiều năm. Lúc đó, tôi bảo bà rằng đó là vì bà đã bị mắc kẹt trong quá nhiều quan niệm của người thường.

Vì vậy, tôi bắt đầu hướng nội và tự hỏi: “Mình có điểm nào không đúng nhỉ?”

Sau đó, tôi nhận ra rằng mình lên mạng Internet nhiều, đọc và đăng những tin tức của người thường trên Facebook. Tôi đã để cảm xúc của mình cuốn theo những vấn đề chính trị gây chia rẽ của người thường. Tôi thường xuyên bị kích động tâm lý.

Khi tìm ra được sơ hở này, tôi nhớ Sư phụ từng giảng rằng những sự việc nơi người thường là do Thần an bài chiểu theo nghiệp của họ. Ai sẽ làm tổng thống và người đó sẽ đóng vai trò gì đều đã được an bài, và những khổ nạn cũng đều dựa trên nghiệp của người đó. Điều tương tự cũng xảy ra đối với tất cả các nhân vật chính trị khác. Là người tu luyện, chúng ta không tức giận hay vui mừng đối với những vấn đề của người thường.

Sư phụ giảng:

“Như mọi người đã biết, [khi đã] đạt đến tầng La Hán, [thì] gặp sự việc gì cũng không để trong tâm, hết thảy những sự việc nơi người thường đều hoàn toàn không để tâm, đều là vui vẻ thoải mái; chịu thiệt thòi lớn đến mấy, vẫn cứ vui vẻ thoải mái.” (Bài giảng thứ chínChuyển Pháp Luân)

Sau khi điều chỉnh suy nghĩ và hành vi của mình, tôi đã trở lại bình thường và cơn chóng mặt cũng biến mất.

Sự việc đã giúp tôi nhận ra tầm quan trọng của việc người tu luyện không nên đối đãi với khổ nạn trên thân thể của mình như bệnh của người thường mà nên xem đó là vấn đề tâm tính. Để vượt qua, tư tưởng của chúng ta phải đồng hóa với Pháp, không phải là lấy suy nghĩ hay phương pháp của người thường để giải quyết vấn đề.

Sư phụ cũng giảng:

“Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được.” (Bài giảng thứ tưChuyển Pháp Luân)

Đây là nhận thức tại tầng thứ hiện tại của tôi. Xin hãy chỉ ra bất kỳ điều gì không đúng.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/24/177749.html

Đăng ngày 08-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share