Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại New Zealand
[MINH HUỆ 26-05-2019] Tên tôi là Vương Cửu Xuân, năm nay 72 tuổi. Tôi là một học viên Pháp Luân Công sống ở Hamilton, New Zealand.
Bà Vương Cửu Xuân
Giữ chủ ý thức thanh tỉnh trong một vụ tai nạn
Sáng ngày 7 tháng 11 năm 2015, tôi ra ngoài phát tờ rơi giới thiệu Shen Yun, một đoàn nghệ thuật biểu diễn nổi tiếng quốc tế.
Khi tôi đang đi bộ ở lối băng qua đường, chỗ dành cho trẻ em và người mù, một chiếc ô tô đậu cạnh lối băng qua đường đột nhiên bắt đầu tăng tốc về phía tôi.
Chiếc xe đâm vào tôi và tôi ngã xuống. Đầu tôi đập xuống đất. Chiếc xe không dừng lại mà cán qua chân phải của tôi. Tôi nghe tiếng xương và mắt cá chân vỡ vụn dưới bánh xe trước khi nó dừng lại.
Chân phải của tôi vẫn ở dưới bánh xe, và từ mặt đất tôi có thể nhìn thấy người ở trong xe. Người lái xe là một phụ nữ da trắng. Và một người đàn ông trẻ giống người Trung Quốc đang ngồi ghế hành khách. Sau này, tôi mới biết anh đến từ Trung Quốc.
Sau khi xảy ra tai nạn, họ bị sốc đến nỗi chỉ biết ngồi đó và không biết mình nên làm gì. Tôi hét lên: “Nhanh lên! Ra khỏi xe và kéo tôi ra đi!”
Niệm đầu của tôi bảo chủ ý thức mình phải thanh tỉnh, và tôi duy trì đầu óc thanh tỉnh trong suốt lúc đó.
Những người lái xe khác cố tìm cách kéo tôi ra. Họ bảo người lái xe đâm tôi rằng cô ấy đã gây ra sự việc kinh khủng khi đâm người đi trên vạch qua đường. Tôi không phàn nàn chút nào. Thậm chí tôi cũng không cho rằng người lái xe và những người đi cùng cô ấy phải tỏ ra đau buồn gì cả.
Hai xe cảnh sát và xe cứu thương đến sau khi nhận cuộc gọi khẩn cấp của những người lái xe đã giúp tôi. Đội cứu hộ nhanh chóng đưa tôi lên xe cứu thương và đưa tôi đến đơn vị cấp cứu. Họ đã chụp rất nhiều phim X quang và các bác sỹ đã phát hiện có năm mảnh xương vỡ.
Bên phải của mắt cá chân phải và xương mác nối với đầu gối phải của tôi đã bị vỡ vụn. Các mảnh xương gãy sắc nhọn trồi ra, xuyên qua cả quần tôi. Bên trái mắt cá chân phải và gót chân của tôi cũng bị nghiền nát hoàn toàn. Ống chân phải của tôi sưng lên, và các bác sỹ phải cắt quần tôi thành từng mảnh nhỏ. Tôi không sao cử động được đôi chân.
Bên trái là phim X quang xương mắt cá chân phải của bà Vương chụp ngày 7 tháng 11 năm 2015; bên phải là phim X quang chụp vào ngày 4 tháng 12 năm 2015, cho thấy chỗ xương gãy đang lành
Khi cảnh sát hỏi tôi có nộp đơn kiện cô gái kia không, tôi trả lời: “Không, tôi không kiện.” Cảnh sát sau đó hỏi tôi có đòi tiền bồi thường không. Tôi vẫn trả lời, “Không.” Viên cảnh sát bối rối vì nếu bồi thường thì số tiền bồi thường sẽ rất lớn.
Sau khi nhìn tôi lần nữa, anh ta quay lại và hỏi con gái tôi xem chúng tôi có yêu cầu bồi thường không. Con gái tôi nói: “Không vì mẹ tôi đã nói là không.”
Xuất viện về nhà
Tôi được đưa đến bệnh viện gần nhà ở tại Waikato. Stephen McChesney là bác sỹ trưởng khoa chỉnh hình cho trường hợp của tôi.
Sau khi kiểm tra các phim X quang, ông tập hợp một nhóm chuyên gia gồm bốn bác sỹ. Họ lên kế hoạch phẫu thuật như sau: cố định xương lớn bị gãy bằng đinh inox, gắp ra và bỏ đi những mảnh xương bị vỡ vụn.
Cần dùng bốn miếng inox. Cái dài nhất là một tấm dài 8 inch (hơn 20cm) để cố định xương mác bị gãy. Còn lại là dùng cho gót chân, mắt cá chân và đầu gối.
Khi bác sỹ trưởng khoa phẫu thuật nói với tôi về kế hoạch của họ, tôi nói với anh ấy rằng tôi muốn về nhà. Tôi không nói tôi là học viên Pháp Luân Công vì tôi sợ anh ấy sẽ không hiểu. Nghe những gì tôi nói, anh ta thốt lên: “Hóa ra người phụ nữ này có vấn đề về tâm thần.”
Một bác sỹ trong nhóm chuyên gia hỏi tôi: “Bà có biết các mảnh xương gãy của bà nghiêm trọng như thế nào không? Bây giờ là thời gian tốt nhất để can thiệp. Nhưng có rất ít cơ hội và thời gian rất cấp bách.”
Tôi liên tục buồn nôn, toàn thân sưng phù, đau đớn. Tôi không sao ngồi dậy được, và tôi sợ nếu chân tôi có nhiều mảnh inox như thế thì sẽ rất khó ngồi song bàn (thế hoa sen).
Bệnh viện xem con người như các linh kiện máy móc. Từ một tầng cao hơn [mà xét], đây là cách trị bệnh thông thường dành cho người thường. Tuy nhiên, tôi là một sinh mệnh được Đại Pháp tạo ra. Tôi thấy rất thoải mái khi không cần những mảnh inox đó.
Tôi nghĩ: “Sư phụ có thể tạo ra vũ trụ từ tầng vi mô nhất. Để khôi phục cái chân bị gãy của tôi ở tầng phân tử cũng đơn giản thôi.”
Tôi kiên định trước thể ngộ của mình, không chút dao động. Tôi phải về nhà ngay lập tức.
Các kỹ thuật và hiệu quả điều trị của bệnh viện đều không liên quan gì đến tôi. Trước những khổ nạn này, chủ ý thức của tôi vẫn hoàn toàn thanh tỉnh. Các dòng tư tưởng của tôi hoàn toàn dựa trên nguyên lý của Pháp. Tôi tin vào Sư phụ và Pháp 100%.
Áo quần và điện thoại di động của tôi đã được mang về nhà nên tôi không liên lạc được với bên ngoài. Tôi đang mặc đồ bệnh nhân và thậm chí không thể cử động chút nào.
Sau khi tôi đòi về nhà, bác sỹ trực ban nói với tôi rằng nếu họ để tôi về, họ sẽ vi phạm luật pháp.
Nếu họ xác định tôi bị bệnh tâm thần, họ có thể tiến hành phẫu thuật mà không cần sự đồng ý của tôi; theo tôi biết họ sẽ gắng sức cứu lấy chân tôi khi còn cơ hội can thiệp.
Tôi biết tôi phải hoàn thành giấy tờ pháp lý mới ra viện được. Trong thời khắc quan trọng ấy, điều duy nhất tôi có thể làm là cầu xin Sư phụ, xin Ngài giúp tôi đưa các đồng tu đến thăm tôi tại bệnh viện, họ sẽ liên hệ với các đồng tu công tác trong ngành luật giúp tôi.
Ngay sau đó, mấy học viên đã đến. Tôi nhờ họ liên lạc với các học viên là luật sư và giải thích cho họ những gì tôi cần. Hai học viên là luật sư đã gác lại việc đang làm và vội vã đến bệnh viện. Với sự giúp đỡ của họ, tôi đã ký một loạt giấy tờ pháp lý để nhận rủi ro và chịu trách nhiệm pháp lý.
Cuối cùng, tôi phải đồng ý các bác sỹ sẽ tiếp nhận một số điều trị đơn giản. Họ bó bột cho chân tôi và dùng giá đỡ inox để đỡ cẳng chân tôi. Nếu tôi không chịu làm vậy, họ sẽ không để tôi rời đi. Tôi cảm thấy mọi chuyện vẫn ổn miễn là họ không phẫu thuật cho chân của tôi và tôi không phải uống hay tiêm thuốc.
Đến ngày thứ năm ở bệnh viện, xe cứu thương đưa tôi về nhà. Sau đó, tôi được biết nếu cái chân gãy của tôi không hồi phục, bác sỹ trưởng khoa phẫu thuật sẽ đệ đơn kiện các đồng tu luật sư. Tôi đã giữ bức thư mà ông ấy viết cho họ.
Sự gia trì của Sư phụ và sự hỗ trợ của các đồng tu
Sau khi từ bệnh viện trở về nhà, tôi phải đối mặt với [đủ loại] khảo nghiệm của người nhà. Họ muốn tôi được điều trị trong bệnh viện. Họ vây quanh tôi và hỏi: “Nếu mẹ bị liệt trên giường, ai sẽ gánh chịu những việc này?”
Mọi thứ ở nhà đang vượt khỏi tầm kiểm soát [của tôi]. Trước tiên, tôi tự nhủ mình phải bình tĩnh, học Pháp, hướng nội và phủ nhận tất cả những gì do cựu thế lực gây ra. Tôi đã làm theo yêu cầu của Sư phụ trong suy nghĩ và hành động của mình.
Tôi kiên trì lịch học Pháp, luyện công và phát chính niệm như thường lệ. Dù không cử động được toàn thân được, tôi đã luyện công bằng cách di chuyển đôi tay.
Tôi tiếp tục xếp chữ cho tờ báo như trước, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi khi tôi làm việc vì tôi thấy đau quá. Quần áo tôi ướt đẫm mồ hôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục tham gia học Pháp trực tuyến, thậm chí còn học cách viết bài chia sẻ trên mạng để nói với mọi người về Pháp Luân Công.
Có lúc, tôi thấy khó thở khi cơn đau đến. Tôi phải nhắm mắt lại và nói: “Sư phụ, đệ tử của Ngài khó thở vì đau đớn…“ Chưa nói xong, tôi đã ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh dậy, cơn đau dữ dội kia đã qua đi. Sư phụ luôn bên cạnh tôi từng khắc từng giây, bảo vệ tôi và giúp tôi vượt qua những khảo nghiệm này.
Tất cả những gì tôi có được đều xuất phát từ lòng từ bi của Sư phụ. Với sự quyết tâm và nỗ lực, tôi đã vượt qua khảo nghiệm của người nhà và phá vỡ an bài của cựu thế lực.
Tôi làm được điều đó nhờ sự hỗ trợ của các đồng tu. Khi họ biết về tai nạn của tôi, một đồng tu lớn tuổi ở Auckland đã thức dậy vào 3 giờ sáng để phát chính niệm cho tôi và xin Sư phụ gia trì cho tôi.
Các học viên đang kháng nghị trước Đại sứ quán Trung Quốc liên tục phát chính niệm để diệt trừ các nhân tố tà ác gây ra các khổ nạn này. Các đồng tu trong Đoàn nhạc Diễu hành Tian Guo cũng hỗ trợ tôi phát chính niệm.
Những học viên đến thăm tôi chia sẻ với tôi cách đề cao tâm tính khi đối mặt với bức hại của tà ác. Hai học viên luật sư và các đồng tu ở Hamilton liên tục chia sẻ với tôi giúp tôi giữ vững chính niệm.
Bằng cách chia sẻ và tìm ra những thiếu sót của chính mình, tôi đã thấy những chấp trước và những phương diện cần đề cao để xứng với một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Nhờ đề cao tâm tính, cơ thể tôi đã phục hồi nhanh chóng.
Bác sỹ trưởng khoa phẫu thuật nói: “Bà không cần phải đến đây nữa”
Tôi trở về nhà vào ngày 11 tháng 11 năm 2015. Khi tôi quay lại bệnh viện để kiểm tra lại vào ngày 4 tháng 12, toàn bộ những chỗ xương gãy của tôi, trừ đầu gối, đã hồi phục.
Một bác sỹ phẫu thuật nói: “Chỗ đầu gối không thể phục hồi được. Tôi không chữa được. Bà sẽ không thể đi lại bình thường được nữa.”
Khi nghe điều này xong, tôi nghĩ: “Anh không điều trị được. Nhưng Sư phụ của tôi làm được!” Tôi thậm chí không chút nghi hoặc hay dao động tín tâm đối với Sư phụ.
Đến ngày 23 tháng 12, phim X-quang đầu gối của tôi cho thấy có dấu hiệu phục hồi rõ ràng. Chỗ bị gãy được đã được khớp nối chuẩn, chỗ xương bị vỡ vụn đang trở về vị trí ban đầu như thể chúng được hồi sinh vậy.
Ba tháng sau đó, tôi trở lại bệnh viện để kiểm tra lại. Bác sỹ trưởng khoa phẫu thuật, người cho rằng tôi có vấn đề về tâm thần vì khăng khăng đòi về nhà mà không cần phẫu thuật, suýt nhảy dựng lên! Anh ấy không ngờ tôi lại có thể hồi phục nhanh mà tốt đến vậy.
Anh ấy không tỏ ra đố kỵ chút nào mà rất vui mừng khi thấy tình trạng của tôi. Anh ấy nói: “Tôi rất, rất hài lòng trước sự phục hồi của bà. Bà không cần phải đến đây nữa.” Các bác sỹ khác cũng vui mừng giống như anh ấy. Các bệnh nhân trong phòng cũng thấy mừng cho tôi.
Được sự chú ý của hàng xóm và các nhà lãnh đạo cộng đồng
Cộng đồng người Hoa địa phương truyền tai nhau chuyện tôi không điều trị y tế sau một chấn thương nghiêm trọng như vậy. Khi tôi được đưa về nhà bằng xe cứu thương, nhiều người không biết tôi đã đi cả quãng đường dài đến thăm.
Có người vào nhà, có người chỉ ngó qua cửa sổ. Tôi xem họ như những người đáng được tìm hiểu về Pháp Luân Công. Họ nghe nói có chuyện hiếm gặp: chân của một học viên bị nghiền nát dưới bánh xe mà lại xuất viện không cần phẫu thuật hay điều trị gì.
Khi tình trạng của tôi khá hơn, người nhà, hàng xóm, bạn bè và các bác sỹ đã ngừng trách móc, phàn nàn về tôi. Thay vào đó, họ bắt đầu hiểu, tôn trọng và ủng hộ quyết định của tôi.
Một người hàng xóm của tôi là một lãnh đạo của một hiệp hội người Trung Quốc có quan hệ chặt chẽ với Lãnh sự quán Trung Quốc. Ông ấy từng hoàn toàn tin những lời dối trá mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên truyền về Pháp Luân Công.
Sau tai nạn của tôi, ngoài người nhà tôi, ông ấy có lẽ là người chứng kiến rõ nhất sự hồi phục của tôi. Ông ấy chưa từng đến nhà tôi, nhưng khi tôi đi ra ngoài, ông ấy cứ dán mắt vào từng bước đi của tôi. Khi tình trạng của tôi tốt lên, thái độ của ông ấy cũng thay đổi.
Vài tháng sau đó, khi tôi đi xe buýt, ông ấy xuất hiện trước mặt tôi mà thốt lên: “Bà thật phi thường!” Ông ấy trông rất phấn khởi và thực sự vui mừng. Tôi trả lời: “Chính Pháp Luân Công mới là phi thường! Chính Sư phụ của tôi mới là phi thường!”
Một người Trung Quốc khác mà tôi biết là một chuyên gia về y học thể thao. Anh ấy cứ nói rằng: “Trường hợp của bà là một trường hợp lạ thường trong lịch sử y khoa!”
Một chủ sở hữu của một tập đoàn lớn ở Auckland biết tôi qua các đồng tu. Ông có các mối liên hệ tốt đẹp và nổi tiếng trong giới kinh doanh, với chính phủ và giới truyền thông. Ông ấy nghĩ tôi bị điên nhưng ông nóng lòng muốn gặp tôi, vì vậy ông ấy đã nhờ người học viên biết tôi sắp xếp gặp tôi.
Ông muốn tự tìm hiểu sự thật. Ông ấy rất tò mò, vừa thấy tôi, ông ấy liền hỏi tôi thông qua một người phiên dịch. Sau đó, ông ấy mới nhận ra là có một số câu hỏi thiếu nhã nhặn nhưng tôi đã bình tĩnh trả lời tất cả. Sau vài câu, ông biết chắc chắn là tôi không có vấn đề về tâm thần.
Tôi đã tường thuật chi tiết cho ông ấy về vụ tai nạn và quá trình hồi phục những chỗ xương gãy của tôi nhờ tu luyện Pháp Luân Công mà không cần điều y tế. Ông ta cứ gật đầu, chăm chú nghe và nói một cách trân trọng: “Thật đáng khâm phục!”
Ông ấy đã kiểm tra qua phim X-quang của tôi trước khi đến gặp tôi. Ông ấy nhìn tôi rất kỹ lúc tôi tiễn ông ấy. Sau khi biết toàn bộ câu chuyện, ông ấy không khỏi hồ hởi nắm lấy tay tôi và đề nghị chụp ảnh với tôi, và cả ảnh của Sư phụ trong tấm hình nữa.
Tôi nói với ông ấy rằng điều này xảy ra mà tôi không hẳn phải làm gì cả, chính là Pháp Luân Công đã chỉnh lại các trạng thái bất thường cho người tu luyện. Cuối cùng, ông ấy dùng hai tay mình nắm lấy tay tôi và nói: “Ồ! Pháp Luân Công chính là vậy đây! Pháp Luân Công mới uy lực làm sao!”
Vào tháng 5 năm 2016, nửa năm sau vụ tai nạn, tôi đã đến Hoa Kỳ để tham dự hội nghị chia sẻ trải nghiệm ở New York với lòng cảm ân. Tôi lắng nghe bài giảng của Sư phụ và tham gia vào cuộc diễu hành ở thành phố New York.
Bà Vương Cửu Xuân tham gia các hoạt động tại thành phố New York vào tháng 5 năm 2016, nửa năm sau vụ tai nạn xe hơi, để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/16/386438.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/26/177771.html
Đăng ngày 29-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.