Bài viết của một học viên ở Bắc Mỹ
[MINH HUỆ 06-12-2009] Tôi đã gặp hai người Trung Quốc ở cơ quan của tôi hôm nay, một người anh trai và một người em gái. Chúng tôi đã nói với họ về Cửu Bình và thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc cùng các tổ chức liên đới của nó. Không mất nhiều thời gian cho người anh trai đồng ý với lời đề nghị thoái Đội Thiếu niên. Anh ấy cảm ơn tôi nhiều lần.
Trước kia, tôi sẽ dừng lại ở đó, nhưng hôm nay có cái gì đó thôi thúc tôi tiếp tục. Phật tính giác ngộ của anh ấy đã thôi thúc tôi giúp đỡ anh ấy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi nắm lấy cơ hội để nói với anh ấy về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp tàn bạo Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Sau đó, tôi bảo anh ấy nhắc lại theo tôi: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Anh ấy đọc từng từ một “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Một lần nữa anh ấy lại nhiều lần cảm ơn tôi.
Em gái của anh ấy cũng đồng ý thoái Đội Thiếu niên bằng một biệt danh, và cảm ơn tôi khi tôi nói với cô ấy hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.
Trước đây không lâu, tôi gặp một người đàn ông trẻ. Sau khi anh ấy làm xong việc, chúng tôi đi thang máy xuống dưới cùng nhau, và anh ấy cảm ơn tôi vì đã giúp đỡ anh. Tôi thoáng hỏi anh ấy, “Chàng trai trẻ, cậu đang đi học hay đang đi làm?” Anh ấy nói rằng anh đang đi làm, và nói thêm: “Tôi đang làm việc ở Lãnh sự quán của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.” Sau khi chúng tôi ra khỏi thang máy, tôi bảo anh ấy đợi một phút bởi vì tôi muốn trở lại cơ quan và mang cho anh ấy một món quà.
Tôi đặt một bản Cửu Bình vào một phong bì và đưa cho anh ấy xem. Tôi nói: “Đây là chín bài bình luận về Đảng Cộng sản.” Lập tức anh ấy trông căng thẳng. Tôi nhìn anh ấy một cách chân thành và nói: “Chúng ta đều ở xa đại lục của chúng ta, vì thế tôi và cậu giống như họ hàng ở đây. Xin hãy quý trọng cuốn sách này và đọc nó cẩn thận, không phải cho người khác mà cho chính cậu.” Bây giờ cậu đang sống ở một nước dân chủ. Đây là một miền đất tự do. Nó sẽ không dễ dàng như thế này để đọc cuốn sách khi cậu trở về Trung Quốc.”
Anh ta nhận quyển sách và gật đầu. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy và đồng nghiệp biết học viên Pháp Luân Công là những người tốt. Mặc dù họ không nói, nhưng họ hiểu rất rõ trong tâm họ.
Tôi hỏi anh ấy có là đảng viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc không. Anh ấy nói hài hước: “Làm sao tôi có thể làm việc trong Lãnh sự quán Trung Quốc nếu tôi không là đảng viên?” Tôi nói: “Vậy thì cậu nên thoái Đảng ngay lập tức.” Tôi cho anh ấy một biệt danh và nói: “Chúng ta hãy dùng cái tên này đển thoái Đảng, Đoàn và Đội.” Anh ấy vui vẻ gật đầu và đồng ý thoái Đảng cùng các tổ chức liên hệ của nó.
Tôi thực sự cảm thấy biết ơn sự từ bi của Sư Phụ. Thật đúng là: Trân quý chúng sinh cũng là trân quý chính chúng ta.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/6/213948.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/15/113138.html
Đăng ngày 28-12-2009, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.