Bài viết của một học viên tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-03-2019] Trong lúc thiền định, tôi ngộ ra một số điều và nay tôi muốn chia sẻ lại điều này.

Tôi chưa bao giờ đạt được trạng thái định trong lúc ngồi thiền vì chân của tôi luôn rất đau. Đêm qua, trước khi ngồi thiền, tôi đã tự hỏi làm sao mình có thể nhập định bất chấp đau đớn được đây.

Tôi nghĩ trong đầu: “Thưa Sư phụ, trạng thái nhập định khi ngồi thiền là như thế nào? Xin Sư phụ cho con được trải nghiệm được không?”

Khi bắt đầu ngồi thiền, tôi đã đạt đến trạng thái nhập định ngay sau khi đả thủ ấn. Tôi cảm thấy thân thể mình trở nên to lớn, trong khi ý thức của tôi nằm trong đầu não và gắn trong trán. Điều này giống với những gì Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ giảng:

“Sẽ xuất hiện là lúc ngồi ở đó, cảm giác bản thân mình mỹ diệu hệt như đang ngồi trong vỏ trứng gà, cảm giác thoải mái phi thường, biết rằng mình đang luyện công tại đó, cảm giác toàn thân bất động. “ (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Điều này thật kỳ diệu.

Sau đó một lúc, tôi nghe thấy Sư phụ có chỉ lệnh chuyển thế tay. Tôi cảm thấy như tôi chỉ mới ngồi được một lúc. Thời gian tiếp tục trôi đi nhanh chóng đến khi đến phần nhập tĩnh thâm sâu.

Mỗi lượt nhạc thiền kết thúc bằng tiếng mõ. Mỗi lần tôi đều nghe thấy tiếng mõ ấy là tôi lại nghĩ: “Hết chưa nhỉ?”

Khi lượt nhạc mới lại bắt đầu, tôi cảm tưởng nó kéo dài lâu đến nỗi tôi không thể tiếp tục được. Tôi còn nhìn đồng hồ trong lúc thiền, để biết lúc nào mới kết thúc.

Lần này khi tôi xem đồng hồ, điều Sư phụ giảng bỗng xuất hiện trong tâm trí tôi:

“Tôi vẫn luôn giảng, tôi nói rằng tu luyện ấy, kỳ thực khổ nhất (Sư phụ cười) chính là năm tháng dài đằng đẵng, năm tháng đằng đẵng trong ma luyện. Nhìn không thấy biên giới, nhìn không thấy ngày cuối, (Sư phụ cười) kỳ thực đó là khổ nhất.“ (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)

Tôi không thể biết khi nào cuộc bức hại mới kết thúc. Tôi nhận ra điều này cũng giống với việc ngồi thiền. Tại sao tôi phải lo ngại về thời gian?

Chẳng phải đó là chấp trước? Đau đớn ở hai chân trong lúc ngồi thiền giống như những khó khăn mà đệ tử Đại Pháp đang gặp phải. Mọi dự đoán và thay đổi ở môi trường bên ngoài giống như tiếng nhạc đang gần đến hồi kết, để nuôi hy vọng rằng nó sẽ kết thúc.

Tuy nhiên, tiếng mõ đã cắt đứt hy vọng đó. Đây là khảo nghiệm cho bất cứ ai có đủ kiên định để chịu đựng và kiên trì, ngay cả khi chúng ta không biết điều này sẽ lặp lại bao nhiêu lần.

Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta nên nghĩ làm thế nào để làm tốt trong khoảng thời gian quý giá này và không được chấp trước vào việc khi nào sẽ kết thúc.

Sau khi ngộ ra điều này, tôi đã có thể giữ tâm bất động. Cho dù đã hết vòng nhạc hay chưa, tôi vẫn duy trì trạng thái như lúc bắt đầu ngồi thiền: không nghĩ đến lúc nào mới xong nữa.

Tiếng nhạc cuối vòng trong bài thiền đã không còn quá quan trọng nữa. Tâm thái của tôi ổn định hơn nên sau vài vòng nhạc nữa, việc thiền định kết thúc một cách tự nhiên.

Trạng thái này giống như những gì Sư phụ giảng:

“Tu luyện như thuở đầu.” (Giảng Pháp Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới [2014])


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/8/383557.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/30/176322.html

Đăng ngày 08-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share