Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan
[MINH HUỆ 17-1-2019] Khi điều hành việc kinh doanh bán mỳ nhỏ, tôi phải làm việc khoảng 14 giờ đồng hồ ngày, và do đó tôi phải vật lộn để có thời gian giảng chân tướng, học Pháp và phát chính niệm. Tôi đã tranh đấu về việc thay đổi công việc, để tôi có thể làm ba việc tốt hơn.
Tâm nguyện hóa ra khác với mong đợi
Sư phụ đã chấp nhận tâm nguyện của tôi. Tôi nghỉ việc và ở nhà để chăm sóc mẹ già. Tôi rất háo hức, vì việc này có vẻ dễ dàng, và nó sẽ cho tôi rất nhiều thời gian để làm ba việc thật tốt. Tuy nhiên, tôi đã sinh ra chấp trước vào sự thoải mái. Ngạc nhiên thay, thay vì làm việc 14 giờ đồng hồ mỗi ngày, tôi đã làm việc 24 giờ đồng hồ mỗi ngày và thậm chí thời gian để làm ba việc của tôi còn ít hơn.
Tôi sống với những người hàng xóm thân thiện và họ thường xuyên ghé qua để trò chuyện. Hơn nữa, đưa mẹ ra ngoài chơi để ngắm cảnh cũng làm tôi xao nhãng và lôi kéo sự tập trung của tôi ra khỏi việc chứng thực Pháp. Mẹ tôi rất phụ thuộc vào tôi và lúc nào cũng cần tôi bên cạnh. Tôi hiếm khi có thời gian dùng máy tính để giảng chân tướng.
Một ngày, tôi có suy nghĩ muốn độc tu lánh xa thế giới phàm tục. Tôi nói chuyện với một học viên, và học viên ấy đã nhắc tôi về những lời Sư phụ đã giảng:
“Vì đệ tử Đại Pháp không phải hoà thượng trong quá khứ, chỉ cầu viên mãn cá nhân. Đệ tử Đại Pháp là có sứ mệnh, mới xưng là “đệ tử Đại Pháp”, không lấy viên mãn cá nhân làm mục đích, là chư vị cần dẫn theo một lô các sinh mệnh viên mãn, do đó nhất định phải đi làm.” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013)
Điều này đã thức tỉnh tôi. Sư phụ giảng:
“Từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã.” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi nhận ra rằng tôi vẫn rất vị tư. Tôi đã nghỉ việc để có thể có nhiều thời gian học Pháp hơn. Tuy nhiên, thực tế lại khác. Bây giờ tôi hầu như không có thời gian để làm ba việc, và hậu quả là tôi đã đi chệch khỏi Pháp.
Quyết tâm mang đến kết quả
Tôi đã quyết tâm học Pháp tinh tấn hơn. Sau một thời gian, can nhiễu từ mẹ tôi và những điều khác giảm đi nhanh chóng, và tôi có nhiều thời gian hơn. Tôi muốn tiếp tục gọi điện cho người dân ở Trung Quốc để giảng rõ chân tướng. Sau khi có suy nghĩ này, một học viên đã tới giúp tôi cài đặt điện thoại di động, do đó tôi có thể gọi điện từ điện thoại thay vì phải ngồi trước máy tính.
Trước khi gọi điện, tôi đã nói với mẹ rằng tôi đang gọi điện về Trung Quốc. Khi mẹ hỏi tôi tại sao, tôi nói rằng tôi muốn giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người. Khi tôi đang gọi điện, mẹ tôi thường muốn tôi làm việc gì đó cho mẹ hoặc là phàn nàn. Tôi biết đây là can nhiễu của cựu thế lực đang cố gắng ngăn cản tôi giảng chân tướng. Tôi tự nhủ với bản thân rằng không có gì có thể can nhiễu được quyết tâm của một học viên Đại Pháp giảng rõ chân tướng về Đại Pháp và tôi tiếp tục gọi điện.
Một ngày, khi mẹ tôi thấy tôi cầm điện thoại di động lên đã hỏi tôi đang làm gì. Khi tôi nói với mẹ rằng tôi đang gọi điện về Trung Quốc, mẹ tôi ngẫu nhiên nói: “Con đang nói sự thật!” Tôi kinh ngạc. Kể từ đó mẹ hầu như không bao giờ ngắt lời tôi khi tôi đang gọi điện nữa.
Kiên trì
Khi không ai trả lời điện thoại, tôi sẽ gọi lại ít nhất năm lần. Nếu vẫn không có ai nhận điện thoại của tôi, tôi sẽ gọi lại vào thời gian khác. Tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ ai hay bất kỳ cơ hội giảng chân tướng nào.
Tôi từng cảm thấy lo lắng và thiếu kiên nhẫn khi chuông điện thoại reo một thời gian dài và không ai nhấc máy. Các bạn đồng tu gợi ý rằng tôi nên đọc hai bài giảng của Sư phụ: “Thanh tỉnh” và “Mục đích căn bản của giảng chân tướng” trong Tinh tấn yếu chỉ III trước khi gọi điện thoại. Sau khi đọc cẩn thận hai bài giảng này, tôi có thể ngộ sâu sắc hơn về lời giảng của Sư phụ mà tôi đã từng nhìn thấy trên một biểu ngữ:
“Bất tín lương tri hoán bất hồi.”
(Tế Thế, Hồng Ngâm III)
Diễn nghĩa:
“Không tin rằng không gọi lương tri trở lại được”
Huyền năng của Đại Pháp: Những thay đổi đáng kinh ngạc
Tuân theo các bài giảng của Sư phụ, tôi có thể kiên trì gọi điện khi một số điện thoại nào đó không trả lời, tắt máy hoặc ai đó cúp máy. Đôi khi thậm chí tôi đã nói chuyện với một người nào đó, tôi có thể sẽ gọi điện lại để cảm ơn anh ấy vì đã lắng nghe tôi và/hoặc thân thiện với tôi. Tôi không còn cảm thấy lo lắng khi chờ đợi đầu dây bên kia bắt máy. Khi có thể bình tĩnh chờ đợi, tôi có một suy nghĩ: “Triệt để giải thể các nhân tố tà ác can nhiễu các học viên Đại Pháp gọi điện và giảng chân tướng!” Thay đổi đáng kinh ngạc này của tôi là đến từ huyền năng kỳ diệu của Pháp.
Một lần, một người đã mắng chửi tôi ngay sau khi anh ấy nhấc máy, rồi dập máy. Tôi gọi lại và anh cũng làm như vậy. Tôi gọi lại lần nữa, và khi anh ấy bắt máy, tôi nói chậm rãi và nhẹ nhàng: “Chúc một ngày tốt lành, chúng ta đều là người Trung Quốc, đất nước với 5.000 năm văn minh. Chúng ta là một quốc gia thanh lịch, và văn hóa của chúng ta dạy cho chúng ta rất nhiều giá trị đạo đức. Chủ nghĩa cộng sản không phải là văn minh Trung Hoa. Nó truyền bá chủ nghĩa vô thần và tôn thờ những thứ giả tạo, độc ác và đấu tranh. Nó làm suy thoái xã hội và khiến con người nguyền rủa và lợi dụng lẫn nhau. Bạn là một viên chức, và đặc biệt bạn không nên mắng nhiếc những người mà bạn không biết.”
Trong cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ nói chậm rãi và nhẹ nhàng như thế. Anh ấy lặng im lắng nghe rồi cúp máy. Sau khi gọi lại một vài lần mà không được, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với anh ấy và tôi đã khóc. Người Trung Quốc đã bị lừa dối bởi chủ nghĩa vô thần và chủ nghĩa cộng sản. Tôi có thể ngộ sâu hơn tại sao Sư phụ liên tục đề cập tới tầm quan trọng và tính cấp bách của việc giảng chân tướng. Tất cả các sinh mệnh đều đang háo hức chờ đợi được biết chân tướng.
Có một lần khác tôi gọi cho một đơn vị cảnh sát. Người bắt máy trả lời tôi với giọng điệu thiếu tôn trọng và nói to: “Tại sao bạn cứ quấy nhiễu tôi và chiếm cả đường dây báo cáo tội phạm? Bạn có chắc rằng các bạn (các học viên Pháp Luân Công) tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn hay không?” Anh ấy mắng tôi rồi dập máy. Tôi sợ hãi và không thể nói được lời nào.
Sư phụ giảng:
“Chư vị cần hiểu một cách hết sức rõ ràng rằng chư vị đang làm gì, chư vị đang cứu độ chúng sinh, điều chư vị làm là việc làm [ngay] chính nhất, việc vĩ đại nhất!” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)
Chính xác! Tôi không nên sợ hãi khi điều tôi làm là điều ngay chính nhất trong vũ trụ! Do đó tôi đã điều chỉnh lại tâm trí của mình và tiếp tục gọi điện.
Vì tôi vẫn tiếp tục gọi điện và chia sẻ kinh nghiệm của mình với những học viên khác cũng đối diện với những tình huống tương tự, tôi có thể vứt bỏ bất kỳ điều gì ảnh hưởng tới sự lương thiện và bình an của tôi.
Tôi nói: “Chính vì tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, nên tôi mới tiếp tục gọi điện cho bạn. Tôi trân quý sinh mệnh của bạn, và nếu hôm nay tôi không nói cho bạn chân tướng, có lẽ tôi sẽ bỏ lỡ bạn. Tôi không muốn bạn bức hại Pháp Luân Công vì bạn đã bị lừa dối và có thể sẽ bị thanh trừ cùng với Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) khi nó sụp đổ. Vì thế tôi đã không nản lòng trước thái độ không tốt của bạn và quyết tâm tiếp tục gọi điện cho bạn.”
Kiên trì và kiên nhẫn
Một lần tôi đã gọi điện cho bảy số điện thoại được liệt kê trong một trường hợp bức hại. Sau hơn 50 cuộc điện thoại, tôi vẫn chưa thể nói chuyện được với ai. Cuối cùng có một người bắt máy và nói: “Chính cô là người đã gọi điện cả buổi sáng nay!” Ông ấy hỏi tôi sinh sống bằng nghề gì và nghĩ rằng tôi hẳn phải có rất nhiều tiền để gọi điện nhiều như thế này. Tôi nói với ông ấy tôi hiếm khi làm thế này, nhưng tôi không quan tâm xem tốn bao nhiêu tiền khi gọi điện cho ông. Chúng tôi nói chuyện ngắn gọn và tôi nói với ông ấy những điều ông ấy cần biết. Cuối cùng ông ấy bảo tôi đừng gọi điện lại. Tôi có thể cảm nhận được ông ấy sợ hãi nhưng cùng lúc ông cũng đang mong chờ được biết chân tướng.
Cuộc gọi quan trọng nhất tôi thực hiện là tới đồn cảnh sát ở Trường Xuân tỉnh Cát Lâm. Sau khi gọi tới bảy số điện thoại và không được nhấc máy, cảm xúc của tôi lẫn lộn, mất kiên nhẫn, tiêu cực và muốn bỏ cuộc. Sau đó điều gì đó tôi đã đọc trên website Minh Huệ đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi: “Đợi đầu dây điện thoại bên kia nhấc máy là một khảo nghiệm, mặc dù nó có vẻ như một việc tốn thời gian. Khi một người vứt bỏ chấp trước vào tự ngã, họ sẽ nhìn nhận nó từ một góc độ khác. Giữa một cuộc bức hại khốc liệt, sẽ thế nào nếu không có những cuộc điện thoại của chúng ta. Nhiều cuộc điện thoại vang lên cũng là đang khiến những kẻ bức hại khiếp sợ, thức tỉnh lương tri của họ và cứu họ.”
Tôi gọi lại sau khi điều chỉnh bản thân mình, và một cô gái nhấc máy. Cô ấy dập máy ngay lập tức. Tôi lại gọi lại và cô ấy tức giận nói: “Tôi đang nghỉ ngơi!” trước khi cô ấy gác máy. Tôi gọi lại và cô ấy quát lên: “Tôi đã nói là tôi đang nghỉ ngơi. Đừng có gọi điện nữa!” Tôi nhớ những điều các học viên khác nói trong những tình huống tương tự thế này, và tôi lại gọi điện lại. Cô ấy nhấc máy và tôi đã nói trước khi cô ấy kịp nói điều gì: “Tôi biết bạn đang nghỉ ngơi nhưng cuộc bức hại thì không. Khi cuộc bức hại này dừng lại, tôi cũng sẽ nghỉ ngơi, và bạn sẽ không phải nhận điện thoại từ tôi nữa.”
Cô ấy im lặng lắng nghe tôi. Tôi nói: “Làm việc trong đồn cảnh sát, bạn nên biết rằng trong suốt 19 năm qua chính quyền Trung Quốc đã bức hại một cách tàn nhẫn và mổ cướp nội tạng của một nhóm những người tốt tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn. Con người làm bất kỳ điều gì thì cũng phải hứng chịu hậu quả. Họ đều đáng quý như bạn vậy, do đó bạn nên chấm dứt bức hại và bắt giữ họ.” Giọng của cô ấy dịu đi và nói: “Đừng gọi điện nữa.” Sau khi cô ấy dập máy, những cuộc điện thoại còn lại diễn ra suôn sẻ vì tôi đã quy chính lại tư tưởng của mình và có tâm thuần tịnh.
Gọi điện giảng chân tướng đòi hỏi tính kiên trì và kiên nhẫn. Khi đối diện với các loại vấn đề, chúng ta phải có thể ngộ rõ ràng rằng chúng ta là các đệ tử Đại Pháp đang trợ Sư Chính Pháp và cứu người. Tôi chỉ trở nên lo lắng khi chúng sinh không minh bạch chân tướng. Tất cả những gì tôi hy vọng là họ sẽ nhấc điện thoại lên và nghe chân tướng, thậm chí chỉ cần một câu, hoặc chỉ là “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Mỗi cuộc điện thoại tiêu trừ một chút tâm sợ hãi. Sư phụ đã an bài để quá trình này có thể giúp tôi loại bỏ những chấp trước của mình. Khi chúng ta chính lại những suy nghĩ của bản thân, chiếc điện thoại cũng không còn nặng nề hay khó nhấc lên nữa.
Trên đây là những trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyên, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/17/380495.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/20/175899.html
Đăng ngày 08-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.