[MINH HUỆ 21-10-2009] Tôi 58 tuổi. Năm 2005, một học viên đã đưa cho tôi một quyển sách Đại Pháp và bảo tôi đọc nó. Tôi đã không thể đọc tốt quyển sách cho lắm, vì tôi biết rất ít chữ Trung Quốc, nhưng lý do thực sự là vì tôi không biết Đại Pháp quý giá như thế nào. Trong những năm sau khi tôi có quyển sách, tôi đã không tập tốt các bài tập, cũng không học Pháp. Vài năm đã trôi qua, và tôi vẫn không thể tập đúng các động tác, và đã không đọc hết Chuyển Pháp Luân thậm chí một lần. Chân thành mà nói, tôi thậm chí không biết Pháp Luân Đại Pháp là để làm gì. Tuy nhiên, trong tâm mình, tôi biết rằng Đại Pháp là tốt và rằng tôi đã tập Pháp Luân Công. Có lẽ vì tôi có cái tâm này, nên Sư Phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi. Năm ngoái, Sư Phụ đã gửi một học viên mà tôi không biết tới nhà tôi. Cô ấy nói chuyện với tôi về cơ hội tu luyện là quý giá như thế nào, sự vĩ đại vô biên của Đại Pháp, và sự quan tâm từ bi của Sư Phụ trong việc an bài cuộc gặp gỡ của chúng tôi.
Cô ấy đã dạy tôi các động tác, và đã mang tới các sách Đại Pháp (ai đó đã lấy quyển sách kia của tôi). Khi cô biết rằng tôi chỉ biết một vài chữ và có khó khăn trong việc học Pháp, cô không chỉ dạy tôi đọc, mà còn đưa cho tôi một máy MP3. Khi tôi cố gắng trả tiền cô, cô đã từ chối nhận bất kể thứ gì, và giục tôi học Pháp và tu luyện tâm tính của tôi. Tôi biết ơn cô ấy, và cảm thấy rằng những học viên Đại Pháp thật sự rất tốt. Người học viên nói: “Nếu bạn có thể tu luyện (tâm tính) chặt chẽ theo Đại Pháp, bạn cũng sẽ trở thành một người luơng thiện và tốt bụng trong tương lai. Đại Pháp giúp con người trở nên tốt.”
Sau khi tôi học Pháp sâu hơn, tôi nhân ra rằng tôi không nên chỉ luyện công thôi, mà quan trọng hơn là phải tu tâm tính. Để chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp, tôi đã viết xuống một vài kinh nghiệm tu luyện của mình để báo cáo với Sư Phụ.
1. Trước khi tôi học Đại Pháp, tôi đã tranh cãi với gia đình tôi khi họ phàn nàn. Thường thường, khi chúng tôi càng tranh cãi, chúng tôi càng trở nên tức giận hơn, và không ai trong chúng tôi dừng lại. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi giữ im lặng khi gia đình tôi tranh cãi với tôi. Tôi nghĩ : “Tôi đã học Đại Pháp”. “Tôi nên nhẫn và không được giống như họ.” Trong hoàn cảnh như vậy, một thành viên trong gia đình đã dừng phàn nàn. Nếu anh ấy hoặc chị ấy tiếp tục phàn nàn kêu ca, tôi sẽ nhẹ nhàng làm họ trầm tĩnh lại. Do vậy gia đình tôi đã trở nên ngày càng hoà thuận, và bây giờ họ đã ủng hộ tôi. Khi các học viên tới thăm tôi, họ thể hiện sự tôn trọng với họ, vì họ biết rằng những người tu luyện Đại Pháp đều là những người tốt.
2. Mẹ tôi đã hơn 90 tuổi và đã sống trong nhà tôi trong một thời gian cách đây không lâu. Tôi đã bảo bà nghe các bài giảng của Sư Phụ. Sau khi bà nghe được một lúc, bà đã nhận ra rằng Đại Pháp là tốt. Bà hạnh phúc nói: “Chẳng phải cái này khuyên tất cả mọi người làm người tốt hay sao?!”. Bà thích nghe các bài giảng của Sư Phụ. Đôi khi, khi tôi đang nghe bài giảng của Sư Phụ, bà trở nên vui vẻ và bảo “Cho mẹ cùng nghe với”. Mặc dù bà chưa thực sự bước vào tu luyện, nhưng sự vĩ đại của Đại Pháp đã cắm rễ sâu vào trong tâm của bà.
Tôi cũng dạy mẹ tôi nói “ Pháp Luân Đại Pháp tốt, Chân Thiện Nhẫn tốt.” Tôi nhắc bà nhẩm hai câu đó thường xuyên nếu có thể. Những người biết Đại Pháp đều công nhận rằng Đại Pháp là chân chính và tốt!
3. Một trong những người dì của tôi đã trên 70 tuổi. Dì luôn nói với tôi về việc dì bị đau đớn như thế nào trên toàn cơ thể của dì. Tôi chân thành nói với dì “Dì hãy đến học Đại Pháp”. Dì rất muốn học, nên tôi đã đưa cho gì những quyển sách Đại Pháp. Con dâu của dì là một người Cơ Đốc và đã không cho dì học Đại Pháp, nên dì đã học mà không để con dâu của gì biết. Vì dì không biết nhiều chữ Trung Quốc, dì đã bảo cháu trai của dì ở với dì buổi tối để cháu có thể dạy cho dì đọc. Những cố gắng của dì đã được đền đáp, và cuối cùng dì đã có thể đọc các sách Đại Pháp. Tôi sẽ dạy dì các bài công pháp và giúp dì tu luyện trong Đại Pháp.
Cũng giống như vậy, vài người họ hàng của tôi đã đọc sách Đại Pháp và tất cả họ đều biết rằng Đại Pháp dạy người ta làm người tốt.
4. Khi tôi đi thu hoạch lạc trên ruộng của tôi, tôi đã khám phá ra rằng tất cả lạc đã bị ăn trộm. Lúc đó, tôi đã không tức giận. Những người khác đã hỏi tôi: “Lạc của cô đã mất hết. Cô phải tức giận mới đúng chứ?” Tôi nói “Tôi không tức giận. Nó không đáng. Nó chỉ là một vụ thu hoạch, ai thu hoạch nó cũng được.”
Lúc đó, những người khác mà cũng bị mất trộm lạc đã chửi bới to tiếng và ngôn từ của họ rất thô tục. Nếu tôi không tu luyện trong Đại Pháp, có thể tôi cũng đã chửi rủa, và cảm thấy thật tức giận. Tuy nhiên, bây giờ tôi tu luyện trong Đại Pháp và biết rằng không gì xảy ra là ngẫu nhiên cả. Những cái sẽ bị mất nếu chúng chắc chắn phải bị mất. Nếu bạn không mất cái này, có thể bạn sẽ mất cái khác.
Tôi đã mất vụ thu hoạch lạc của tôi, và nhìn nó dựa trên suy nghĩ của người thường, tôi đã chịu mất mát. Trên thực tế, tôi đã không phải chịu một mất mát nhỏ nào cả. Từ ngày tôi bị mất vụ thu hoạch, tôi đã cảm thấy triệu chứng hoa mắt chóng mặt của tôi biến mất. Tôi nghĩ đó là vì sự chuyển hoá nghiệp lực.
Nếu tôi không tu luyện, tôi sẽ không trở nên tốt bụng lương thiện và khoan dung. Đại Pháp đã thay đổi tâm tôi, và tôi không còn nuôi dưỡng hận thù người khác nữa. Thay vào đó, tôi từ bi đối xử với mọi người.
Viết ngày 19 tháng 10 năm 2009
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/10/21/210738.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/6/112138.html
Đăng ngày 07-11-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản