Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Quảng Nguyên, tỉnh Tứ Xuyên

[MINH HUỆ 20-6-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp môn tu luyện tinh thần này. Tôi muốn nói với Sư phụ Lý cùng các bạn đồng tu về những trải nghiệm tu luyện của mình.

Ngày 19 tháng 7 năm 1999, một người quen đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Vào buổi chiều ngày hôm sau, khi tôi nhận được một cuốn Chuyển Pháp Luân và video các bài giảng của Sư phụ, thì ĐCSTQ đã tuyên bố lệnh cấm Pháp Luân Công trên mọi phương tiện phát thanh và truyền hình, trên tất cả các báo phủ khắp đất nước. Đó là thời khắc đầu tiên của cuộc bức hại hàng triệu người vô tội!

Tôi tự hỏi: “Mình nên làm gì? Pháp Luân Công là gì? Tại sao ĐCSTQ lại đang đàn áp những người này? Tôi nên lựa chọn thế nào? Liệu mình có nên tiếp tục thực hành nó hay không?“

Là giáo viên, tôi thường có thói quen mở sách ra và tìm câu trả lời khi gặp vấn đề. Vì vậy, tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân hết trang này đến trang khác. Cuốn sách nói về văn hoá tiền sử và yêu cầu các học viên phải tu tâm tính, trở thành người tốt qua việc hướng nội khi gặp vấn đề.

Điều này khiến tôi tin chắc rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện chân chính. Vì thế, ngày hôm sau, tôi bắt đầu học luyện năm bài công pháp qua băng video. Đến ngày thứ ba, ngày 22 tháng 7, tôi chợt nhận ra rằng mình đã quên không uống thuốc. Trước đó, tôi từng bị bệnh trong thời gian dài và phải uống thuốc mỗi ngày để tồn tại.

Chỉ trong vòng ba ngày, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy những chứng bệnh như đau bụng, viêm túi mật, đau nửa đầu và tăng sinh tiền liệt đã hành hạ tôi hơn 20 năm qua nay đã biến mất. Ngay cả khối u cứng trong dạ dày của tôi cũng biến mất. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và tràn đầy sinh lực. Khi ấy, tôi thực sự đã nhảy lên vì vui sướng. Cầm cuốn sách trên tay, tôi đã bật khóc và nói: “Sư phụ ơi, Ngài đã cứu con! Ngài đã ban cho con một cuộc đời mới!”

Sau đó, tôi ngày càng khoẻ mạnh hơn, tôi có thể làm những việc mà một người trẻ mới có thể làm và tôi luôn tràn đầy sinh lực.

Gia đình là môi trường tu luyện

Tôi là tổng quản của đại gia đình. Trong những ngày lễ tết, có tới 19 người chúng tôi sinh hoạt cùng nhau. Tôi sẽ quản và sắp đặt hết mọi công việc nhà. Đôi khi tôi cảm thấy quá tải, đặc biệt là khi bị đè nén bởi gánh nặng tài chính của gia đình. Tôi không thể ngủ được vào ban đêm và chỉ biết ngồi khóc. Tại sao tôi phải chịu đựng nhiều đến vậy? Bất cứ khi nào cảm giác đau khổ như vậy vây kín tôi, tôi luôn nghĩ đến điều Sư phụ đã giảng:

“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp;” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng đau khổ của mình trong đời này là do nghiệp lực mà tôi đã tích luỹ trong những kiếp sống trước gây ra, vì vậy tôi học cách tìm kiếm niềm vui trong khó khăn, học Pháp thường xuyên và sắp xếp thời gian để chép và học thuộc Chuyển Pháp Luân. Tôi thường xuyên trao đổi kinh nghiệm tu luyện với các đồng tu. Dù mệt mỏi hay thống khổ thế nào đi nữa, tôi cũng phải làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu.

Chồng tôi là người nóng tính và thường hay say rượu. Mọi người đều gọi anh là “hũ hèm”. Khi có điều trái ý, anh sẽ tức giận và quát vào mặt tôi. Chúng tôi thường cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt. Tháng 4 năm 2008, anh bị đột quỵ, khiến tôi tăng thêm phần trách nhiệm. Tôi phải mát xa cho anh, sắc thuốc, tắm và cho anh ăn mỗi ngày. Anh thường làm bẩn quần của mình. Thêm vào đó anh còn bị lở loét do nằm liệt giường, những vết thương thường chảy máu và mủ. Mùi hôi thối rất kinh tởm. Việc này diễn ra trong suốt chín năm.

Trong suốt chín năm đó, tôi nuôi dưỡng oán hận hết lần này đến lần khác và nghĩ rằng chồng đã kéo mình xuống. Khi tôi lau người cho anh, anh thường mất bình tĩnh và quát: “Cô đang giết tôi đó!” Bất cứ khi nào tôi sắp mất kiểm soát, thì lời của Sư phụ lại vang lên trong tai tôi:

“Do vậy sau này khi luyện công, chư vị sẽ gặp các dạng các loại ma nạn. Không có những ma nạn ấy hỏi chư vị tu ra sao? (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Do đó, tôi kiên trì tiếp tục và làm theo lời dạy của Sư phụ để chính lại bản thân, điều chỉnh lại thái độ của mình.

Có lần, khi tôi vừa về đến nhà sau khi tham gia hoạt động giảng chân tướng, anh nói với tôi rằng anh lại làm bẩn quần. Lúc đó, tôi đã kiệt sức và bị khó chịu. Khi chuẩn bị lớn tiếng, thì tôi đột nhiên nhớ ra lời Sư phụ giảng:

“…người luyện công nhất định phải Nhẫn” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhẫn nhưng vẫn khó chịu trong tâm. Trong khi đang lau chùi cho anh, tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:

“…mà trong tâm chư vị phải không hận hắn, thật sự không thể hận hắn. Một khi chư vị hận hắn, thì chẳng phải chư vị tức giận là gì? Chư vị chưa thực hiện được ‘Nhẫn’. Chúng tôi giảng Chân Thiện Nhẫn; ‘Thiện’ của chư vị cũng chẳng còn có nữa.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Sau đó, tôi đã hoàn toàn hiểu được nguyên lý của Đại Pháp “…Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp…” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân). Cuối cùng, tôi ngộ ra rằng chồng tôi đã cung cấp cho tôi nhiều cơ hội để đề cao tâm tính. Chẳng phải anh ấy đã cấp cho tôi môi trường để hoàn trả nợ nghiệp mà tôi đã nợ từ những đời trước hay sao? Kể từ đó, tôi đã có thể buông bỏ được tâm oán hận của mình đối với chồng và không còn phàn nàn nữa, cho dù là bẩn thỉu hay nặng nề như thế nào.

Người thân hưởng được lợi ích từ Đại Pháp

Qua nhiều năm, tôi đã nói cho chồng mình nghe chân tướng về Đại Pháp, và anh đã nhận được phúc báo. Năm 2013, tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân cho anh nghe. Sau đó, anh bắt đầu tự đọc. Anh biết rằng cuốn sách này dạy mọi người làm người tốt và anh cũng ước thúc bản thân mình hành xử chiểu theo Chân–Thiện–Nhẫn.

Tính khí của anh cũng dần cải thiện. Anh tự nói với bản thân rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo” từ sáng đến tối và đã khoẻ trở lại. Điều này cho phép tôi dành thêm thời gian để nói cho mọi người biết chân tướng về cuộc đàn áp.

Sau khi con trai cả của tôi đọc Chuyển Pháp Luân, cháu đã may mắn không bị chấn thương sau một cú đâm xe. Cháu đã đâm vào phía sau một chiếc xe lớn, xe của cháu bị hư hại nặng đến mức phải trả hơn 10.000 nhân dân tệ để sửa lại. Nhưng cháu không hề hấn gì. Người đứng xem nhận xét rằng điều này thật là kỳ diệu và tự hỏi liệu cháu có thờ vị Bồ Tát nào không.

Vào dịp Tết năm 2007, cậu con trai thứ tư của tôi đang đèo con của cháu trên chiếc xe máy, khi cháu đang quẹo thì gặp một chiếc xe buýt đang chắn đường. Cháu phải thắng gấp, khiến chiếc xe bị quay. Con trai của cháu bị văng xuống đường, còn con trai tôi cùng chiếc xe máy đã trượt xuống gầm của chiếc xe buýt. Ngực và nội tạng của cháu bị chấn thương, và cháu được đưa đến phòng cấp cứu. Sau đêm hôm đó, bác sĩ báo cho gia đình tôi biết rằng cháu đang trong tình trạng nguy kịch. Chúng tôi đã sợ hãi và khóc.

Tối hôm đó, tôi đã bảo gia đình mình chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Tất cả chúng tôi quỳ xuống trước ảnh Sư phụ và cầu xin Ngài cứu con trai tôi. Sáng hôm sau, bác sĩ để ý thấy con trai tôi đã bắt đầu hồi phục, và họ bị sốc. Anh ta cho rằng có lẽ anh đã chẩn đoán nhầm, vì vậy anh đã họp một số bác sỹ khác đến để hội ý, nhưng kết quả vẫn vậy, tất cả mọi thứ đã trở lại bình thường. Họ nghĩ đó là phép màu.

Hai tuần sau, con trai tôi đã hoàn toàn bình phục. Ngay lúc xuất viện bác sĩ cho biết: “Tôi là bác sĩ phẫu thuật làm việc hơn 20 năm qua, và tôi chưa từng thấy ai có thể hồi phục nhanh như cậu thanh niên này.”

Điều này chính xác như điều Sư phụ đã giảng:

“…Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?…” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc Châu)

Cả gia đình tôi đã được hưởng lợi từ Phật quang phổ chiếu khắp nơi của Sư phụ!

Mọi người cảm kích khi minh bạch chân tướng

Sau khi thảo luận với một đồng tu, tôi quyết định viết thư cho cảnh sát và các nhân viên thực thi pháp luật, cũng như nhân viên của Phòng 610 để nói cho họ biết chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp. Khi đã minh bạch, họ có thể tự quyết định không tham gia vào cuộc bức hại.

Chúng tôi đã gửi hơn 7.000 lá thư. Chúng tôi cũng phân phát các tài liệu thông tin ở những khu chợ khác nhau, việc này đã giúp cứu được rất nhiều người.

Sau đó, chúng tôi đã lên núi, nơi có những người tử tế và tốt bụng sẵn lòng lắng nghe chân tướng về Đại Pháp. Họ hồ hởi tham gia thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Một vài người trong số họ cũng hỏi xin lịch, trong khi những người khác đồng ý nhận những tờ tiền có thông điệp về Đại Pháp. Sau khi chúng tôi giảng chân tướng cho một phụ nữ, bà nói rằng chúng tôi trông giống những người thân đã mất từ lâu và khăng khăng mời chúng tôi ở lại nhà vài ngày. Lần khác, khi một phụ nữ lớn tuổi nghe chúng tôi giảng chân tướng, bà đã đồng ý thoái Đảng và thốt lên rằng: “Cuối cùng thì tôi cũng tìm ra điều gì là đúng.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/20/369895.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/24/173369.html

Đăng ngày 06-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share