Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Đài Loan
[MINH HUỆ 9-9-2018] Điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi là được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhờ tu luyện, thân thể đầy bệnh tật của tôi đã được chữa khỏi và tôi đã nhận ra được ý nghĩa của đời mình.
Chấn động bởi sự thần kỳ của Đại Pháp
Từ khi mới sinh thể chất của tôi đã ốm yếu. Mẹ tôi thường xuyên phải cõng tôi sang thôn bên cạnh để tìm thầy thuốc xoa bóp. Tuổi nhỏ nhưng thân thể thường bị sái hoặc không cử động được, tuần hoàn máu cũng không tốt.
Tôi uống đủ loại thuốc Tây y và Trung y mà không có hiệu quả. Uống thuốc nhiều đến mức mặt tôi bị phù lên tròn như bánh trung thu. Có lần tôi đi thử máu, bệnh viện không thể lấy được máu vì mạch máu của tôi quá nhỏ. Kết quả là sau đó tay của tôi không cử động được.
Một buổi tối, tôi đang xem TV thì thấy một chương trình giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp. Chương trình kể về hai mẹ con sau khi luyện Đại Pháp đã có được thân thể khoẻ mạnh, chương trình cũng nói rằng môn tập không có hạn chế về địa điểm, ở đâu cũng có thể tập luyện. Mặc dù chương trình đó chỉ chạy trong vài giây nhưng tôi đã rất vui mừng và biết rằng đây chính là điều mà tôi muốn.
Tôi xuất ra một niệm rằng mình phải tìm ai đó dạy cho mình. Vài ngày sau, một người bạn của tôi đã tìm được một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.
Lúc đó tôi bị hóc xương cá, miếng xương mắc trong cổ họng tôi suốt hai tuần, mỗi lần nuốt vào là một lần đau đớn. Sau khi đọc vài trang cuốn Chuyển Pháp Luân, miếng xương cá biến mất lúc nào mà tôi không cảm thấy. Đại Pháp quả là thần kỳ. Mỗi khi nhớ lại trải nghiệm này, tôi đều cảm động đến rơi lệ.
Sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp, tất cả bệnh tật của tôi đều không cánh mà bay, kể từ đó tôi luôn có được niềm hạnh phúc của sự vô bệnh và làm một người tu luyện chân chính.
Tôi tu luyện đã hơn 19 năm, không hề dùng đến một viên thuốc, thân thể luôn khoẻ mạnh. Sự thần kỳ của Đại Pháp khiến tôi chấn động, con xin cảm tạ Sư tôn.
Sư phụ bảo hộ và khích lệ tôi
Khi mới bắt đầu tu luyện, mỗi lần đi làm về tôi đều đọc ba bài giảng Pháp trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Mỗi buổi tối tôi đều mang đài đến điểm luyện công chung. Mặc dù lúc đó điểm luyện công của chúng tôi chưa có nhiều học viên, nhưng tất cả chúng tôi đều luyện công vào buổi sáng và buổi tối, bất kể mưa nắng.
Thân thể của tôi được tịnh hoá với tốc độ đáng kinh ngạc. Tôi có thể nhìn thấy ngôi nhà của mình đang phát ra ánh sáng vàng kim và Pháp Luân giăng khắp nơi. Cùng với tiến trình Chính Pháp, tôi đã đi đến một số quốc gia để hồng Pháp, trong tâm cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tôi biết rằng đó là an bài của Sư phụ để khích lệ tôi.
Một lần, tôi đang ở Indonesia và Myanmar để hồng Pháp. Đột nhiên một chân của tôi bị sưng lên khiến tôi không thể đi lại mà không có sự hỗ trợ. Các đồng tu đưa tôi trở về khách sạn, trên đường đi, mọi người cười nói cùng tôi, không hề gây cho tôi chút áp lực nào, điều này khiến tôi nhìn ra thiếu sót của bản thân. Tôi xuất ra một niệm trong tâm và nói với cái chân bị sưng: “Nghe này, sứ mệnh của ta hôm nay là trợ Sư Chính Pháp. Ta cần phải đi lại được.”
Điều kỳ diệu đã xảy ra, tôi đã có thể bước đi một cách nhanh nhẹn. Các đồng tu đều rất bất ngờ trước sự phục hồi của tôi.
Một lần khác, các đồng tu từ khắp nơi tới huyện Bành Hồ để hồng Pháp. Lúc đó tôi cầm một tờ giấy viết số phòng để đồng tu cắt. Vì ánh sáng quá yếu, đồng tu vô tình đã cắt vào tay tôi khiến nó chảy máu. Tuy nhiên tôi không cảm thấy đau đớn.
Đồng tu rất áy náy, cầm lấy tay tôi xem có vấn đề gì không. Tôi nói tôi không sao và cầm giấy ăn phủ lên vết cắt rồi băng nó lại và tiếp tục công việc. Lúc đó tôi không chú ý lắm đến việc này và cũng quên nó đi, thậm chí băng dính rơi lúc nào tôi cũng không biết. Đến buổi tối khi đi tắm tôi mới nhớ ra và thấy vết cắt lúc chiều đã biến mất.
Sự thần kỳ của Đại Pháp đã nhiều lần triển hiện trên thân thể của tôi. Hết thảy đều là nhờ Sư phụ đã chịu thay cho chúng ta, con xin cảm tạ Sư phụ đã thay đệ tử chịu đựng nhiều thống khổ. Giống như Sư phụ đã giảng:
“Sư đồ bất giảng tình
Phật ân hoá thiên địa
Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân – Hồng Ngâm II)
Vượt qua khảo nghiệm sinh tử
Ba năm trước vào một buổi tối, trên đường trở về nhà sau khi luyện công chung, tôi bị một chiếc xe máy đâm từ phía sau và bị hất lên không trung. Tôi không hề hoảng sợ và xin Sư phụ giúp đỡ.
Sau khi ngã xuống đất, tôi không cử động được và phải nhờ người lái xe máy đỡ mình ngồi dậy. Người lái xe chạy đến và nói: “Dì ơi đừng cử động.”
“Không sao đâu, là tôi nhờ cậu giúp, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Cậu ấy giúp tôi ngồi dậy, sau đó tôi ngồi trong tư thế song bàn và không cảm thấy đau chút nào. Nước mắt tôi tuôn rơi, tôi biết rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi và khiến tôi có thể ngồi mà không thấy đau đớn.
Khi xe cứu thương và đội cứu hộ đến hiện trường tai nạn, tôi muốn họ đưa tôi về nhà trong khi họ kiên quyết đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi không muốn gây rắc rối cho họ nên đã đồng ý. Ba bác sĩ tham gia hội chẩn cho tôi và nói rằng phải mất ba tháng tôi mới có thể phục hồi vì xương chậu và cột sống của tôi đều bị vỡ.
Trong suốt ba ngày nằm viện, tôi vẫn luyện công và học Pháp như bình thường. Bác sĩ bảo rằng tôi không được ngồi song bàn vì xương cần thời gian để lành và liền lại. Tôi nói rằng luyện công có thể thực sự giúp tôi phục hồi. Tôi biết rằng đây là một cơ hội tốt nên đã nói chuyện với bác sĩ về Đại Pháp. Họ không còn phản đối tôi nữa. Ngày cuối cùng trong ba ngày nằm viện, họ đã chứng kiến sự phục hồi nhanh chóng một cách đáng ngạc nhiên của tôi và họ đã đồng ý cho tôi xuất viện.
Ủy ban hòa giải địa phương đã cử hai uỷ viên đến giúp đỡ về thủ tục pháp lý giữa tôi và người lái xe. Tôi biết rằng không có gì là ngẫu nhiên và tôi không nên đổ lỗi cho người lái xe. Hai vị uỷ viên nói với tôi rằng đây thực sự là một trải nghiệm bất ngờ. Họ nói rằng mọi người thường đòi hỏi tiền bồi thường tối đa; ngược lại, tôi không yêu cầu một xu nào cả. Tôi nói với họ: “Tôi là một học viên Đại Pháp. Sư phụ của chúng tôi đã dạy chúng tôi trong mọi việc đều phải suy nghĩ cho người khác và hướng nội tìm. ”
Họ nhìn thẻ căn cước của tôi và nói: “Chẳng trách nhìn bề ngoài chị trẻ như vậy, khác hẳn những người cùng tuổi.” Sau đó họ hỏi xin tôi sách Đại Pháp để mang về nhà. Tôi tặng cho họ sách với lời chúc tốt đẹp nhất và nói rằng họ sẽ được phúc báo vì biết đến Đại Pháp. Tôi cũng cho họ biết các thông tin về điểm luyện công ở khu vực.
Sư phụ đã an bài mọi thứ cho chúng ta và đã chịu đựng nhiều thống khổ thay cho các học viên. Mỗi giây phút được kéo dài hiện nay là nhờ sự chịu đựng phó xuất phi thường của Sư phụ. Là một học viên, chúng ta phải trân quý và tận dụng thời gian để làm tốt ba việc và xứng đáng với sự từ bi vĩ đại của Sư phụ. Tạ ơn Sư phụ, cảm ơn các đồng tu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/9/373566.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/15/172864.html
Đăng ngày 03-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.