Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-2-2018] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 23 năm và có thể đọc thuộc trôi chảy Pháp. Đôi khi tôi tự mình thuyết Pháp mà không trích dẫn những lời này có nguồn gốc từ đâu. Sau đó, tôi nhận ra làm vậy là không kính Sư kính Pháp.
Sư phụ giảng:
“Nhân loại đối với biểu hiện của Đại Pháp tại thế gian có thể thể hiện ra sự thành kính và tôn trọng thích đáng, thì sẽ mang đến hạnh phúc hay vinh diệu cho người, dân tộc hoặc quốc gia”. (“Luận ngữ”, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã không kính Sư kính Pháp và còn có tâm hiển thị. Tôi thường nghĩ mình học và hiểu Pháp tốt hơn những người khác. Tôi thường tự hỏi liệu việc học thuộc Pháp có phải chỉ để thấy vui vẻ không? Với tiêu chuẩn tâm tính của tôi như vậy, liệu các Pháp lý có thể triển hiện như thế nào?
Tu luyện như thuở ban đầu
Tôi nhận ra mình thật ích kỷ, mê muội và nông cạn.
Mỗi lời giảng của Sư phụ lại biểu hiện ra một nhận thức mới mỗi khi chúng ta đề cao lên một tầng. Chúng ta nên tu luyện bản thân như lúc bắt đầu bước vào tu luyện. Tôi đã bắt đầu học Pháp như thể tôi vừa bước vào cánh cửa tu luyện mà chưa hiểu biết gì, giống như một học sinh tiểu học cầm một tờ giấy trắng.
Tôi cố ghi nhớ từng câu, từng chữ khi học Pháp. Hàng ngày, trong quá trình tu luyện, tôi luôn nhớ lại những lời giảng của Sư phụ về một vấn đề cụ thể tại những tình huống khác nhau. Bằng cách đó, tôi có thể hiểu các Pháp lý từ trong Pháp và có nhận thức sâu sắc hơn về cuốn Chuyển Pháp Luân.
Trong trạng thái tu luyện cá nhân như thời kỳ đầu, tôi giống như một miếng bọt biển hấp thu hết thảy Pháp lý mà tôi có thể. Chỉ bằng cách luôn nhận thức rõ bản thân, thay đổi và tu theo các nguyên lý của Đại Pháp, chúng ta mới có thể thực sự đề cao và cứu độ chúng sinh thông qua việc giảng chân tướng.
Giúp giải cứu một đồng tu
Khi tôi biết học viên Trương [bí danh] bị bắt giữ, tôi và các học viên khác đã làm mọi thứ có thể để giải cứu bà.
Sau khi nghe con gái của bà Trương nói rằng gia đình bà không có khả năng thuê luật sư bào chữa, tôi đã trao đổi vấn đề này với các học viên khác và quyết định sẽ trực tiếp đến giảng chân tướng cho những người có liên quan.
Tôi đã đến nói chuyện với một viên chức chịu trách nhiệm thụ lý vụ án của bà. Người này cho biết: “Tôi không thể làm gì trong trường hợp này vì bà ấy sẽ bị kết án tù giam. Năm 2006, bà Trương đã từng bị giam giữ tại một trại lao động cưỡng bức. Giờ bà ấy lại tiếp tục tái phạm cùng tội danh!”
Vị viên chức này nói tiếp: “Bà ấy đã phát các tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp cho người qua đường, và đây là bằng chứng. Người ta cũng tìm thấy trong nhà bà ấy một lượng lớn sách Đại Pháp”.
“Tất cả những cuốn sách đó đều được xuất bản hợp pháp”, tôi đáp lại. “Cho dù các anh có tìm thấy bao nhiêu cuốn sách cũng không thành vấn đề. Sao các anh có thể lấy đó làm bằng chứng cơ chứ?” Anh ta trở nên mất bình tĩnh và yêu cầu chúng tôi rời đi. Những lời cuối anh ta nói với chúng tôi: “Hãy đợi xem, rồi bà ta sẽ bị tuyên án thôi”. Lúc đó, có một người đến để thảo luận điều gì đó với người này, nhờ thế tôi đã biết được tên anh ta.
Trong khi nói chuyện với con gái của người học viên bị bắt giữ, tôi đã cố tình nói lớn tiếng để người viên chức thụ lý vụ án có thể nghe thấy. Tôi nói: “Cháu đừng lo lắng quá. Cô phát hiện ra là người đàn ông đang thụ lý trường hợp của mẹ cháu là người tử tế và có vẻ còn là người tốt nữa đấy”.
Tôi tiếp tục nói to và gọi tên của người đàn ông này. Tôi nói với anh ta: “Trông anh cũng là một người tốt, vậy xin anh hãy giải quyết vụ án này một cách tử tế. Nếu bà Trương không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ bà ấy đã không còn sống trên đời nữa rồi. Anh biết đấy, con người ai cũng có lòng thương xót người khác”.
Tôi không mong mọi thứ thay đổi được nhiều, nhưng sau đó chúng tôi đã nhận được một cuộc điện thoại từ vị viên chức đang thụ lý vụ án, thông báo cho chúng tôi biết tình hình của bà Trương. Tối hôm đó, bà ấy đã trở về nhà an toàn.
Một sự thay đổi lớn như vậy chỉ diễn ra trong vài giờ đồng hồ đã khiến chúng tôi cảm nhận được Phật Pháp vô biên và mọi việc đều do Sư phụ an bài. Tôi chỉ giảng chân tướng với những viên chức liên quan đến vụ việc của bà Trương. Tôi không hề bị xao động trước những lời lẽ hay phản ứng của họ đối với tôi.
Sư phụ giảng:
“Chính niệm kiên cố không thể phá đối với chân lý vũ trụ là cấu thành nên thể kim cương vững như đá tảng của đệ tử Đại Pháp lương thiện, làm run sợ hết thảy tà ác, ánh sáng chân lý phóng ra khiến hết thảy những nhân tố tư tưởng bất chính của các sinh mệnh phải giải thể. Có chính niệm mạnh bao nhiêu, thì có uy lực lớn bấy nhiêu. Các đệ tử Đại Pháp thật sự từ người thường mà bước ra”. (“Cũng một đôi lời”, Tinh tấn yếu chỉ II)
Nhờ có sự bảo hộ của Sự phụ, tôi luôn mỉm cười bước trên con đường trở thành Thần.
Giảng chân tướng cho cảnh sát và tòa án
Trong quá trình giải cứu các học viên bị bắt giam, chúng tôi thường đến Sở cảnh sát và các cơ quan công quyền khác để giảng chân tướng cho những người làm việc ở đó. Chúng tôi không thấy buồn phiền về những gì họ nói. Chúng tôi hiểu rằng Sư phụ muốn chúng tôi đến đó để cứu họ.
Chúng tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp bằng lòng từ bi. Với những lời lẽ xuất phát từ tận đáy lòng, chúng tôi đã khiến các nhân tố tà ác đang khống chế và làm hại họ bị giải thể. Không gì có thể thay đổi được lòng tốt của chúng ta là cứu vớt họ.
Ba học viên chúng tôi đến Phòng An ninh Nội địa để giảng chân tướng.
Một học viên nói: “Các anh đã xử lý bao nhiêu vụ án hình sự rồi? Các anh có thấy một học viên Pháp Luân Đại Pháp nào trộm cắp không? Chúng tôi đã bị bức hại trong nhiều năm. Nhưng các anh có thấy cảnh sát nào bị các học viên Pháp Luân Đại Pháp làm hại hay không?”
Người học viên thứ hai nói tiếp: “Những người thân này của chúng tôi có quyền tự do tín ngưỡng, điều này đã được Hiến pháp quy định. Họ không vi phạm pháp luật hay phạm phải bất kỳ tội gì”.
“Tôi hy vọng trong tương lai, các anh sẽ không bắt giữ các học viên Pháp Luân Đại Pháp nữa”, người thứ ba tiếp lời. “Cảnh sát nên bắt giữ người xấu, chứ không phải người tốt”.
Nhân viên Phòng An ninh nội địa đã đồng ý tiếp nhận các tài liệu do chúng tôi cung cấp và tỏ thái độ lịch sự khi tiễn chúng tôi ra về.
Cảnh sát nói với chúng tôi là họ sẽ không đưa thêm thông tin riêng của họ vào vụ xét xử. Và cuối cùng, Văn phòng Công tố quận đã từ chối tiếp nhận vụ án.
Cùng với các đồng tu, tôi đã giảng chân tướng cho văn phòng công tố viên nhiều lần trong nhiều năm, và nhiều cảnh sát đã nhận thấy các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt.
Tôi cũng muốn cảm ơn các bạn đồng tu ở nước ngoài vì sự hợp tác của họ. Cảnh sát đã cho tôi xem điện thoại di động của họ và chỉ cho chúng tôi thấy các cuộc điện thoại mà họ nhận được từ các học viên ở nước ngoài. Một cảnh sát nói: “Chúng tôi đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại từ những người này!”
Gần đây, chúng tôi đã đến một Văn phòng Công tố nơi công tố viên đang trả lại hồ sơ của một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi nói với anh ta: “Làm người, anh nên có lương tâm và ngay thật. Người học viên bị bắt này là một người tốt, cô ấy rất hiếu kính cha mẹ. Cuộc đàn áp chống lại cô ấy đã giáng một đòn nặng nề vào gia đình cô. Người mẹ của cô đã hơn 90 tuổi. Bà phải nhập viện hai lần vì không được gặp con gái. Ngày ngày, bà cụ đều gọi tên con, điều này thật đáng buồn”.
Người công tố viên này tỏ ra thông cảm và nói rằng: “Tôi đang trong quá trình trả lại hồ sơ vụ án này”.
Mặc dù cuộc đàn áp vẫn đang tiếp diễn, và những người không hiểu rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp vẫn có định kiến về các học viên, nhưng sự kiên định của tôi ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, và không bị bất kỳ nhân tố ngoại lai nào tác động. Tôi sẽ cố gắng thực hiện tốt ba việc và hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/24/362058.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/9/171819.html
Đăng ngày 24-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.