Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-7-2018] Tôi đã gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp tên là Lin (bí danh) trong một trại lao động cưỡng bức ở Trung Quốc vào năm 2000. Đây là khoảng thời gian các học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại tàn khốc nhất. Nhiều học viên đã kiên trì nỗ lực đến Văn phòng Thỉnh nguyện Trung ương tại Quảng trường Thiên An Môn để yêu cầu quyền được tập Pháp Luân Đại Pháp. Thật không may, những chuyến đi của chúng tôi lại kết thúc bằng chuỗi thời gian đau khổ ở trong tù.
Trong trại lao động cưỡng bức, giống như nhiều đệ tử Đại Pháp khác, tôi bị tra tấn bằng dùi cui điện. Họ yêu cầu tôi viết tuyên bố ngừng tập Pháp Luân Công. Tôi không sợ vì sự kiên định của tôi sẽ khiến tà ác phải run sợ. Tôi cảm thấy một luồng nhiệt chạy trong cơ thể mình, từ trong ra ngoài, và khi những chiếc dùi cui điện chạm vào tôi, tôi chỉ cảm thấy một chút tê tê. Tôi biết rằng Sư phụ đã che chở tôi trong khoảnh khắc khó khăn đó.
Lin khoảng 20 tuổi và chúng tôi ở cùng một phòng giam. Cô còn trẻ và trong sáng. Sau khi rời khỏi trại lao động, chúng tôi thuê chung nhà và cùng chia sẻ mọi chi phí. Chúng tôi cùng làm việc trong một hạng mục.
Mei (bí danh) là một học viên khác mà tôi biết trong trại tạm giam. Khi tôi gặp cô ấy, cô ấy đã bị giam giữ trong 14 ngày. Chúng tôi dành vài giờ đồng hồ để chia sẻ kinh nghiệm cùng nhau và ngày hôm sau, cô ấy được thả. Khoảng hai tuần sau, tôi cũng được thả. Tôi đi tìm Mei và kể từ đó, chúng tôi phối hợp cùng nhau giảng thanh chân tướng.
Một học viên tên là Hua (bí danh) bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2007. Khi tôi gặp cô ấy, cô ấy đang làm hạng mục sản xuất tài liệu Đại Pháp.
Dưới đây là quá trình Hua, Lin, Mei, và tôi đã phối hợp cùng nhau, vững bước trên con đường tu luyện bản thân.
Phối hợp với Lin
Năm 2001, Lin và tôi cùng thuê một ngôi nhà để chia sẻ chi phí sinh hoạt. Vì không có máy in nên chúng tôi phải vào thành phố để lấy các tờ rơi có in thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi lần, chúng tôi lấy 10.000 tờ, gấp và xếp lại, sau đó đem chúng đi phân phát.
Là một lạp tử của Đại Pháp, chúng tôi cố gắng làm hết sức mà không cảm thấy mệt mỏi hay khó chịu. Chúng tôi phối hợp với nhau rất tốt. Khi một người có ý tưởng, cả hai đều đồng tình, và không tranh luận. Thông thường, chỉ trong một đêm, chúng tôi có thể treo các biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Pháp Luân Đại Pháp là Chính Pháp” và “Sư phụ Lý vô tội” trên khắp đường phố. Thỉnh thoảng, chúng tôi trèo lên mái nhà của một tòa nhà và treo biểu ngữ lên.
Tuy nhiên, do chúng tôi học Pháp không nhiều, tâm lý muốn “làm việc” của chúng tôi đã trở thành sơ hở để tà ác dùi vào. Một lần, khi chúng tôi phân phát tờ rơi, Lin đã bị đánh và bị thương nặng khi cô ấy cố gắng thoát khỏi cảnh sát. Họ bịt mặt tôi bằng một chiếc khăn chùm đầu màu đen và đưa tôi đi để tra tấn. Sau đó, tôi đã bị giam giữ trong 5 năm.
Lin bị liệt nửa người dưới trong khi bị giam giữ và đã được thả về nhà sau đó. Vững tin vào Đại Pháp và Sư phụ đã giúp cô vượt qua được những khổ nạn trong cuộc sống và quan ải sinh tử mà cô từng trải qua. Cô nghĩ rằng mình không thể chết vì điều này có thể ảnh hưởng đến danh dự của Đại Pháp.
Việc thường xuyên nhẩm đọc bài “Vô tồn” trong tập thơ Hồng Ngâm của Sư phụ đã giúp cô có thêm sức mạnh. Khi cô có thể ngồi dậy, cô đã học cách sử dụng máy tính và in tài liệu.
Sau khi được thả, tôi lại phối hợp với Lin một lần nữa. Tôi cõng cô ấy trên lưng đi giúp các học viên sửa chữa máy tính và hỗ trợ kỹ thuật. Chúng tôi ngầm hiểu rằng chúng tôi làm việc cùng nhau như sự kết hợp giữa bác sĩ phẫu thuật và y tá. Khi cô ấy cần thứ gì đó, tôi sẽ đưa cho cô ấy. Khi tôi không làm gì, tôi sẽ phát chính niệm. Chúng tôi đã phối hợp như vậy trong hơn 10 năm nay.
Chúng tôi cùng nhau sản xuất rất nhiều tài liệu giảng chân tướng, gồm đĩa CD, tờ rơi, bảng trưng bày, biểu ngữ, lịch, v.v. Chúng tôi cũng giúp các học viên in nhiều sách Pháp Luân Đại Pháp. Tôi là người cõng và giúp cô ấy đi lại, trong khi cô ấy chịu trách nhiệm về mặt kỹ thuật. Chúng tôi phụ trách 5 hoặc 6 máy in cùng một lúc. Khi cần nhiều tài liệu, chúng tôi đã làm việc đến nửa đêm.
Nhà tôi chứa đầy những chiếc máy in cần sửa. Chúng tôi tháo dỡ và sửa từng chiếc một. Hàng ngày, bàn tay của chúng tôi dính đầy mực in và đôi khi một chiếc máy được tháo ra nhiều lần nhưng vẫn không hoạt động. Trong những trường hợp này, Sư phụ sẽ giúp chúng tôi bằng cách khai mở trí huệ cho Lin. Quá trình sửa chữa máy in đã cho chúng tôi cơ hội đề cao tâm tính bản thân. Khi chúng tôi lo lắng, chúng tôi sẽ phàn nàn hoặc bồn chồn. Sau đó, chúng tôi nhắc nhở lẫn nhau cần phải tu tốt bản thân và loại bỏ chấp trước. Đôi khi, chúng tôi nói đùa rằng ngay cả Thần cũng phải ghen tị với chúng tôi vì chúng tôi có cơ hội làm việc này để trợ Sư chính Pháp và cứu người!
Hợp tác với Mei và Hua
Mei và tôi không sống trong cùng một thành phố. Bất cứ khi nào cô ấy cần giúp đỡ, chúng tôi đều hỗ trợ, và sau khi chúng tôi hoàn thành việc làm tài liệu, tôi sẽ đưa tài liệu cho cô ấy. Trong khu vực của Mei, mỗi khi máy móc của học viên cần phải sửa chữa, họ thường đưa đến nhà cô ấy. Sau đó, chúng tôi đến nhà cô, hướng dẫn các học viên cách cài đặt phần mềm và xử lý các vấn đề kỹ thuật.
Mei biết rằng nếu là vấn đề liên quan đến việc trợ Sư chính Pháp, chúng tôi sẽ đến nhà cô ấy và giúp đỡ. Mei rất chăm chỉ. Cô ấy học Pháp vào buổi sáng và buổi chiều cô ấy đi ra ngoài giảng chân tướng. Ban đêm, cô về nhà và hoàn thành các tài liệu giảng chân tướng. Cô ấy đã không ngủ cho đến giờ phát chính niệm vào lúc nửa đêm. Hàng ngày, cô học Pháp và đọc những bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên Minh Huệ. Cô phát chính niệm ít nhất 10 lần một ngày.
Sau đó, Hua (bí danh) tham gia vào nhóm nhỏ của chúng tôi. Cô ấy rất năng động và nhiệt tình. Mặc dù cô ấy đắc Pháp sau những người còn lại trong nhóm chúng tôi, nhưng cô ấy rất chăm chỉ giảng chân tướng. Cô ấy kết nối chúng tôi với nhau. Khi tất cả chúng tôi bận rộn làm việc, cô ấy sẽ chuẩn bị bữa ăn và dọn dẹp nhà cửa. Cô ấy khiêm tốn và luôn nói: “Tôi không biết gì về kỹ thuật, nhưng tôi sẽ làm những gì tôi có thể làm được.”
Giải quyết xung đột
Có những lúc chúng tôi xung đột với nhau. Ví dụ, khi Mei cần một số tài liệu, nhưng Lin và tôi đang bận làm một việc khác. Chúng tôi nhờ một học viên khác giúp đỡ, nhưng Mei không hài lòng với chất lượng in ấn, nên cô ấy từ chối lấy tài liệu. Hua đã giúp chúng tôi phân phát số tài liệu này cho các nhóm khác để không lãng phí tài nguyên.
Sau sự việc này, tôi đến nhà Mei để chia sẻ với cô ấy. Tôi giải thích theo thể ngộ của mình và cô ấy giải thích theo thể ngộ của cô ấy. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy rằng những gì chúng tôi làm đều dựa trên Pháp và bên kia thì không đúng. Tôi cảm thấy bị tổn thương. Sau buổi chia sẻ không vui vẻ đó, chúng tôi cảm thấy sau này không cần phải phối hợp với nhau nữa.
Khi tôi về nhà, thông qua học Pháp, tôi nhận ra rằng tôi đã sai. Mặc dù tôi không thể xác định được mình đã phạm sai lầm ở đâu, nhưng tôi nhận ra rằng gián cách giữa Mei và tôi sẽ gây ra những ảnh hưởng phụ diện đến nỗ lực giảng thanh chân tướng của chúng tôi. Ai sẽ hài lòng khi thấy điều đó? Chắc hẳn tà ác sẽ cười chúng ta. Còn Sư phụ thì lo lắng cho chúng ta.
Vì vậy, tôi không còn nghĩ ai đúng ai sai nữa. Thay vào đó, tôi đã cố gắng rất nhiều để hướng nội tìm, và cuối cùng, tôi nhận ra rằng đằng sau trái tim “cảm thấy bị tổn thương”, tôi còn nhiều cảm xúc và chấp trước vào tình. Tôi thích làm việc với Mei, nhưng trạng thái này đã trở nên bất thuần khi chúng tôi làm việc cùng nhau để cứu người. Tôi cảm thấy tâm trí của mình trở nên thanh tỉnh hơn. Tôi không còn phàn nàn về Mei nữa. Tôi gọi cho Mei, và nghe giọng của cô ấy, tôi cảm thấy gián cách giữa chúng tôi đã được phá bỏ.
Lin và tôi đã sống và phối hợp với nhau trong gần 10 năm. Cô ấy đi lại rất khó khăn, vì vậy tôi chủ yếu là người làm việc nhà. Qua hành động của tôi, người thân của cô ấy thấy rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp đối xử tốt với người khác như với người thân trong gia đình mình.
Trên thực tế, tôi đã phải đấu tranh với chính mình. Vì lợi ích bản thân, tôi đã định chuyển nhà. Tôi phải làm việc vào ban ngày, vì vậy tôi không thể hoàn tất số tài liệu mà các học viên cần. Khi một số máy cần phải sửa, tôi chỉ có thể sửa được những lỗi nhỏ nhưng không sửa được những lỗi phức tạp. Nếu không có Lin, nhiều việc sẽ không làm được. Mỗi khi suy nghĩ ích kỷ lại nổi lên, tôi đều cố gắng quy chính bản thân mình để đồng hóa với Pháp.
Thông qua hình ảnh trên một tờ lịch mà chúng tôi đã in, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi nhìn thấy “hai đứa trẻ may mắn“ – một là cô ấy và người kia là tôi. Thời khắc quý giá còn lại này là để chúng tôi làm việc cùng nhau để cứu người. Những hoạt động trong xã hội người thường không quan trọng bằng việc mong muốn phối hợp cùng nhau để giảng chân tướng cho chúng sinh.
Chúng tôi đã làm việc cùng nhau để sửa chữa máy móc và sản xuất tài liệu trong một thời gian dài, và đôi khi tôi cảm thấy khó chịu. Sư phụ đã chỉ cho tôi thấy Pháp lý: Chúng tôi cần chân chính tu luyện bằng cả trái tim mình. Nó sẽ thế nào? Là thực tu bản thân từ đầu tới cuối. Lin và tôi đã thỏa thuận và đồng ý rằng chúng tôi cần vững bước tinh tấn trên con đường tu luyện của mình, từ đầu đến cuối. Những gì chúng tôi đang làm không phải là một điều bình thường mà là một điều siêu thường và vô cùng thiêng liêng. Chúng tôi sẽ vẫn như vậy, trên miền Đại Pháp Tịnh thổ, cho đến khi Pháp chính Nhân gian.
Sư phụ giảng:
“Hỡi các đệ tử Đại Pháp, chư vị là ánh vàng kim nơi thế gian dơ bẩn, là hy vọng của con người thế gian, là đồ đệ của Pháp đang trợ giúp Sư phụ, là các Pháp Vương của tương lai. Hãy tinh tấn, hỡi các Giác Giả đang ở thế gian; hết thảy mọi thứ hiện nay đều sẽ là huy hoàng của tương lai!”(Trích “Lời chúc”, Tinh tấn yếu chỉ III)
Tôi muốn kết thúc bài chia sẻ của mình bằng cách trích dẫn một đoạn Pháp của Sư phụ:
“Tại thời khắc cuối cùng của Chính Pháp, [hãy] tu thật tốt thật thiết thực chính mình, hoàn thành tốt sứ mệnh cứu người.” (Gửi Pháp hội tại Pháp [2017])
Xin vui lòng chỉ ra những gì không phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/19/370894.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/10/171843.html
Đăng ngày 19-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.