Bài viết của Anh Liên (hóa danh), một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 12-11-2010] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Tôi là một Phó Giám đốc của một nhà máy.

1. Thành lập điểm sản xuất tài liệu Pháp Luân Công tại nhà

Năm 2005, tôi đọc một bài báo trên Tuần san Minh Huệ và không thể không ngưỡng mộ những học viên đã thành lập những điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng tại nhà họ. Tôi hy vọng là mình cũng có thể đóng góp một phần công sức của mình vào nỗ lực đáng khâm phục đó. Có lẽ bởi vì tôi có mong ước như vậy, Sư phụ đã an bài cho một điều phối viên tới nhà gặp tôi. Điều phối viên nói rằng nhà tôi sẽ thực sự là một nơi tốt nếu tôi muốn thiết lập điểm sản xuất tài liệu tại nhà mình. Với một cái máy tính của con tôi và thực hiện một số việc, tôi đã xoay sở để biến nhà tôi thành một điểm sản xuất tài liệu.

Khi gia đình tôi phát hiện ra việc tôi đang làm, mọi người đều sợ, vì họ biết cuộc bức hại Pháp Luân Công vẫn đang tiếp diễn. Tôi nói với họ rằng tu luyện Pháp Luân Công đã cải thiện sức khỏe cho tôi và cũng mang lại nhiều may mắn cho gia đình. Họ dần dần chấp nhận việc tôi đang làm. Chồng tôi và mẹ chồng thậm chí còn thường giúp tôi trong công việc của Đại Pháp.

Có một học viên thường tới nhà tôi để sản xuất cuốn Cửu Bình. Sau chưa đầy một năm, học viên đó đã bị bắt. Khi tôi nhận được tin, tâm tôi xáo động và tôi bắt đầu tự hỏi liệu tôi có nên tháo các thiết bị ra khỏi nhà mình hay không. Tôi nhìn bức ảnh của Sư phụ và nghĩ nếu dỡ các thiết bị đồng nghĩa với việc tôi không thể giúp sản xuất tài liệu Đại Pháp tiếp nữa. Tôi biết rằng tâm sợ hãi đang can nhiễu tôi. Sau đó tôi nghĩ về bản thân mình rằng, là một học viện, mình có Sư phụ và Đại Pháp bảo hộ, và mình không nên sợ hãi. Các học viên đã tới Bắc Kinh để đòi quyền được tu luyện sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào 20 tháng 7 năm 1999 và tôi đã rất tiếc vì không thể đứng lên vì Đại Pháp vào thời gian đó. Lần này, tôi biết tôi không thể trốn tránh chỉ vì một học viên đã bị bắt. Tôi quyết định sẽ tiếp tục.

Gia đình tôi cuối cùng cũng biết việc người học viên đã bị bắt. Mẹ tôi phàn nàn rằng người điều phối không nên thiết lập một điểm sản xuất tài liệu tại nhà chúng tôi. Bà rất sợ hãi và cho rằng tôi phải chịu trách nhiệm. Chồng tôi rất giận dữ với tôi, nhưng cũng lo lắng, nhưng thấy rằng tôi rất quyết tâm tiếp tục với việc tôi đang làm, nên họ ngừng cố gắng thuyết phục tôi. Dần dần, họ bắt đầu giúp đỡ tôi trở lại như đã làm trước đây.

Là một học viên, việc tạo ra một môi trường gia đình tốt là rất quan trọng. Kể từ khi bắt đầu tu luyện, nhiều căn bệnh kinh niên của tôi đã biến mất. Tôi làm mọi việc nhà và chăm sóc tốt cho chồng và bố mẹ chồng. Tôi luôn luôn vui vẻ. Họ thấy được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và cảm ơn Sư phụ và Đại Pháp đã biến tôi trở thành một người như vậy. Mặc dù họ không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng họ đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và các sách Đại Pháp khác. Họ cũng giúp tôi trong các công việc Đại Pháp và được thọ ích từ những gì họ đã làm.

Máy in lazer của chúng tôi thường xuyên có vấn đề, do đó tôi nhờ một học viên đến để sửa nó. Người học viên đó sau này đã bị bắt. Tôi cảm thấy rất tệ bởi vì tôi nghĩ rằng người học viên đó đã bận rộn giúp đỡ tôi và những học viên khác sửa chữa những vấn đề kỹ thuật đến mức anh ấy không có thời gian để học Pháp. Tôi quyết định học Pháp nhiều hơn để đảm bảo rằng mọi thứ vận hành trơn tru, và như vậy tôi sẽ không phải làm phiền đến các học viên khác.

Tôi cũng học cách tự mình sửa chữa các thứ. Có một dịp, tôi tháo máy in ra nhưng không thể nào lắp nó lại được. Tôi xin Sư phụ giúp và sau đó tôi đã có thể học cách sửa chữa những vấn đề của máy in. Sau đó, khi các học viên khác gặp vấn đề với máy in của họ, tôi tới để giúp họ. Tôi nghĩ rằng nếu có ai đó như mình có thể chăm lo những vấn đề nhỏ như vậy sẽ tiết kiệm thời gian cho các học viên thường bị gọi tới để sửa chữa các vấn đề kỹ thuật. Khi tôi học Pháp nhiều hơn, hướng nội thường xuyên và phát chính niệm, thiết bị của tôi hiếm khi gặp vấn đề.

Trong vài năm qua, tôi cảm thấy dường như tôi đã cải thiện nhanh chóng các kỹ năng về sản xuất tài liệu. Sư phụ bảo hộ tôi hàng ngày và giúp tôi đề cao. Sư phụ cũng khích lệ tôi khi tôi làm tốt và từ bi chỉ ra những thiếu sót của tôi.

Thông qua việc đọc các bài viết trên Minh Huệ, tôi đã nhận ra rằng các học viên sản xuất tài liệu nên học Pháp và phát chính niệm nhiều hơn. Khi chúng ta làm tốt trong tu luyện, các tài liệu mà chúng ta làm sẽ mang nhiều năng lượng hơn và có thể cứu người tốt hơn. Các vấn đề tại các điểm sản xuất tài liệu thường là kết quả do các học viên không thể tĩnh tâm học Pháp và phát chính niệm. Tôi bắt đầu học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân và sau đó đã nhanh chóng để cao bản thân. Trước đây khi tôi học Pháp, nó thường là một thói quen. Trong quá trình ghi nhớ Pháp, nội hàm của Pháp tiếp tục triển hiện cho tôi và tôi đã ngộ ra nhiều nguyên lý của Pháp. Tôi đã có một nguyên tắc rằng cho dù tôi bận đến mấy, tôi sẽ học ít nhất một bài trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày và phát chính niệm 4 lần trong ngày. Nếu tôi lỡ mất lần phát chính niệm nào thì tôi sẽ bù lại sau đó. Kết quả là tôi đã có thể hoàn thành các việc Đại Pháp và vấp phải ít vấn đề.

Tôi nhận hỗ trợ tài chính từ người điều phối để sản xuất tài liệu. Anh ấy nói với tôi rằng khoản tiền đó chỉ để sử dụng cho việc cứu người. Anh nói rằng cho dù tôi đang gặp khó khăn tài chính ra sao, tôi không bao giờ được sử dụng số tiền đó cho mình. Tôi viết lại tất cả chi phí dùng cho hạng mục vào một quyển sổ và dùng một chiếc túi riêng để đựng số tiền đó. Tôi không bao giờ vi phạm nguyên tắc này trong những năm qua. Tôi biết rằng tôi phải trân quý số tiền mà các học viên khác quyên góp và sử dụng một cách hợp lý. Tất cả các vị thần và cả cựu thế lực đều đang theo dõi chúng ta chặt chẽ, do đó chúng ta phải bước từng bước ngay chính. Các học viên khác bắt đầu cũng làm theo cách ghi sổ chi tiêu của tôi. Gần đây tình hình tài chính của tôi đã khá lên và hiện giờ tôi cố gắng để không phải nhận tiền của các học viên khác.

2. Giảng chân tướng về cuộc bức hại

Sư phụ đã an bài cho tôi những cơ hội để giảng chân tướng về cuộc bức hại cho những người mà tôi đã không gặp trong nhiều năm.

Hằng năm tôi gặp mặt bạn cùng lớp cũ và tất cả họ đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Có một số năm, các bạn ở những lớp khác cũng tham gia gặp mặt, và họ cũng đã thoái. Một trong những bạn cùng lớp của tôi là một sỹ quan cảnh sát. Sau khi tôi nói với cậu ấy về cuộc bức hại, cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ ủng hộ Pháp Luân Công và sẽ không bao giờ tra tấn hay bức hại các học viên. Khi cậu ấy thoái ĐCSTQ, cậu ấy nói rằng cậu ấy đã thoái cho con trai mình và cậu ấy cũng sẽ nói với con trai về cuộc bức hại.

Tôi đã đưa đĩa CD và các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp cho các bạn cùng lớp cũ của mình. Họ đều xem đĩa biểu diễn nghệ thuật Shen Yun hằng năm. Bất kỳ khi nào ai đó tới nhà tôi để lắp đặt thứ gì, chuyển hàng hóa, sửa chữa đồ dùng hay thu nhặt phế liệu, miễn là họ bước vào nhà tôi, tôi đều giúp họ thoái ĐCSTQ. Tôi biết rằng đó là bởi vì mối tiền duyên giữa họ và tôi đã đưa họ tới và tôi có trách nhiệm phải cứu họ.

Một hôm có người đàn ông chuyển bột mỳ đến cho tôi và tôi đã giúp anh ấy thoái ĐCSTQ với cái tên là “Phước lành.” Anh ấy thực sự thích cái tên này. Sau khi tôi tiễn anh ấy, anh ấy hét to trong cầu thang: “Tôi thực sự là may mắn!”

Khi tôi mua vài quả dưa hấu cuả một chàng trai trẻ khác, tôi giảng chân tướng cho cậu ấy về cuộc bức hại và đề nghị giúp cậu ấy thoái ĐCSTQ. Cậu ấy đột nhiện nhảy vào trong xe tải, chọn ra một quả dưa lớn, và để nó vào trong túi của tôi mà không nói gì. Tôi không nhận nó, nhưng tâm tôi nặng trĩu. Tôi biết rằng phần biết của mọi người đang đợi chúng ta tới cứu họ.

Học Pháp là rất quan trọng. Nếu tôi không học Pháp một ngày, tôi cảm thấy tâm mình trống rỗng. Tôi phải học bởi vì đó là một phần cuộc sống của tôi. Tôi thường cảm thấy háo hức muốn học và say sưa học Pháp. Sau đó, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng và làm tốt mọi việc.

3. Giúp đỡ các học viên cũ

Sư phụ giảng:

“…còn một số người vẫn chưa hề bước ra, mà trốn trong nhà đọc sách [Đại Pháp], lại còn mượn cớ, nhưng thực ra là đang bị tâm sợ hãi [khống chế]. Tôi hy vọng rằng các đệ tử Đại Pháp khác tại Trung Quốc sẽ giúp đỡ những người nói trên, sao cho họ có thể bước ra thực hiện những việc mà các đệ tử Đại Pháp cần phải làm. Khi sự việc này chưa kết thúc, thì đối với bất kể sinh mệnh nào cũng đều là cơ duyên, đều là cơ hội.” “Tôi nhắc lại, tôi không muốn để lạc mất một ai” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago 2004)

Sư phụ đã nói rõ ràng, nhưng tôi có thực sự làm những gì mà Ngài muốn không? Tôi có thực sự buông bỏ sinh tử hay không? Những suy nghĩ ích kỷ sẽ khiến tôi bảo vệ bản thân khỏi bị tổn hại.

Sư phụ bảo hộ tôi và tôi tin rằng nếu chúng ta làm như Sư phụ yêu cầu, Ngài sẽ chăm lo mọi thứ. Tôi ra ngoài và tìm những học viên đã ngừng tu luyện và đưa họ tới nhà tôi cùng học Pháp vào các ngày cuối tuần. Một số người không có các sách những bài giảng gần đây của Sư phụ. Đó là dịp Tết Nguyên đán, do đó tôi không phải làm việc. Tôi thức dậy sớm vào các buổi sáng và cuối cùng đã làm được 69 cuốn sách Đại Pháp. Tay tôi bị đau, các ngón tay của tôi bị tê cứng và tôi mệt mỏi. Tuy nhiên, khi tôi chuyển sách cho những học viên đó, nhìn thấy gương mặt vui mừng của họ, tôi cảm thấy hạnh phúc. Đã một năm trôi qua và tôi đã thấy họ tiến bộ. Họ bắt đầu lo lắng về việc bị tụt lại phía sau. Sư phụ đã có nhiều điểm hóa cho họ và họ bắt đầu làm ba việc.

Trong những năm qua, Sư phụ đã luôn chăm sóc cho tôi trong mọi thời khắc. Tôi biết rằng tôi vẫn còn làm chưa tốt so với các học viên khác. Tôi cố gắng chính lại mọi niệm của mình, nhưng vẫn có những lúc cảm thấy rằng tôi không tìm được mọi chấp trước. Ví dụ, tôi không nhận ra rằng tôi chấp vào ăn uống cho tới khi cắn vào môi mình. Tôi thường muốn hiển thị khi làm tốt được việc gì đó. Bây giờ Sư phụ an bài cho tôi làm việc nửa ngày, hai lần một tuần. Tôi tự nhắc nhở bản thân rằng thời gian tăng thêm không phải để cho tôi nghỉ ngơi và sống như một người thường. Đó là để cho tôi làm tốt ba việc và chứng thực Pháp. Tôi phải trân quý thời gian để bước đi vững chắc trên phần đường cuối cùng này. Tôi sẽ thực hiện lời thệ ước tiền sử và hoàn thành sứ mệnh cứu người của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/12/232338.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/11/29/121673.html

Đăng ngày 10-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share