Bài viết của một học viên tại tỉnh Hồ Bắc
[MINH HUỆ 17-11-2017] Kính chào Sư phụ!
Kính chào các bạn đồng tu!
1. Phủ nhận bức hại của cựu thế lực
Đầu năm 2017 tôi bị bắt giữ. Tôi hướng nội và tìm thấy nhiều chấp trước, chẳng hạn như chấp trước vào tự ngã, chấp trước vào hoàn thành công việc, và coi việc hoàn thành công việc như là tu luyện. Hồi tưởng lại quá khứ, tôi nhận ra rằng mỗi lần tôi bị bức hại đều là do tôi phóng đại nhân tâm và chấp trước của bản thân. Tôi có chỗ sơ hở để cựu thế lực có thể lợi dụng. Nó không giống như một vài học viên đã nói – rằng họ bị bức hại là do tà ác hoảng sợ. Đúng là tà ác sẽ trở nên hoảng sợ khi chúng ta chứng thực Pháp. Tuy nhiên, chúng không dám vô cớ bức hại người tu luyện. Bức hại thường xảy ra khi chúng ta có chấp trước và cựu thế lực sẽ lợi dụng chấp trước đó. Tôi chưa bao giờ thừa nhận việc giam giữ bất hợp pháp, luôn luôn đề nghị kháng cáo và gửi đơn kiện những kẻ hành ác vi phạm pháp luật. Khi cảnh sát và nhân viên phòng 610 cố gắng chối bỏ trách nhiệm của họ bằng cách nói rằng đó là công việc của họ, rằng họ không phải là người quyết định bắt giam, hoặc họ không biết, tôi hỏi họ rằng vì sao những kẻ sát nhân, những người buôn bán ma túy và những kẻ trộm cướp, những người cũng nghĩ rằng họ đang làm “công việc của họ” lại ở trong tù. Tôi nói với những người cảnh sát đó rằng bởi vì họ đi ngược lại với tiêu chuẩn đạo đức của con người. Làm công việc gì thì cũng cần phải phù hợp với chuẩn mực đạo đức của con người. Những học viên bị giam giữ bất hợp pháp bởi những người lãnh đạo muốn bảo vệ quyền lợi của chế độ độc tài và những người mà thực thi mệnh lệnh đang làm những việc ác, đi ngược lại với lương tâm của chính họ. Họ có thể viện dẫn “công việc” để trốn tránh trách nhiệm, nhưng kỳ thực là họ chẳng khác nào tội phạm.
2. Kiên định phát chính niệm và luyện công
Phát chính niệm và luyện công là cách tốt để chứng thực Pháp trong thời gian tôi bị giam giữ. Tôi cảm thấy xấu hổ vì lúc còn ở nhà tôi đã thường xuyên không hoàn thành tất cả năm bài công pháp. Nhưng trong trại tạm giam tôi luyện công một cách đều đặn.
Những người quản lý đã cố gắng khiến tôi dao động bằng những lý lẽ sai lầm và dị giáo, nói rằng trường hợp của tôi rất nghiêm trọng, rằng hồ sơ vụ án của tôi đã được đánh dấu lưu ý đặc biệt, và rằng họ sẽ kết án tôi nhiều năm tù. Bộ công an đã cử các quan chức thẩm vấn tôi một vài lần. Hàng ngày tôi thanh lý tư tưởng để bài trừ những ý nghĩ bất hảo. Tôi nhẩm Pháp của Sư phụ để tăng cường chính niệm và chính tín vào Sư phụ. Tôi đã nói với họ rằng những gì tôi đã làm là hợp pháp và không vi phạm bất kỳ luật nào, và rằng việc họ phản đối tôi là dựa vào bịa đặt và hoang ngôn. Tôi yêu cầu họ cung cấp “bằng chứng của họ” cho công chúng và chính quyền các cấp, và để cho mọi người nhận định xem ai là người có tội. Tôi nói với họ rằng thậm chí có thể tôi còn được ghi nhận vì sự can đảm của mình.
Những ngày sau đó trong trại tạm giam, tôi làm đơn kiện và viết thư khiếu nại về việc bắt giam tôi. Tuy nhiên, mục đích thực sự là dùng cơ hội này để phơi bày bức hại, cứu độ chúng sinh và chấn nhiếp tà ác nhằm giảm thiểu bức hại.
3. Giảng chân tướng cho mọi người mà tôi gặp
Là một người tu luyện, tôi không nên buông lơi trong hoàn cảnh bị bức hại mà phải chứng thực Pháp ở mọi nơi, không bao giờ nghe theo bất cứ yêu cầu nào của kẻ bức hại. Tôi tận dụng mỗi từng cơ hội nhằm giảng chân tướng cho mọi người mà tôi gặp, kể cả những người tham gia bức hại.
Lần này, họ bí mật bắt giữ tôi và đưa tôi đến một trung tâm tẩy não của tỉnh mà tôi không biết. Họ thay đổi lính canh thường xuyên, đây là cơ hội cho tôi giảng chân tướng cho những người này. Lúc đầu, một lính canh trẻ tuổi trông khá hòa nhã được phân công theo dõi tôi. Mỗi khi có thời gian, tôi giảng chân tướng cho cậu ấy. Tôi nói về cuộc bức hại Pháp Luân Công trong quá khứ, những trải nghiệm của tôi khi bị bức hại, và quá trình bức hại mà cậu ấy sẽ trải qua khi thi hành nhiệm vụ. Tôi hỏi về những suy nghĩ của cậu ấy khi chứng kiến tất cả những hành động phạm pháp này. Tôi cũng nói với cậu ấy về Cửu Bình và những cuộc tàn sát trên diện rộng mà Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã gây ra. Cậu ấy bảo tôi nên nhìn vào mặt tốt của ĐCSTQ. Tôi đáp rằng nếu ĐCSTQ đã phạm tội đến mức độ này, làm sao nó có thể không chịu trách nhiệm? Trong suốt cuộc trò chuyện, tôi đã chỉ ra tình cảnh đặc thù của cậu ấy và cậu ấy đã cay đắng thừa nhận rằng cậu ấy đã bị đầu độc quá sâu sắc. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục giảng chân tướng cho cậu ấy một cách từ bi.
Vài ngày sau, họ thay thế cậu ấy bằng một người lớn tuổi hơn. Nhìn thắt lưng dây da, tôi có thể đoán rằng anh ta đến từ Sở cảnh sát. Anh ấy trông rất tử tế, và mỗi khi nói chuyện với tôi, anh ta lại sờ nắn vật gì đó trong túi đeo của anh ta. Tôi nghĩ rằng đó là một thiết bị ghi âm. Anh ta muốn tìm hiểu về những thành viên tu luyện từ những nguồn khác nhau. Anh ta hỏi tôi nhiều câu hỏi, chẳng hạn như, tôi phát chính niệm như thế nào và liệu rằng Pháp Luân Công có tổ chức không. Tôi nói với anh ấy rằng không có loại tổ chức nào cả. Tôi nói rằng những học viên Pháp Luân Công tự tập hợp với nhau, và hiện giờ có nhiều nhóm tự phát như thế ở khắp nơi tại Trung Quốc. Tôi nói rằng cuộc bức hại Pháp Luân Công là dựa trên tuyên truyền lừa dối trên các phương tiện truyền thông và áp dụng thủ đoạn của các cuộc vận động chính trị. Tại sao một nhóm những người tu luyện tốt lại bị dán nhãn là tà ác? Hơn nữa, bản chất của chính nghĩa và tà ác không được định đoạt bởi bất kỳ quyền lực cá nhân nào.
4. Chính niệm chính hành
Rồi tôi lại bị chuyển sang một trung tâm tẩy não khác. Lúc đầu, tôi đã buông lơi. Tôi nghĩ: “Họ đã thất bại trong việc kết án mình nên mình có thể thoải mái một chút.” Mặc dù tôi đã phủ nhận việc tẩy não, nhưng thực ra tôi đã thừa nhận nó bởi suy nghĩ rằng tôi có thể ở lại đó. Gia đình tôi đã tìm được nơi tôi bị giam giữ và thường xuyên đến gặp nhân viên chính quyền để yêu cầu trả tự do cho tôi. Các đồng tu thì phát chính niệm. Những việc làm này không những làm cho kẻ hành ác chấn động mà còn thức tỉnh cả tôi. Tôi cảm thấy quá xấu hổ. Các bạn đồng tu đã mạo hiểm cả sinh mệnh của họ để giải cứu tôi, còn tôi thì chọn giải pháp nghỉ ngơi. Tôi xốc lại tinh thần, và bắt đầu luyện năm bài công Pháp, phát chính niệm và nhẩm Pháp.
Thời điểm đó, chính quyền không cho tôi bất cứ thứ gì có thể viết được hoặc cho tôi đọc báo hay nghe tin tức bên ngoài qua radio. Thỉnh thoảng tôi cuộn một tờ báo cũ làm thành bút, lấy nước trà làm mực và viết lên tường, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” “Trời diệt Trung Cộng!” Dấu trà in trên tường, nên lính canh đã ghi nhận lại rồi đi báo cáo.
Vài ngày sau, tôi gửi ra ngoài một lá thư tố cáo và một bài viết phơi bày Phòng 610 và trung tâm tẩy não, bài viết này sau đó đã được đăng trên trang Minh Huệ Net. Trưởng Phòng 610 rất tức giận và đến trung tâm tẩy não cùng với những nhân viên của Cục an ninh nội địa để tìm xem ai là người đã gửi bài viết đó ra ngoài. Tôi từ chối trả lời những câu hỏi của họ. Họ nghi ngờ tôi đã gửi bài viết đó, nên cố gắng chặn Internet nhằm ngăn tôi gửi bất kỳ tin tức nào ra ngoài.
Tôi biết rằng Bí thư Đảng Thành phố sắp đến thị sát trung tâm tẩy não, nên tôi lên kế hoạch phơi bày cuộc bức hại tại trung tâm. Thời điểm đó, những học viên khác cũng khích lệ tôi, nên tôi bắt đầu phát chính niệm cho dự án này. Ngày hôm đó, các lãnh đạo của Sở cảnh sát, viện kiểm sát và tòa án tháp tùng vị bí thư đến trung tâm tẩy não.
Nhân viên Phòng 610 di chuyển tất cả học viên Pháp Luân Công ra nơi học, trong khi tôi bị giam một mình trong một căn phòng khác. Tôi phát chính niệm. Tình cờ Bí thư đi ngang phòng tôi. Trưởng Phòng 610 bước đến trước mặt tôi và bắt đầu giới thiệu về hai lính canh với Bí thư.
Khi ông ấy sắp sửa đi, tôi nói rằng tôi muốn nói vài điều. Mọi người có mặt ở đó đều choáng váng. Tôi hỏi rằng vì sao những người bị tạm giam ở đây bị đánh đập và tra tấn. Vị bí thư hỏi tôi liệu tôi có bị đánh đập không và tôi trả lời rằng có. Tôi nói rằng tôi đã bị đánh vài lần. Trường Phòng 610 la lớn: “Người này rất cứng đầu. Ông ta đã buộc tội chính phủ Trung Quốc và anh ta không thi hành các quy tắc và luật lệ đây.” Bí thư Đảng đi một vòng, và rời đi với thái độ bất mãn. Thời điểm đó, hai lính canh nói với tôi rằng tôi sẽ gặp rắc rối to, nhưng tôi chỉ mỉm cười. Kỳ thực chủ yếu là những kẻ hành ác đang hoảng sợ vì bị phơi bày. Tối hôm đó, trưởng Phòng 610 nổi nóng. Những người khác khá là sợ hãi. Ông ấy nói rằng tôi chỉ giỏi khiếu nại. Tuy nhiên, ông ta hứa sẽ không hành hạ và không đánh mọi người nữa.
5. Biến thiết bị giám sát trở thành phương tiện giảng chân tướng
Cuối năm 2017, tôi bị đưa đến một trại cưỡng bức lao động. Tôi luôn ghi nhớ lời Sư phụ giảng,
“Pháp đồ tinh tấn chí bất thoái
Vạn cổ gian tân chỉ vi giá nhất hồi
Diễn nghĩa:
Tà ác điên cuồng không làm mê mờ lối đi
Diệt trừ tà ác chỉ như phủi bụi vậy.”
(Chúc toàn thể các đệ tử Đại Pháp trên thế giới và tại Trung Quốc một Tết Trung Thu tốt đẹp!)
Chúng ta tạo ta môi trường, do đó chúng ta không nên bị lừa dối bởi giả tướng, hình thành các khái niệm, ôm giữ trạng thái hiện tại hoặc thừa nhận bức hại. Bức hại là xúc phạm đến Đại Pháp và hủy hoại danh dự học viên, nên chúng ta không được chấp nhận bất cứ hình thức bức hại nào. Là người tu luyện, chúng ta phải phản bức hại. Một số học viên muốn phủ nhận lao động cưỡng bức, nhưng họ nghĩ rằng dùng chính niệm để thoát khỏi trại tạm giam sẽ chiêu mời tà ác bức hại, và họ cần có nhiều sự hỗ trợ. Do đó, họ sử dụng những phương cách của người thường, chống lại bức hại bằng thân thể đau ốm. Kết quả là họ liên tục phải chịu đựng bức hại.
Kỳ thực, rõ ràng là tất cả can nhiễu xảy ra là do chúng ta thất bại trong việc phủ nhận nó triệt để, chúng ta có sơ hở để cựu thế lực lợi dụng. Chúng dùi vào sơ hở để can nhiễu chúng ta. Nếu chúng ta hoàn toàn phủ nhận chúng, cựu thế lực sẽ không có chỗ sơ hở để lợi dụng và chúng sẽ bị thanh lý.
Sau khi trại cưỡng bức lao động gắn camera giám sát trong phòng giam, kết nối những phòng giam của trại cưỡng bức lao động với văn phòng chính, tôi bắt đầu luyện công trước camera. Những người cùng phòng có nhiệm vụ giám sát tôi, nói rằng tôi không được luyện công nữa, và rằng nhiều trưởng bộ phận ở tầng dưới đã quan sát tôi hàng giờ. Tôi nói rằng tôi làm điều đó là vì họ. Bức hại đã nhiều năm như thế và thật đáng tiếc là họ vẫn chưa biết về Pháp Luân Công và luyện công là như thế nào. Giai đoạn đầu, họ chưa cắm nguồn thiết bị giám sát vì e rằng mọi người bên ngoài trại cưỡng bức lao động có thể thấy tôi đang luyện công.
Trong suốt thời gian trong trại cưỡng bức lao động, tôi không nhận bất cứ thứ gì ngoài một chiếc giường ngủ và một chiếc bát để ăn. Tôi không trả lời thẩm vấn, không làm theo những người bị giam cùng phòng, không tuân theo các quy định hoặc chấp nhận số hiệu tù giam mà họ cấp cho tôi. Tôi giảng chân tướng và viết thư khiếu nại hàng ngày, bên cạnh việc học Pháp và luyện công. Phần lớn lính canh không trực tiếp can nhiễu tôi mà kích động các tù nhân khác tra tấn và quấy rối tôi. Trong khi giảng chân tướng cho những tù nhân, tôi đã nghiêm túc cảnh báo họ không làm điều xấu. Tôi nói rằng những điều tốt mà tôi đang nỗ lực để đạt được cũng mang lại lợi ích cho họ, và rằng hệ thống trại cưỡng bức lao động là bất hợp pháp. Tôi yêu cầu họ cho tôi biết những lính canh nào đã xúi giục họ làm điều xấu với tôi và tôi sẽ đi gặp những người ấy. Hễ khi một lính canh nào muốn can nhiễu tôi, tôi cảnh báo anh ta rằng tôi đang phải chịu đựng bức hại và vì anh ta đang làm việc ở đó nên anh ta phải chịu trách nhiệm báo cáo những yêu cầu của tôi đến chính quyền. Thường thì họ sẽ tránh xa tôi, và thậm chí nếu trông thấy tôi, họ sẽ rẽ sang đường khác và giả vờ không thấy tôi.
6.“Pháp Luân Đại Pháp hảo”
Vào đêm trước ngày tôi được thả ra từ trại lao động cưỡng bức, một trợ lý thông tin đột nhiên nói với tôi rằng họ đã chuẩn bị cho tôi một bữa tiệc, và mong rằng tôi sẽ rời khỏi nơi đây và không bao giờ quay lại nữa. Lúc đó, họ đề nghị tôi hát bài “Quảng trường Thiên An Môn nhớ bạn.” Tôi nói rằng đó là một bài hát hay, nhưng tôi không thể hát bài đó. Tuy nhiên, tôi có thể hát “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi đứng trước hai camera giám sát và bắt đầu hát “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi nghe nhiều giọng nói vang lên: “Hoan hô!”. Tôi hát lần nữa và lại có những tiếng “hoan hô!” khác. Khi tôi hát “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp,” có nhiều hơn những tiếng “hoan hô!” Một số người thậm chí còn giơ cao cánh tay và la to, “Hoan hô!” Khi tôi hát, “Phật quang phổ chiếu khắp nơi,” tôi nhìn thấy nhiều người bên ngoài cửa sổ. Những tù nhân được phân công giám sát bạn tù bước vào và nói, “Tôi sẽ đi gọi những người trên lầu xuống. Anh có thể hát lại không? Mọi người đang lên tinh thần.” Tôi nói rằng tôi sẽ hát bài “Đến vì các bạn.” Trong khi tôi hát, âm thanh “hoan hô!” vang lên không dứt. Tôi rất xúc động và thấy rằng những sinh mệnh này đã có được hy vọng. Những học viên khác nói rằng thật bất ngờ và kết quả thực sự chấn động.
7. Vì sao tôi bị giam giữ kéo dài đến thế?
Khi tôi bị đưa vào trung tâm tẩy não này lần nữa, những nhân viên ở đó rất sợ hãi, nói rằng tôi là trường hợp khó xử lý. Kỳ thực, nhiều nhân viên ở trung tâm đó đã bị thay thế. Họ chỉ nghe nói về tôi trong quá khứ mà chưa gặp tôi lần nào. Lần đầu thấy tôi, họ nói rằng tôi rất nhẹ nhàng và hòa nhã. Các đồng tu đã giúp mang những lá thư từ nhà tôi đến cho tôi. Những lá thư của họ tràn đầy những phàn nàn. Tôi bắt đầu hướng nội để nhìn xem vấn đề của mình là gì, rằng tôi phải bị giam giữ trong thời gian lâu như thế. Năm 2002, tôi chỉ bị tạm giam trong trung tâm tẩy não vài giờ, và lần thứ hai là sáu ngày. Vì thời gian đã qua quá lâu rồi nên tôi đã quên mất trạng thái của tôi khi đột phá bức hại lúc đó.
Tôi bắt đầu phát chính niệm và cầu xin Sư phụ trợ giúp. Vì sao tà ác thất bại trong việc giam giữ tôi? Dần dần, tôi nhớ lại rằng nguyên nhân tôi rời khỏi trại tạm giam trong thời gian rất ngắn là do tôi đã phủ nhận bức hại một cách toàn diện và phủ nhận ý niệm rằng tôi có thể ở đó để thanh lý tà ác. Vậy mà lần này, khi môi trường ở trung tâm tẩy não cải thiện, cho phép tôi liên lạc với những học viên bên ngoài thì tôi lại buông lơi. Chấp trước vào an dật đã làm cho tôi quên mất việc phủ nhận tà ác một cách toàn diện.
Tôi bắt đầu phát chính niệm. Tôi nghĩ rằng trưởng Phòng 610 rất đáng thương. Vì đã hành ác như vậy, tương lai ông ấy sẽ ra sao? Ngày hôm sau ông ta tâng bốc tôi lên, và mọi người chung quanh thì hoài nghi. Trong những ngày đầu tiên, chúng tôi tranh luận đến đỏ mặt tía tai, nhưng mọi việc đã thay đổi chỉ sau một đêm. Trưởng Phòng 610 nói, “Tôi ngưỡng mộ sự can đảm của anh và tinh thần không sợ chết của anh. Ok, anh có thể đi về ngay bây giờ.” Việc này làm tôi hồi tưởng lại những gì đã xảy ra vào năm 2002. Tôi đã giảng chân tướng cho bí thư đảng của trung tâm tẩy não và trưởng Phòng 610, hy vọng rằng họ sẽ có tương lai tốt đẹp, nên tôi cần từ bi giảng chân tướng cho họ. Bí thư đảng nói, “Ok, đừng gây rắc rối nữa! Tôi đã gửi báo cáo lên sếp tôi, nói rằng chúng tôi sẽ để anh đi.” Trước đây điều tôi luôn nghĩ tới là kiên định, là chính niệm đã giúp bản thân xung ra khỏi động quỷ, luôn nghĩ là từ bi và uy nghiêm đồng tại, xem trọng uy nghiêm, luôn cảm giác rằng uy nghiêm là quan trọng, đây là do quan niệm và tính cách dẫn đến. Kinh nghiệm lần này đã khiến tôi minh bạch, lực lượng [của] Thiện thật sự lớn, uy nghiêm và từ bi là đồng tại.
Lòng biết ơn của tôi với Sư phụ vượt xa khỏi khả năng biểu đạt của tôi. Tôi chỉ có thể đền đáp Sư phụ bằng cách cứu nhiều người hơn và vững bước tinh tấn.
Trên đây là những thể ngộ cá nhân của tôi. Xin được góp ý và chỉnh sửa nếu có điều gì chưa phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/11/17/232470.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/12/4/121774.html
Đăng ngày 06-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.