Bài viết do đồng tu ghi lại theo lời kể của học viên Lý Phượng
[MINH HUỆ 27-1-2018] Năm tôi lên 7 tuổi, ông tôi đã qua đời và nửa năm sau, người chị lớn hơn tôi tám tuổi cũng mắc bệnh ra đi. Từ đó trở đi, mọi thứ trong nhà tôi đã đảo lộn, mẹ tôi vì thương nhớ chị tôi nên khóc suốt cả ngày, ai khuyên bảo cũng không được, khóc đến mức không đứng dậy được nữa, cả ngày cứ thẫn thờ như vậy. Lúc đó tôi lên 9 tuổi, cha tôi thấy mẹ tôi như vậy, liền không quan tâm gì đến gia đình nữa, bỏ chúng tôi đến sống với người phụ nữ khác.
Cuộc sống của chúng tôi rất khó khăn, tôi phải chăm sóc cho mẹ, đi kiếm ăn và chăm lo việc đồng áng. Cuối cùng mẹ tôi cũng suy nghĩ thông suốt và bắt đầu giúp làm công việc đồng áng.
Năm 17 tuổi tôi kết hôn, nhưng tôi không hạnh phúc trong hôn nhân. Khi bước sang tuổi 36, sức khoẻ tôi xuống dốc với căn bệnh phụ khoa và tôi cảm thấy như mình sắp chết. Tuy nhiên, tôi không thể bỏ lại bốn đứa con, nên tôi đã cầu xin Thần Phật cho tôi được sống tới khi lũ trẻ trưởng thành.
Tam thúc của tôi biết xem bói, ông nói: “Cháu không sao đâu. Cháu sẽ có quý nhân cứu, chính là quý nhân tối cao sẽ cứu cháu. Khi cháu ngoài 60 tuổi ông ấy sẽ cứu cháu. Hãy cứ kiên nhẫn!”
Bắt đầu tu luyện
Năm 1996 tại một công viên nhỏ, tôi thấy rất nhiều người đang tập khí công. Khi đứng xem, tôi cảm thấy như thể mọi buồn khổ của tôi đều tan biến. Tôi không muốn rời đi và tự hỏi làm thế nào để có thể tham gia môn tập luyện này. Thời gian đó chồng tôi đang nằm liệt giường, nên tôi không có thời gian rảnh.
Tôi lấy một bản video các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí và video hướng dẫn tập, và xem chúng hàng ngày sau khi làm xong việc trong nhà. Tôi cảm thấy đây không phải là một môn khí công bình thường. Tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi học các bài công pháp ở nhà trong vòng một tháng, rồi sau đó đi tìm điểm luyện công. Năm ấy tôi đúng 60 tuổi.
Các học viên đã quyết định lập điểm luyện công tại nhà của tôi, do tôi còn phải chăm sóc chồng. Tôi dậy sớm hàng ngày để quét dọn sân, treo bảng hiệu, chuẩn bị máy phát nhạc luyện công, và đợi các học viên đến cùng tôi luyện công.
Thật kỳ lạ, khi tôi đang đứng luyện công trên mặt đất bằng phẳng, tôi cảm thấy có gì đó cứng ở phía dưới bàn chân khiến tôi đau đớn. Tôi liền đào hết những cục đá ở trên mặt đất cho đến khi tôi dọn sạch khu vực đó. Trong khi làm việc này, tâm tính của tôi đã được đề cao và khi làm xong, chân tôi không còn thấy đau nữa.
Chuyến đi tới Bắc Kinh tốt đẹp
Mùa đông năm 2001, tôi cùng ba học viên tới Bắc Kinh. Chúng tôi thấy rất nhiều cảnh sát mặc thường phục ở Quảng trường Thiên An Môn, và nhiều học viên đã bị bắt giữ.
Cháu trai tôi gọi điện cho tôi và nói: “Bà ơi, sao bà lại tới Bắc Kinh? Họ có thể sẽ bắt bà đấy! Sau đó bà sẽ làm gì? Cháu sẽ không còn có bà nữa.” Tôi bảo với cháu rằng buổi chiều tôi sẽ trở về nhà. Điều đó đúng như Sư phụ Lý giảng: “…tốt xấu xuất tự một niệm của người ta…” (Chuyển Pháp Luân)
Chiều hôm đó tôi trở về nhà và nhận ra rằng Sư phụ đã bảo hộ cho tôi.
Phân phát tài liệu giảng chân tướng
Lúc mới bắt đầu tu luyện, khi đi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng, tôi không biết về việc phát chính niệm. Tôi chỉ xuất một niệm: “Nhất chính áp bách tà” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi tin vào Sư phụ và sẽ làm bất cứ điều gì Sư phụ yêu cầu. Do đó tôi đã đi tới từng nhà để phát tài liệu chân tướng. Vào dịp kỷ niệm 60 năm thành lập Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), cuộc đàn áp các học viên đã lên tới đỉnh điểm. Một số học viên bị bắt giữ và nhà của họ bị lục soát.
Tại điểm sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp, có hai hộp đựng các cuốn sách nhỏ Cửu Bình, không ai dám đi phát hay mang chúng về nhà. Họ bảo tôi hãy mang chúng về cất trong nhà, và tôi đã đồng ý mà không hề do dự. Hàng ngày tôi vẫn đi phát tài liệu mà không lo sợ gì.
Khi đi phát cửu bình, tôi đi qua một con chó và nó cứ liên tục sủa. Tôi bảo nó: “Đừng sủa! Ta đến đây để cứu chủ nhân của ngươi và cứu cả ngươi. Hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Thế là nó ngừng sủa.
Dần dần tôi đã thành thục hơn trong tu luyện. Trước khi ra khỏi nhà để đi giảng chân tướng, tôi xin Sư phụ hãy che mắt những kẻ tà ác ở không gian khác và những kẻ đã bức hại học viên ở khu vực chúng tôi để họ không phạm phải điều xấu. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi luôn an toàn trở về nhà.
Mỗi khi ra khỏi nhà tôi đều mang theo tài liệu giảng chân tướng và sách cửu bình, thậm chí cả trong thời gian cuộc bức hại tà ác nhất. Khi đi qua các cửa kiểm tra an ninh, tôi xuất niệm: “Không được kiểm tra túi của tôi” và thật sự họ đã không kiểm tra nó.
Gia đình hỗ trợ tôi trong nỗ lực giảng chân tướng
Ba con trai của tôi thường hay đi du lịch, chúng hỏi tôi có muốn đi cùng không. Mỗi khi có tài liệu chân tướng trên tay, tôi sẽ đi cùng chúng. Đôi khi, con trai cũng giúp tôi phát tài liệu. Thậm chí chúng còn động viên tôi: “Mẹ à, đừng lo sợ. Chỉ như là đang phát tờ quảng cáo thôi.”
Con gái út của tôi và các cháu trong nhà đều đã đi cùng tôi phát tài liệu giảng chân tướng.
Một lần tôi đưa cháu gái bốn tuổi đi giảng chân tướng. Khi tôi hỏi thăm sức khoẻ một ông lão 80 tuổi, ông ấy nói rằng ông không khoẻ. Cháu gái tôi đã nói: “Ông ơi! Ông sẽ khoẻ hơn nếu ông niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo!’” Ông ấy hỏi làm thế nào cháu biết điều đó, và cô bé nói rằng bà cháu đã bảo cháu niệm các câu này, từ đó cháu không còn tè dầm nữa.
Khi ông ấy hỏi sao cháu thông minh vậy, cháu đã trả lời: “Sư phụ đã cho cháu chiếc chìa khoá vàng để khai mở trí tuệ. Sau đó cháu trở nên thông minh. Sư phụ cũng sẽ cho ông chiếc chìa khoá vàng để khai mở trí tuệ nếu ông niệm những câu đó. Ông cũng sẽ trở nên thông minh và sẽ không còn lẫn nữa.”
Cháu gái tôi bảo mọi người hãy chờ tôi, nhờ vậy tôi đã có thể nói chuyện với họ. Cháu thường nói bổ sung cho tôi, khiến mọi người rất ngạc nhiên. Cháu còn rất nhỏ nhưng có thể nói những lời rất sâu sắc.
Mọi người thay đổi thái độ với Đại Pháp
Thái độ của mọi người đối với Đại Pháp đã có chuyển biến. Khi tôi tới chợ để phát tài liệu chân tướng, bà chủ một cửa hàng muốn xem trong túi của tôi có những gì.
Tôi tưởng rằng bà ấy tìm cách ngăn cản tôi phát tài liệu, nhưng bà đã làm tôi ngạc nhiên khi hỏi tôi có tài liệu Pháp Luân Đại Pháp không. Khi tôi trả lời có, bà bảo tôi: “Bà có thể đưa chúng cho tôi. Tôi sẽ giúp bà phân phát chúng. Trong nhiều năm, tôi đã được thụ ích rất nhiều từ việc giúp đỡ phân phát tài liệu.” Bà đã đặt các cuốn tài liệu lên quầy.
Bà ấy cũng bảo tôi mang thêm tài liệu vào lần tới khi tôi quay lại. Tôi đã lo ngại rằng bà sẽ gặp rắc rối nếu tôi làm vậy. Bà nói rằng bà không sợ, và kể cho tôi chuyện một lần bà cùng gia đình đã tới Hồng Kông và xem đoàn diễu hành của Pháp Luân Đại Pháp, và đã có rất nhiều người đi phát tài liệu.
Trước khi nhìn thấy đoàn diễu hành, họ đã đi bộ rất nhiều và rất mệt. Nhưng khi đoàn diễu hành đi qua, đột nhiên họ không còn thấy mệt mỏi nữa. Họ thậm chí đã đi theo đoàn diễu hành một lúc. Sau đó họ đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Mới đây, bà ấy đã hỏi xin tôi các video bài giảng của Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/27/拥有一颗为他的善良的心-360031.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/28/168896.html
Đăng ngày 23-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.