Bài viết bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-4-2018] Đã hơn nửa năm kể từ khi lưỡi của tôi trở nên cứng như đá và thỉnh thoảng miệng tôi không tạo ra được nước bọt. Buổi sáng khi thức dậy, lưỡi của tôi bị dính vào vòm miệng, và tôi phải dùng tay để đẩy nó và đợi cho đến khi miệng tôi có nước bọt thì tôi mới có thể ăn uống hay nói chuyện được.

Bệnh về lưỡi ngày càng nặng

Tôi biết chắc hẳn mình có vấn đề liên quan đến tu khẩu. Việc hướng nội đã giúp tôi tìm ra nhiều chấp trước chẳng hạn lời nói của tôi không phù hợp với Pháp, nói chuyện phiếm về đồng tu, có tâm hiển thị, và không sẵn lòng lắng nghe góp ý. Tôi cũng không làm tốt việc giảng thanh chân tướng.

Tôi liên tục học Pháp liên quan đến vấn đề tu khẩu và phát hiện ra nhiều chấp trước của mình. Tôi cố gắng loại bỏ đi từng cái một, nhưng tình trạng vẫn không được cải thiện. Tôi đọc nhiều bài viết về cách các đồng tu hướng nội, tìm ra chấp trước, loại bỏ chúng, sau đó bất kể trở ngại nào mà họ đối mặt cũng đều được hóa giải. Nhưng tôi vẫn đối diện với khó khăn và bất hòa.

Thời gian dài trôi qua và cái lưỡi đã trở nên cứng đến mức nó có thể làm trầy xước môi của tôi. Mỗi khi tôi nói chuyện, môi trên sẽ dính vào hàm răng và không tách ra khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ.

Tìm ra chấp trước vào “bản ngã”

Vào một buổi sáng, tôi gọi chồng ra ăn sáng, nhưng anh ấy đã nổi cáu vì đang còn mải chơi games trên điện thoại di động. Tôi nổi giận và cãi nhau với anh ấy đến khi anh bỏ đi làm.

Ngay khi anh ấy đi khỏi, tôi biết mình đã sai. Tôi quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ, khóc và hứa sẽ không cãi nhau với chồng nữa.

Tôi nhớ lại việc chồng tôi đã ủng hộ tôi tu luyện như thế nào. Khi tôi bị cảnh sát bắt giữ, anh ấy đã đi theo tôi đến đồn cảnh sát và nói với họ về Đại Pháp. Gia đình anh ấy muốn anh ấy ly hôn tôi, vì thế anh bảo tôi nên kiệm lời khi ở bên gia đình chồng. Bởi vì tôi mà anh ấy đã phải chịu đựng nhiều. Càng nghĩ về chuyện này, tôi càng thấy mình thật sai.

Trong Hồng Ngâm III, Sư phụ đã giảng:

Thùy thị thùy phi
“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị đa
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma.”

Tạm dịch:

Ai thị ai phi (ai đúng ai sai)
“Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa.”

Khi chồng tôi về nhà vào tối hôm đó, tôi nói: “Là lỗi của em đã mất bình tĩnh vào sáng nay. Em biết anh chán nản nhưng anh nên đổ lỗi cho Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo ĐCSTQ). Chính hắn ta là kẻ đã phát động cuộc bức hại các học viên. Tất cả học viên chúng em cần phải đệ đơn kiện hắn.”

Tôi tiếp tục nói: “Em biết cảnh sát đã chạy xe đến nơi anh làm việc khiến cho mọi người nghĩ rằng có lẽ anh đã làm điều gì sai. Anh có thể giải thích cho họ hiểu đó bởi vì vợ của anh đã đệ đơn kiện Giang. Anh không có gì phải sợ cả.”

Sau khi nghe điều này, chồng tôi đã cảm thấy đỡ hơn.

Tôi cũng giải thích tại sao tôi kiện Giang, và đề nghị chồng và con tôi cũng làm đơn kiện hắn. Chồng tôi đồng ý nhưng vẫn không vui vì tôi đã không báo trước với anh việc này.

Việc tôi kiện Giang Trạch Dân đã gây áp lực lớn cho chồng tôi. Mặc dù điều này giúp tôi đề cao tâm tính nhưng tôi đã không nghĩ tới gia đình mình trước khi làm như vậy.

Bây giờ thì tôi ngộ ra rằng những lời nói khó nghe của chồng và con đối với tôi chính là tấm gương phản chiếu những lời khó nghe mà tôi đã nói với người khác. Trước đây, khi nói chuyện với bất cứ ai, hễ người nào có quan điểm khác với tôi, thì tôi sẽ phản biện và cố chứng tỏ rằng mình đúng. Trong tâm, tôi đang bảo vệ bản thân và những gì tôi nói sau cùng đều là những từ không tốt đẹp gì. Bây giờ tôi nhận ra chấp trước lớn nhất của mình chính là chấp trước vào “bản ngã.”

Vượt quan

Sau khi tìm thấy chấp trước vào bản ngã, ngay lập tức tôi cảm thấy nước bọt tích tụ trong miệng, và cái lưỡi của tôi đã có thể chuyển động trở lại. Tôi rất vui mừng bởi đây là lần đầu tôi hướng nội mà dẫn đến sự cải thiện trong trạng thái tu luyện của mình.

Trước đây khi gặp quan nghiệp bệnh, mặc dù tôi hướng nội nhưng vẫn có tâm dựa vào Sư phụ và Pháp để giải quyết vấn đề. Lần này, tôi đã vượt quan được bởi đã thực sự hướng nội tìm.

Sư phụ đã giảng:

“Hễ tâm tính chư vị đề cao, thì thân thể chư vị sẽ phát sinh biến đổi to lớn; hễ tâm tính chư vị đề cao lên; thì vật chất của thân thể chư vị bảo đảm sẽ biến đổi.” (Chuyển Pháp Luân)

Kể từ ngày đó, tôi dùng các nguyên lý của Pháp để xác định những chấp trước của mình. Tôi đối xử tốt với chồng và con, và theo thời gian họ đã đáp trả lại. Tôi cũng thay đổi cách ứng xử của mình với mẹ chồng và em chồng, bởi trước đây tôi đã ôm giữ tâm oán hận với họ. Họ đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó, và giờ thì chúng tôi sống với nhau rất hòa ái.

Sư phụ đã giảng:

“Gặp phải vấn đề, nhất định phải hướng nội mà tìm. Khi nãy tôi vừa giảng, không phải vì người khác đối xử với chư vị như thế nào, mà là vì chỗ này của chư vị chưa đúng. Nếu chư vị nói, toàn bộ thiên thể đều rất thuận, chỗ này của chư vị có gì đó không đúng, chính là ở chỗ này của chư vị có vấn đề bướng bỉnh, là chư vị với người khác có gì đó không đúng. Khi chư vị tìm nguyên nhân ở bản thân chư vị, xoay chuyển vấn đề lại, thì nó liền đúng rồi, nó đã bình phục rồi, mọi người lại hòa ái với chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu 1998)

Khi đối diện với người khác, tôi không còn khăng khăng cho rằng mình đúng nữa, mà dùng các tiêu chuẩn của Pháp để các mối quan hệ trở nên hài hòa, gắn kết hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/23/350066.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/9/169629.html

Đăng ngày 20-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share