Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-4-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 65 tuổi ở vùng nông thôn. Trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1998, tôi từng mắc nhiều bệnh tật như: viêm phế quản, gút, viêm thấp khớp và hội chứng Meniere (bao gồm ba triệu chứng chính: chóng mặt, điếc và ù tai có nguyên nhân từ sự rối loạn tai trong). Khi tôi 38 tuổi, phần lớn dạ dày của tôi đã bị cắt bỏ.

Những bệnh này khiến tôi đau nhức giày vò khổ không thể tả. Chồng tôi dẫn tôi đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ, cũng không chữa khỏi cho tôi được một bệnh, đêm ngủ không yên, việc nhà đều không thể làm được. Tôi rất tuyệt vọng, bi thương, đêm nằm nước mắt chảy đẫm gối, tâm tình nguội lạnh. Trong nhà tích bao nhiêu tiền đều tiêu hết, còn vay mượn một khoản lớn, tiền học phí sách vở của con cái đều phải tìm người thân vay mượn. Cả gia đình cũng vì thế mà liên lụy. Vì nhà nghèo, chồng tôi thường xuyên sinh buồn bực, thời gian trôi đi thống khổ vô cùng. Tôi mất đi lòng tin sống tiếp, ốm đau như tra tấn ở bên trong, uống thuốc vô hiệu, mặt mày suốt ngày cau có sầu khổ. Những năm tháng đó, cuộc sống vô cùng gian nan…

Cảm thấy có hy vọng

Ngày 30 tháng 11 năm 1998, một học viên đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Tôi quyết định theo cô đến điểm luyện công để học các bài công pháp. Tại điểm này, có dư một cuốn Chuyển Pháp Luân nên tôi đã mang về nhà.

Tôi mất hai ngày để đọc toàn bộ cuốn sách và bị chấn động. Sau khi đọc thêm hai lần nữa, tôi đã dần hiểu ra những lý do thực sự gây ra đau khổ và bệnh tật.

Sau đó tôi nhớ lại một giấc mơ lúc tôi năm tuổi: Trong mộng tôi ở trên cao, từng tầng từng tầng hạ xuống, mất một khoảng thời gian mới đến mặt đất. Giấc mơ này cứ liên tục lặp lại, nhưng tôi không thể hiểu được ý nghĩa của nó.

Qua việc đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi đã hiểu được ý nghĩa của giấc mơ – một người rớt xuống từ tầng cao là vì họ đã làm điều xấu. Tôi dần hiểu mục đích thực sự của đời người và quyết định “phản bổn quy chân.”

Cuối cùng tôi đã cảm thấy có hy vọng. Sau khi trải qua những thay đổi to lớn trên thân thể, tôi quyết định sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy đó không phải là một cuốn sách bình thường, mà là Pháp tại cao tầng.

Kiên trì tu luyện Đại Pháp

Khi chính quyền của Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc ̣(ĐCSTQ), phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công, chồng tôi đã rất sợ hãi. Ông nhớ lại những cuộc vận động chính trị của ĐCSTQ. Ông cũng bắt đầu tin những tuyên truyền dối trá của các kênh truyền thông nhà nước về Đại Pháp. Vì vậy, ông đã cố ngăn tôi không cho tôi tu luyện.

Khi thấy tôi học Pháp và luyện công, ông dọa gọi cảnh sát, bắt giữ tôi và ép tôi ly hôn. Dù ông ấy đối xử với tôi thế nào đi nữa, tâm tôi vẫn bất động. Tôi nói: “Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) muốn chúng tôi làm người tốt, việc đó có gì sai sao? Công pháp tốt như vậy, dù ông nói gì cũng vô dụng. Tôi sẽ tu luyện đến cùng!”

Sau đó, ông bảo con dâu ngăn tôi tu luyện. Cháu nói: “Mẹ ơi, nếu họ không cho tu luyện thì hãy cứ làm vậy đi. Gia đình chúng ta nghèo. Nếu mẹ bị bắt, chúng ta không thể hối lộ họ được đâu!” Tôi bảo cháu đừng lo lắng vì Sư phụ sẽ bảo vệ tôi, vì tôi là một người tốt và không làm gì sai.

Khi chồng tôi muốn giật cuốn Chuyển Pháp Luân trên tay tôi, tôi nói: “Ông buông tay ra. Ông có thể lấy mạng của tôi, nhưng không thể lấy cuốn sách này!”

Tôi tiếp tục: “Cuốn sách này là một cuốn thiên thư. Sư phụ Lý Hồng Chí đã ban cho tôi cuộc đời mới. Trước đây, tôi từng mắc rất nhiều bệnh tật và không có cách chữa trị. Nhưng tôi đã không tốn một xu mà sức khỏe lại được phục hồi. Trước đây, tôi là người vô dụng, còn bây giờ tôi có thể làm bất cứ việc gì. Ông không còn nhớ khi tôi bị bệnh, chúng ta đã phải tốn bao nhiêu tiền chạy chữa sao? Nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi đã thu được rất nhiều lợi ích. Tất cả chúng ta đều nên cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí và Đại Pháp.“

Đề cao tâm tính

Năm ngoái khi thu hoạch hoa màu, tôi nhờ sáu người hàng xóm giúp đỡ. Khi tôi mang một hai bình nước nóng ra đồng, chồng tôi bắt đầu chửi mắng tôi. Tôi vẫn rất bình tĩnh và nhận ra đó là một khảo nghiệm. Sau một lúc, chồng tôi đến chỗ tôi, và ông ấy mỉm cười với tôi.

Một lần khác, chúng tôi đang ngồi trên xe buýt. Một người trên xe buýt khó chịu và bắt đầu vô cớ mắng chửi tôi. Khi tôi xuống xe, một số người nói với tôi: “Bà thực sự là một người đặc biệt! Nếu là người khác có lẽ đã không thể khoan dung và chửi lại người kia rồi.”

Tôi trả lời: “Đó là nhờ tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn nên tôi học được cách khoan dung và không bận tâm người khác đối xử tệ với mình như thế nào.” Sau đó, khi hướng nội, tôi phát hiện mình có tâm sợ mất mặt.

Tôi cố gắng tu xuất tâm đại từ bi và yêu cầu bản thân nghiêm khắc hơn. Pháp lý của vũ trụ là công bằng. Bị mắng, bị khinh bỉ, đối với người tu luyện là chuyện tốt, được đề cao tâm tính và cảnh giới, môi trường xung quanh trở nên tốt hơn. Hiện tại quan hệ trong gia đình tôi rất hòa thuận, quan hệ với hàng xóm cũng thuận lợi, nhờ vậy mà việc giảng chân tướng về Đại Pháp trở nên dễ dàng hơn.

Trên đây là những chia sẻ của tôi trong quá trình tu luyện, viết ra để khích lệ các đồng tu cùng tinh tấn, làm tốt ba việc, theo Sư phụ trở về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/9/363195.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/27/169501.html

Đăng ngày 15-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share