Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-4-2018] Tôi năm nay đã gần 80 tuổi và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được khoảng 20 năm. Lúc trẻ, tôi đã mắc đủ loại bệnh tật, nhưng bây giờ thì tôi khỏe mạnh như một thanh niên.

Một vài đồng tu ở Thương Châu đã thuật lại cho tôi vài câu chuyện về những người đã nhận thụ ích từ Đại Pháp.

Sống sót sau vụ điện giật

Mùa xuân năm 2010, ngôi nhà mới của tôi cần phải đấu lại đường điện và tôi đã nghĩ đấu lại đường điện từ ngôi nhà cũ của mình. Tôi đã leo lên tường của nhà cũ và hay tay cầm hai sợi dây điện. Ngay lúc tôi chuẩn bị bước tiếp, thì tôi không thể cử động được. Tôi biết mình đã bị điện giật và la lên cầu cứu.

Một cậu thanh niên nghe thấy tiếng la của tôi, liền chạy ra khỏi nhà đến giúp. Cậu ấy cố gắng kéo sợi dây điện từ tay tôi nhưng không được. Tôi muốn nói nhưng không sao mở miệng được. Sau đó cậu cố gắng dời cánh tay của tôi bằng cái thang tre nhưng cũng lại bất thành. Cơ thể tôi trở thành vật dẫn điện, và tôi đứng đó giống như một con rối. Tôi không thể chịu đựng lâu hơn được nữa.

Đột nhiên tôi nhớ ra câu “Kim Cương bài sơn” (tên của một động tác trong bài công pháp thứ nhất). Tôi dùng hết sinh lực để hô to câu đó và đẩy dây điện ra. Tuy nhiên, tôi cũng không thể làm được gì.

Khi tôi giữ niệm đó, tình cờ, tôi được đẩy lên phía trước và rớt xuống một mái nhà bằng phẳng và được bao phủ bởi vải sơn của người hàng xóm. Lúc rớt xuống, tôi vẫn đứng trên hai chân của mình. Nếu chỉ trệch một chút thì có thể tôi đã rớt xuống đất khá mạnh.

Tôi lấy lại bình tĩnh và nhìn xem hai bàn tay của mình. Lớp da trên các ngón cái và các ngón trỏ đã bị phỏng nặng, và trong lòng bàn tay có nhiều vết bỏng phồng rộp cỡ bằng hạt bắp.

Sau đó tôi phát hiện ra mặc dù tôi đã tắt nguồn điện, nhưng ai đó đã vô tình bật nó lên. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi có thể đã mất mạng.

Tám năm đã trôi qua kể từ vụ tai nạn, và tôi thường kể cho mọi người nghe về nó. Tôi mãi mãi biết ơn Sư phụ và hy vọng nhiều người hơn nữa có thể nhận phúc báo vì đã tin tưởng vào Pháp Luân Đại Pháp.

Cháu gái nổi bật trong trường học

Cháu nội của tôi tên là Tiểu Ninh, 14 tuổi và là học sinh trung học. Cháu đạt điểm số cao nhất trong bài kiểm tra môn toán cuối kỳ và đứng hạng sáu trong bảng tổng kết năm học. Cháu cũng có một bài phát biểu tại cuộc họp phụ huynh mà tôi tham dự. Nhiều phụ huynh đã ấn tượng với thành tích học tập của cháu và sau buổi họp họ đã gặp tôi để hỏi nhiều câu hỏi.

Tôi chỉ được đi học có vài năm, còn con trai tôi thì học không tốt và luôn đứng chót lớp. Vì thế, con trai tôi đã nghỉ học và đi làm nông. Hơn thế nữa, con dâu tôi lại không biết chữ. Sau khi Tiểu Ninh bắt đầu đi học, cả cha lẫn mẹ của cháu không thể dạy dỗ cháu nhiều hay hướng dẫn cháu làm bài tập nhà. Vì thế, tôi đã giúp chăm sóc và dạy dỗ cháu.

Khi Tiểu Ninh còn rất nhỏ, cháu thường lắng nghe khi tôi học Pháp. Khi tôi luyện công, cháu cũng cố gắng học vài động tác. Khi cháu đủ lớn để hiểu biết, tôi nói với cháu về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Tôi cũng kể vài câu chuyện về con người đắc phúc báo vì đã tin tưởng vào Đại Pháp, cũng như những học sinh có thành tích học tập nổi trội vì đã tuân theo nguyên lý của Đại Pháp trong cuộc sống hằng ngày.

Tiểu Ninh luôn đứng đầu lớp mà không cần đi học thêm. Cháu cũng hay giúp đỡ các bạn cùng lớp. Cháu rất ôn hòa và không bao giờ kén chọn thức ăn hay quần áo. Cháu cũng luôn tươi cười và hòa đồng với các bạn cùng lớp

Sư phụ đã giảng:

“một người luyện công, cả gia đình được lợi ích.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia năm 1999)

Một cuộc sống tốt

Con trai tôi mở một tiêm sửa xe trong thi trấn và vợ cháu sẽ ra giúp chồng mỗi khi không bận chăm sóc con cái. Mọi việc đều tiến triển tốt đẹp và chúng tôi không phải lo lắng điều gì.

Một lần, ngay khi gia đình con trai tôi về thăm nhà vào dịp Tết Nguyên Đán, con dâu tôi đã nói: “Cha à, năm nay tiệm của chúng con kinh doanh tốt. Chúng con biếu cha 10.000 Nhân dân tệ. Nếu chúng con kiếm được nhiều hơn, chúng con sẽ biếu cha nhiều hơn.”

Cầm món tiền trong tay, tôi rất xúc động: Nếu không có Đại Pháp, tôi thậm chí không bao giờ dám mơ có được một cuộc sống như chúng tôi đang có hiện giờ!

Đối mặt với bức hại

Tôi được sinh ra trong một gia đình “địa chủ”. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên nắm chính quyền, giai cấp của một người được xem là điều quan trọng nhất, và tôi bị dán nhãn là thành phần “địa chủ gian ác.”. Chúng tôi bị chính quyền cộng sản cướp sạch mọi thứ và bị tước bỏ mọi cơ hội trong cuộc sống – gia nhập quân đội, lên đại học, hay thậm chí làm những công việc lặt vặt khác.

Sau đó, mặc dù không còn bị dán nhãn là địa chủ nữa, nhưng tôi vẫn nghèo. Chúng tôi sống trong một căn nhà ba phòng tồi tàn bên cạnh những ngôi nhà gạch ngói khang trang. Khi trời mưa, sân nhà tôi sẽ bị ngập và mái nhà sẽ bị dột.

Ngoài nghèo đói ra, chúng tôi cũng không ngừng lo lắng cho con trai. Cháu bị ốm lúc nhỏ và chúng tôi không có tiền để đưa cháu đến bệnh viện điều trị mà chỉ biết ôm cháu trong lòng. Tuy sống sót qua cơn bệnh nhưng cháu phát triển kém, còi cọc và xương sống bị biến dạng.

Khi cuộc đời đã tới đỉnh điểm của sự đau khổ và vô vọng, thì tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu tu luyện bản thân chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Tuy nhiên, ngay khi cuộc sống của chúng tôi bắt đầu cải biến tốt hơn thì chế độ cộng sản lại bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị chính quyền giam giữ, đánh đập, và tống tiền.

Mặc dù vậy, tôi vẫn kiên định tu luyện Đại Pháp, vốn không có gì là sai khi chỉ dạy các học viên trở thành người tốt hơn.

Đếm các phúc báo

Con trai tôi học sửa xe hơi và sau đó bắt đầu mở tiệm kinh doanh. Đó là một điều tuyệt vời cho một người tàn tật như cháu có thể điều hành một doanh nghiệp thành công trong môi trường cạnh tranh khốc liệt.

Sau hai năm, chúng tôi có thể xây được một ngôi nhà gạch 10 phòng nằm bên trong một cái sân lớn.

Đến lúc con trai tôi lập gia đình, nhưng khu vực nông thôn của chúng tôi thì nam nhiều hơn nữ. Thậm chí, những cậu thanh niên khôi ngô cũng thấy khó tìm vợ, huống chi là con tôi. Ba năm trước, con tôi đã kết hôn với một cô gái tốt bụng và cao hơn cháu ít nhất là 20cm.

Tuy nhiên, con dâu tôi lại mắc đủ các loại bệnh, gồm cả hoại tử, loãng xương và phải chống nạng để đi lại. Trước khi kết hôn với con tôi, cháu đã điều trị tại nhiều bệnh viện khác nhau và uống rất nhiều thuốc, nhưng không có tác dụng.

Sau khi cháu kết hôn với con trai tôi, tôi nói với cháu về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Con dâu tôi đã tiếp thu những điều tôi nói và đã thoái Đoàn.

Trong vòng nửa năm, cháu đã hồi phục sức khỏe và không cần điều trị nữa. Một năm sau, cháu đã sinh hạ một bé gái kháu khỉnh đáng yêu. Bây giờ cháu đi lại như bất kỳ người khỏe mạnh nào, chứng phù nề do trước đây dùng kích thích tố cũng biến mất. Bây giờ cháu trở nên mảnh mai và xinh đẹp.

Cháu luôn luôn tươi cười khi về nhà. Cháu thường biếu tiền và mua sắm cho chúng tôi quần áo, thức ăn và đồ dùng. Vợ chồng con tôi cũng đối xử tử tế và tôn trọng lẫn nhau. Hai vợ chồng tôi rất vui mừng khi có được một người con dâu tuyệt vời như thế. Cả gia đình tôi đã trở thành niềm ganh tỵ của rất nhiều gia đình trong làng.

Bây giờ đến lượt cháu gái nhỏ của chúng tôi đã trưởng thành, và rất nhiều người đến nhà chúng tôi với những sính lễ cầu hôn sang trọng. Cháu nói: “Điều quan trọng nhất là người đó (và cả gia đình anh ấy) tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hoặc đồng ý với các tiêu chuẩn của Đại Pháp.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/6/363776.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/25/169487.html

Đăng ngày 9-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share