Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-3-2018] Là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta gánh vác sứ mệnh quan trọng. Ngoài việc tu luyện cá nhân tốt, chúng ta đến đây là để trợ Sư chính Pháp. Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đầu độc người dân bằng những tuyên truyền dối trá, thì việc giảng chân tướng của các đệ tử Đại Pháp là vô cùng trọng yếu.

Chúng tôi đã gặp rất nhiều dạng người khi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Có những người lắng nghe và có những người từ chối tiếp nhận chân tướng. Có những người cảm kích chúng tôi, trong khi cũng có những người nói những lời khiếm nhã, đe dọa và thậm chí là tố giác chúng tôi với cảnh sát.

Thông qua những nỗ lực giảng chân tướng này, chúng tôi đã loại bỏ được rất nhiều những chấp trước của bản thân. Ví dụ như, khi bắt đầu giảng chân tướng, tôi đã lo sợ người ta sẽ không hiểu chúng tôi. Khi gặp người từ chối lắng nghe và bị chửi rủa, thì tôi cảm thấy mất thể diện vì tôi có chấp trước sợ bị mất mặt. Sau khi giảng chân tướng được một thời gian, thì tình trạng này của tôi đã được cải thiện hơn. Tuy nhiên, sau đó tôi lại nảy sinh tâm hoan hỉ. Mỗi khi phát hiện ra một chấp trước mới, tôi tu luyện để loại bỏ nó, và không ngừng quy chính bản thân dựa trên các nguyên lý của Đại Pháp.

Lấy lại tiền lương của mình

Trước tiên, tôi sẽ giải thích cách tôi đã giảng chân tướng cho Phòng 610 trong công ty nơi tôi làm việc. Tôi làm việc cho một doanh nghiệp lớn, nơi có hàng chục ngàn nhân viên. Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi cựu độc tài Trung Quốc Giang Trạch Dân và chính quyền của ông ta bắt đầu phỉ báng và bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp, rất nhiều học viên đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện đến chính quyền trung ương để ngừng cuộc bức hại. Vì trong công ty có rất nhiều học viên nên không bao lâu sau, Phòng 610 đã được thành lập ở đó.

Để ngăn các học viên đi đến Bắc Kinh, Phòng 610 của công ty đã đưa ra một quy định rằng: “Bất cứ ai đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện hoặc tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sẽ bị sa thải và bị giám sát.” Sau đó, công ty đăng các tấm áp phích cho thấy các học viên đã bị sa thải.

Vào lúc đó, tiền lương của tôi đã bị giữ lại trong 1 năm rưỡi bởi vì tôi là học viên. Vì thế, tôi quyết định giảng rõ chân tướng cho Phòng 610 để lấy lại tiền lương của mình.

Ban đầu, tôi gọi điện để thông báo rằng tôi sẽ đến gặp họ. Khi tôi đến, bầu không khí rất căng thẳng. Khi tôi nói tiền lương của tôi đã bị giữ lại ra sao, thì một người đàn ông đã gọi điện nhiều lần cho người thư ký ở đơn vị của tôi, yêu cầu cô ta đến gặp. Tôi nói với cậu ta rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện Phật gia, yêu cầu chúng tôi phải đối xử tử tế với mọi người. Tôi cũng nói rằng chúng tôi là học viên Đại Pháp và có thể chúng tôi đã không làm tốt làm tốt việc giảng chân tướng để cho mọi người hiểu được về sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Tôi nói rằng nếu cậu ta là em của tôi thì có lẽ tôi sẽ đến đây sớm hơn để nói cậu ta đừng bức hại Pháp Luân Đại Pháp, bởi vì làm như vậy là cậu đang tạo nghiệp báo và sẽ phải hoàn trả nó trong tương lai. Cậu ấy nói rằng các học viên đã phát rất nhiều tờ rơi, giống như bông tuyết, làm xáo trộn xã hội. Tôi hỏi cậu đã đọc tờ rơi nào hay chưa. Tôi nói với cậu ấy rằng các học viên sống rất đạm bạc để có chi phí in tờ rơi và cứu người, là một thí dụ điển hình của việc thiện từ bi.

Sau đó, bầu không khí đã dịu đi. Cậu ấy thừa nhận rằng các học viên đã mua những thức ăn giá rẻ, và cậu cũng nói rằng tất cả các học viên Đại Pháp đều là những người rất tốt.

Khi biết tôi lớn hơn cậu 4 hoặc 5 tuổi thì cậu ấy rất ngạc nhiên và bắt đầu gọi tôi bằng “chị gái”. Cậu ấy nói rằng các học viên luôn trông trẻ hơn tuổi thật của họ. Tôi nói rằng mình đã từng mắc rất nhiều căn bệnh và uống rất nhiều thuốc nhưng sức khỏe không cải thiện chút nào. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi căn bệnh của tôi đã biến mất. Sau đó cậu ấy nói: “Được rồi, vậy chị có thể tu luyện tại nhà.”

Đã gần đến giờ ăn trưa, nên cậu ta mời tôi ở lại dùng bữa. Tôi từ chối, giải thích rằng cha mẹ tôi sẽ lo lắng nếu tôi về nhà trễ. Sau đó cậu ấy nói rằng tôi nên đi đến một nhà máy chi nhánh của công ty tôi để lấy lại tiền lương. Việc này khiến tôi nhận ra rằng các lãnh đạo của nhà máy chi nhánh cũng cần được nghe chân tướng về Đại Pháp. Cậu ấy đi cùng với tôi một lúc lâu và đề nghị tôi đến thăm và trò chuyện với cậu thường xuyên hơn. Lòng từ bi của học viên đã cảm hóa cậu ấy.

Sáng hôm sau khi tôi đến nhà máy chi nhánh và hỏi người quản lý sản xuất về tiền lương bị giữ lại của tôi, thì anh ấy nói: “Chị không còn tu luyện nữa phải không?”

Tôi trả lời: “Tôi vẫn tu luyện. Ai nói với anh là tôi đã ngừng tu luyện?”

Chúng tôi đi đến văn phòng thư ký trên lầu ba. Tôi nói tên mình và đến đây để lấy lại tiền lương. Sau đó tôi nói với anh ta về việc mọi người trên thế giới tu luyện Đại Pháp ra sao và hỏi anh ta đã bao giờ đọc Cửu Bình hay chưa. Cuốn sách giải thích bản chất của ĐCSTQ, mới vừa được xuất bản. Anh ta đóng cửa văn phòng của mình lại ngay lập tức, sợ rằng người khác sẽ nghe thấy những điều tôi nói.

Tôi đầy tự tin và bảo anh ta rằng Pháp Luân Đại Pháp đang cứu người: “Khi Đại Pháp hồng truyền, mọi người đều phải xác định vị trí của mình.”

Anh ấy nói một cách yếu ớt: “Được rồi, tôi sẽ trả chị một nửa tiền lương.” Thời điểm đó, tiền lương mỗi tháng của tôi dưới 600 Nhân dân tệ. Tôi bảo anh ta tiền lương của tôi phải được trả hết không nên giữ lại một xu. Cuối cùng, anh ta đồng ý, nhưng không thể đảm bảo rằng tôi sẽ lấy lại được tiền. Tôi nghĩ: “Chỉ có lời nói của Sư phụ mới được tính, còn của anh thì không.” Một tuần sau, toàn bộ tiền lương của tôi đã được trả lại đầy đủ.

Tôi nói với chồng tôi những dự định sẽ làm khi tôi đi đến nhà máy chi nhánh. Anh ấy bảo tôi hãy quên chuyện đó đi và nói anh ấy chỉ muốn chúng tôi có một cuộc sống bình yên, thứ vốn đã bị xáo trộn khoảng một năm rưỡi nay. Anh ấy nói chúng tôi có thể sống thiếu thốn một chút cũng được, miễn là tôi an toàn. Tôi nói anh không nên lo lắng, mọi thứ sẽ ổn bởi vì tôi là một học viên và tôi biết phải làm gì. Anh ấy nói tôi đừng cố chấp nếu những cố gắng của tôi không suôn sẻ. Anh ấy sợ tôi sẽ lại bị bắt lần nữa.

Mẹ chồng của tôi đã mất sớm, và cha chồng của tôi đã khóc khi ông biết rằng Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại. Tôi bị bắt giam, bắt cóc và đánh đập. Ông đã khóc mỗi khi ông nói về tôi.

Chúng tôi sống rất gần nơi ở của mẹ tôi. Bà sống một mình ở căn hộ lầu một kể từ khi cha tôi mất. Mỗi lần nghe tiếng còi xe cảnh sát, bà sợ đến mức chân run bần bật. Bà sẽ nhanh chóng tìm hiểu xem có phải xe cảnh sát đậu ở tòa nhà của chúng tôi hay không.

Sau khi tôi lấy lại được tiền lương, chị tôi, người không tu luyện đã nói: “Có phải là tiền bồi thường cho học viên Pháp Luân Công không? Hơn 10.000 Nhân dân tệ! Em định dùng nó như thế nào đây?”

Tất cả bạn bè và gia đình của tôi đã lo lắng cho tôi khi tôi bị bắt giữ. Năm người chị dâu đã giúp tôi chăm sóc cho cha chồng và đã đến thăm tôi trong suốt thời gian tôi bị giam giữ bất hợp pháp. Vì thế tôi đã dùng số tiền đó để mua cho mỗi chị vài bộ quần áo. Khi họ nhìn thấy quần áo, vài người đã xúc động chảy nước mắt và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Cho dù những món quần áo đó không đắt tiền lắm, nhưng tất cả họ đã nhìn thấy sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Giảng chân tướng tại chợ

Tôi thường đi đến một khu chợ để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Có lần, tôi đem theo nhiều tờ rơi Minh Huệ để phát. Tôi phát tờ rơi ở phía sau một người đàn ông đang phát tờ rơi quảng cáo. Sau một lúc, người đàn ông đứng lại và quay lại nhìn tôi rồi bắt đầu nói to trước đám đông: “Tờ rơi của tôi không tốt. Tờ rơi của cô ấy mới tốt!” Xuyên suốt cả khu chợ, anh ấy liên tục nói lớn như vậy trong lúc tôi phát tờ rơi ở phía sau.

Tôi nói với mọi người: “Xin hãy ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Khi gặp tai ương, bạn sẽ được bảo hộ.” Nhiều người đã đến chỗ tôi để nhận tờ rơi như thể họ đã chờ đợi tôi từ lâu lắm. Tất cả các tờ rơi đã nhanh chóng được phát hết.

Một lần, một học viên khác phát lịch Minh Huệ tại khu chợ này. Thông thường, mọi người thích những cuốn lịch này, nhưng có một phụ nữ trung niên từ chối nhận nó. Tôi nghĩ ắt hẳn là bà ấy không biết chân tướng về Đại Pháp.

Tôi nói với bà rằng bà không muốn nhận lịch cũng không sao cả, nhưng bà cần phải biết về việc thoái ĐCSTQ để được bình an. Chính chủ nghĩa vô thần của ĐCSTQ đã lừa dối mọi người khiến họ dám làm ra những chuyện xấu xa. Tôi nói về nhân quả thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo; nếu phúc báo chưa đến thì bởi vì chưa đúng thời điểm.

“Trời sẽ diệt những kẻ ác, chỉ có thoái ĐCSTQ mới được bình an,” tôi nói.

Bà ấy trả lời: “Thật vậy sao? Vậy tôi thoái. Tôi là Đảng viên. Tất cả ba gia đình của họ hàng tôi cũng thoái. Tất cả họ đều là Đảng viên. Hãy giúp họ thoái.”

Sau đó bà ấy xin tôi một cuốn lịch Minh Huệ. Tôi nói: “Vâng, chúc bà bình an.”

Sử dụng tiền giấy để cứu người

Tôi cũng phát tiền giấy có in thông tin giảng chân tướng. Khi tôi không có đủ tiền giấy, tôi tìm những người bán rau bên vệ đường để đổi tiền. Có một người đàn ông rất vui vẻ khi đổi tiền với tôi. Ông ấy nói: “Tôi sẽ đổi hết dù cho cô có bao nhiêu. Cô có thể lấy nửa ký rau ở chỗ tôi miễn phí mỗi ngày kể từ bây giờ.”

Thoạt đầu, ông ấy luôn đếm từng tờ tiền để chắc rằng tôi đưa cho ông đầy đủ; nhưng sau đó, ông ấy không đếm nữa. Ông nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người khác biệt. Cô là người đáng tin cậy, không bao giờ đưa thiếu một đồng.”

Kể từ đó, tôi thường đi đến khu chợ đó để giảng chân tướng. Vài người bán rong hô to “Pháp Luân Đại Pháp hảo” mỗi khi họ trông thấy tôi. Bất cứ nơi nào mà các học viên Đại Pháp đến, mọi người đều nhìn thấy ở họ là sự tin cậy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/26/363352.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/15/169381.html

Đăng ngày 4-5-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share