Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-1-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2006. Mẹ tôi, cũng là một đồng tu, nói với tôi rằng tôi đã rất may mắn được đắc Pháp trước khi Chính Pháp kết thúc. Tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc và vui mừng nhưng đồng thời cũng cảm thấy việc tu luyện bản thân mình rất khẩn cấp.

Mẹ tôi nói rằng, trong các bài giảng gần đây, Sư phụ Lý Hồng Chí yêu cầu chúng ta làm tốt ba việc. Tôi ghi nhớ điều này trong lòng, quyết tâm nắm bắt thời gian để tu luyện tinh tấn.

Trong vòng một năm, tôi đã học thuộc Hồng Ngâm, Hồng Ngâm II và bốn phần đầu tiên của Bài giảng thứ nhất trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Để tận dụng thời gian của mình, tôi học thuộc Pháp và phát chính niệm trong lúc đi bộ hoặc trên xe buýt. Việc ghi nhớ Pháp đã giúp tôi vượt qua được hết khổ nạn này đến khổ nạn khác.

Ghi nhớ Pháp và duy trì chính niệm

Vì không tu tâm tốt nên tôi đã bị [tà ác] dùi vào sơ hở. Năm 2010, tôi bị bắt và đưa đến một trại tạm giam ở địa phương. Lúc đó, có bảy học viên Đại Pháp khác cũng đang bị bắt giam ở đó. Tám người chúng tôi chỉ có một cuốn Chuyển Pháp Luân. Một học viên đã chép lại bằng tay từng bài giảng, sau đó chuyển cho đồng tu ở một phòng khác. Học viên này lại chép lại bài giảng rồi lại chuyển cho một học viên khác và cứ thế cho đến khi tất cả các học viên trong nhà tù đều có thể đọc Chuyển Pháp Luân.

Một tháng sau, các lính canh lục soát các phòng giam và tịch thu sách Chuyển Pháp Luân, các bản chép tay của chúng tôi và các bài giảng gần đây. Tôi không thể chịu đựng được nếu không có sách Đại Pháp để đọc dù chỉ một ngày, vì vậy tôi đã chép lại những phần trong Chuyển Pháp Luân mà mình nhớ và chuyển cho một học viên khác. Không lâu sau, các lính canh đưa học viên này đi. Vì vậy, tôi lại chép Pháp mà mình ghi nhớ và đưa cho các học viên khác. Vì tất cả họ đều có thể học thuộc Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II, nên dù tình cảnh khó khăn đến đâu, chúng tôi vẫn có thể học hoặc ghi nhớ Pháp.

Một năm sau, tôi bị đưa đến nhà tù khác, tại đó tôi bị ép phải từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi không được phép ngủ trong suốt ba ngày đêm. Tôi phải đứng nghiêm; bị treo lơ lửng trên một cái xà, buộc phải mặc quần áo bó chật chội, bị đánh đập; và thậm chí bị lột hết quần áo.

Trong hai ngày đầu tiên bị tra tấn tàn bạo, tôi nhẩm thuộc Pháp. Vào ngày thứ ba, tôi cảm thấy chóng mặt và không tập trung được nữa. Không có Pháp, tôi không có sức mạnh và ý chí bị lung lay. Khi tôi rất buồn ngủ, phạm nhân “trợ giáo” được chỉ định theo dõi tôi đã ra lệnh cho tôi chép lại một vài trang văn bản anh ta đã viết sẵn. Sau đó, tôi được phép ngủ trong vài giờ đồng hồ.

Sau khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó và rất lo lắng. Tôi không biết mình nên làm gì. Ngay lúc đó, trợ giáo đến và nói: “Văn bản mà cô chép sáng nay không được tính vì là do bị ép buộc mới viết ra. Cô vẫn còn vài giờ trước khi đi ngủ. Hãy suy nghĩ cho thật chín chắn. Một cảnh sát sẽ nói chuyện với cô vào ngày mai. Sau đó, cô sẽ phải viết lại các cam kết.”

Những gì cô ấy nói đã khiến tôi bừng tỉnh. Văn bản tôi đã chép có thể là ba cam kết từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tự nhủ: “Dĩ nhiên là không được tính. Mình hoàn toàn không viết điều gì như thế. Mình sẽ không bao giờ hợp tác với tà ác. Mình sẽ dùng vài giờ trước khi ngủ để nhẩm Pháp.”

Một niệm nảy lên: “Nếu trong tâm không có Pháp, rất có thể mình sẽ bị lạc đường. Mình không biết ngày mai mình sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng trong thâm tâm mình quyết đi theo Sư phụ và không bao giờ để lạc đường.” Khi chính niệm khởi lên, nỗi sợ hãi trong tôi biến mất.

Ngày hôm sau, khi cảnh sát chưa kịp nói lời nào, tôi nói: “Những gì tôi viết ngày hôm qua không phải là chủ ý của bản thân; đó là do ép buộc nên không tính.” Sau đó, họ làm tất cả những gì họ có thể nghĩ ra để đánh lừa và khiến tôi rối trí. Tôi cứ nhẩm Pháp ngay cả khi họ đánh tôi. Một ngày nọ, tôi tự nhủ: “Nếu có lúc mình bị đánh mất ý thức và đầu óc không tỉnh táo, thì mình phải nhớ đến Sư phụ và phải biết rằng chỉ có những gì Sư phụ nói mới là chân lý.”

Để “chuyển hóa” tôi, khiến tôi từ bỏ đức tin của mình, họ nói về cuộc “biểu tình” (thực ra là cuộc thỉnh nguyện ôn hòa) của các học viên tại Bắc Kinh xảy ra vào ngày 25 tháng 4 [năm 1999], và nói tôi viết những suy nghĩ của mình về những gì họ nói.

Vì tôi trở thành học viên sau thời điểm đó và không biết nhiều về [sự kiện] ngày 25 tháng 4, nên tôi đã có chút bối rối. Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhớ ra Sư phụ đã giảng rằng sự kiện diễn ra vào ngày 25 tháng 4 là đúng đắn. Nếu Sư phụ nghĩ đó là đúng thì điều đó hẳn là đúng. Tôi đã viết ra những suy nghĩ tích cực về sự kiện đó. Khi đọc những gì tôi viết, họ đã lăng mạ tôi, buộc tôi đứng trong hai giờ liền, và cấm tôi ngủ. Nhưng tôi rất hạnh phúc vì suy nghĩ của mình là ngay chính.

Có khoảng thời gian, tôi bị buộc phải cắt mũ giày trong một xưởng của nhà tù. Tôi nhẩm Pháp và phát chính niệm khi làm việc. Những người ở gần tôi liên tục đếm số lượng mũ giày mà họ cắt được, xếp 50 miếng nhỏ mỗi chồng. Nếu làm tương tự, tôi không thể nhẩm Pháp hay phát chính niệm, nên tôi đã không đếm cho đến khi hoàn thành một chồng.

Tù nhân chịu trách nhiệm theo dõi tôi ép tôi phải đếm từng miếng khi nó đã được cắt xong, nhưng tôi từ chối. Cô hét vào mặt tôi và muốn đánh tôi. Tôi biết đó là can nhiễu ngăn cản tôi nhẩm Pháp. Tôi không thể nhượng bộ họ, vì vậy tôi tiếp tục niệm:

“Trong bất kỳ hoàn cảnh gian nan nào, mọi người đều [phải] ổn trụ [vững] tâm. Một cái bất động sẽ ức chế vạn động!” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ Quốc [1999])

Cô ta giận dữ và hét vào mặt tôi, rồi đi tìm các lính canh để bảo họ trừng phạt tôi. Một viên chức đến và nhìn tôi. Tôi vẫn bình tĩnh và không nhìn vào anh ta. Anh ta quay lại và bỏ đi mà không nói lời nào.

Có một khoảng thời gian tôi có thể nói chuyện với một học viên khác. Tôi khuyên cô chép Pháp để cô có thể học thuộc từng đoạn một. Chúng tôi đã bị cách ly sau khi cô ấy chép hai bài giảng mới của Sư phụ Lý Hồng Chí: “Lộ” và “Đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.”

Trong một năm rưỡi ở trong tù, tôi bị buộc phải báo cáo tư tưởng mỗi ngày. Tôi nghĩ rằng, nếu tôi để cảnh sát biết các học viên chúng tôi tu luyện như thế nào, họ sẽ được hưởng nhiều lợi ích. Vì vậy, mỗi ngày, tôi viết về việc mình đã tu tâm như thế nào.

Không ôm giữ chấp chước đối với những người đã bức hại mình

Một buổi sáng, tôi bị bắt phải lau dọn phòng giam. Khi tôi làm, các lính canh lăng mạ và hét vào mặt tôi. Lúc đó, tôi nhớ Sư phụ đã giảng:

“‘Vân du’ rất khổ, bước đi ngoài xã hội, phải xin ăn, gặp các loại người, giễu cợt nó, nhục mạ nó, khinh nhờn nó, các sự tình đủ loại đều sẽ gặp phải.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi muốn cư xử như thể mình đang đi vân du trong khi tu luyện, nhưng môi trường nhà tù và thái độ của lính canh phức tạp hơn nhiều so với đi vân du.

Vài ngày sau, trong khi những người khác đang ngủ trưa, phạm nhân chịu trách nhiệm theo dõi tôi bảo tôi lau sàn nhà dưới gầm giường. Rõ ràng là cô ấy muốn lăng nhục tôi. Tôi nghĩ đây là cơ hội để buông bỏ tự ngã, vì vậy tôi đã làm những gì cô ấy yêu cầu. Một lần khác, tôi cũng dọn dẹp bên dưới giường. Sau đó, tôi hỏi cô ấy liệu có cần phải lau sạch chỗ đó một lần nữa không. Cô ấy nói với tôi rằng không cần phải làm nữa. Sau đó, cô tôn trọng tôi hơn. Các tù nhân khác cũng giơ ngón tay cái tỏ vẻ khâm phục.

Nhờ nhẩm Pháp và phát chính niệm mỗi ngày mà tôi có thể dễ dàng duy trì một tâm thái tỉnh táo. Tôi muốn viết một nghiêm chính thanh minh để hủy bỏ “ba tuyên bố” mà mình viết trước đó. Tôi muốn làm điều này trước khi được thả ra nhưng không có cơ hội.

Hai tháng sau, trong một cuộc họp mà mọi người bàn về “Đạo đức Cộng sản”, tôi đã nói rằng Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn đạo đức cao nhất. Ngay sau khi nói xong, các trợ giáo đã chửi mắng tôi. Các cảnh sát hỏi tại sao tôi lại nói những điều như vậy sau khi đã “chuyển hoá”. Tôi trả lời: “Tôi không ‘chuyển hoá,’ tôi sẽ không ‘chuyển hóa’, ‘chuyển hóa’ là sai.” Tôi lớn tiếng lặp lại nhiều lần, và cuộc họp kết thúc!

Khi tôi trở lại phòng giam, các trợ giáo và các tù nhân được phân công để theo dõi tôi la hét và đe dọa tôi. Ngay cả các học viên cũng sợ hãi và khuyên tôi đừng nói những điều như vậy. Tuy nhiên, tôi rất kiên quyết. Tôi thà chết còn hơn là mang theo vết nhơ từ bỏ đức tin của mình! Nếu phải chết, tôi sẽ chết như một đệ tử chân chính. Tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ điều kiện nào của họ. Kết quả là, họ không đối xử với tôi quá tệ.

Tôi đã gặp một cơn ác mộng khủng khiếp khiến tôi hét toáng lên, đánh thức những tù nhân khác trong phòng giam. Sau đó, tôi biết Sư phụ đã thay tôi gánh chịu và giúp đỡ tôi. Sau đó, tôi đã viết ba tuyên bố để thông báo rằng bản “ba tuyên bố” của tôi là vô giá trị.

Nhờ có Pháp trong tâm và được Sư phụ bảo hộ, tôi đã có thể sống sót trong ba năm tù đó.

Ghi nhớ Pháp giúp tôi tu luyện dễ dàng hơn

Sau khi được thả ra, môi trường thoải mái hơn, và tôi đã buông lơi tu luyện. Rất nhiều chấp trước của tôi nổi lên, và thật khó để buông bỏ chúng, đặc biệt là tâm nóng vội. Một đồng tu thường nói với tôi rằng: “Tôi nhìn bạn từ trong ra ngoài đều là vội vàng xao động.” Tôi cố gắng để loại bỏ nó nhưng không thành công.

Vào giữa tháng 2 năm 2017, tôi quyết định cố gắng ghi nhớ sách Chuyển Pháp Luân. Tôi bắt đầu vào ngày hôm sau. Ban đầu, tôi mất một giờ để nhớ một đoạn, sau đó nửa giờ, và dần dần tôi có thể nhớ từng đoạn trong thời gian ngắn hơn.

Phải mất hai tháng rưỡi để ghi nhớ toàn bộ cuốn sách. Bây giờ, càng ghi nhớ Pháp, tôi càng muốn học thuộc Pháp. Tôi thường rơi lệ khi học thuộc Pháp. Tôi cảm thấy Pháp là chân lý và thực sự tuyệt vời. Sư phụ thực sự tuyệt vời. Tôi thấy mình quá may mắn! Tôi muốn chiểu theo những lời dạy của Sư phụ!

Khi tôi niệm Pháp, dường như tất cả các tế bào trong toàn bộ cơ thể tôi đều chấn động. Tôi không thể thực sự giải thích được trải nghiệm này – nó không thể diễn đạt bằng lời. Tôi chỉ nghĩ rằng Đại Pháp thật tuyệt vời.

Sau lần đầu tiên học thuộc toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi tới gặp một học viên để đưa cô những tờ tiền giấy 1 nhân dân tệ, để đổi cho cô. Học viên này có chút thiếu kiên nhẫn, đặc biệt khi thấy tôi rải ra 1.000 tờ 1 nhân dân tệ. Tôi bảo cô rằng tôi sẽ xếp chúng lại. Dường như cô nhận ra điều gì đó và thay đổi thái độ ngay lập tức. Sau đó, cô giúp tôi xếp các tờ tiền lại.

Hai ngày sau, tôi gặp lại học viên đó. Cô hỏi tôi có khó chịu sau khi về nhà hôm đó không. Tôi nói: “Không.” Tôi thực sự không khó chịu. Khi nói điều đó, tôi đột nhiên nhận ra mình đã thay đổi. Tôi thường nóng tính và thiếu kiên nhẫn. Tại sao tôi không nổi nóng vào hôm đó? Sau đó, tôi biết rằng chính việc ghi nhớ Pháp đã cải biến mình!

Tôi đã được hưởng lợi rất nhiều từ việc ghi nhớ Pháp. Tu luyện không có lối tắt, nhưng ghi nhớ và đồng hoá với Pháp chắc chắn có lợi cho tu luyện của bản thân.

Trên đây là những thiển ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/5/359146.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/25/169152.html

Đăng ngày 22-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share