Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-02-2018] Mùa hè năm 2016, tôi được thả sau một đợt tẩy não. Tất cả sách Đại Pháp của tôi, máy tính, điện thoại di động, chứng minh thư, tiền và thẻ ngân hàng đều bị lấy mất, và tôi không còn một xu dính túi. Trong trung tâm tẩy não, dưới áp lực căng thẳng, tôi đã bỏ cuộc và viết ba tuyên bố từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong 6 tháng, tôi ngập trong hối hận và chìm trong trạng thái tiêu trầm.
Được sự khích lệ của gia đình và các bạn đồng tu, cuối cùng tôi đã trở về nhà và bắt đầu gọi điện cho nhân viên tư pháp để giảng chân tướng về cuộc bức hại.
Thụ động và chán nản
Năm 2014, tôi là một trong những điều phối viên trong hạng mục giảng chân tướng qua điện thoại ở địa phương chúng tôi cho các nhân viên làm việc tại đồn cảnh sát, tòa án và viện kiểm soát. Sau khi tôi ra khỏi trại tẩy não năm 2016, tôi nhận ra tầm quan trọng của việc liên hệ với họ. Tiếp cận những người này, chúng ta không chỉ cứu những người đang tham gia trực tiếp vào cuộc bức hại và chấm dứt cuộc bức hại mà chúng ta cũng là đang cứu các học viên khác.
Năm ngoái, khu vực chúng tôi phát triển thêm 2 nhóm giảng chân tướng. Người điều phối địa phương đã đề nghị gia đình tôi tham gia ngay sau khi tôi vừa được thả ra khỏi trung tâm tẩy não. Tuy nhiên, mọi người bàn bạc về hạng mục trong một căn phòng khác đóng chặt cửa.
Họ đã không đề nghị tôi giúp. Tôi rất buồn và chán nản, và tôi tự trách mình. Tôi nghĩ rằng vì tôi đã ký hối quá thư từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong trung tâm tẩy não, mọi người đã không tin tưởng để tôi tham gia vào hạng mục.
Vài năm trước, tôi từng phối hợp với hai học viên ở độ tuổi 70 gọi điện giảng chân tướng cho nhân viên bộ phận tư pháp. Chúng tôi đã phối hợp rất tốt và nhóm chúng tôi đạt được những kết quả tốt nhất. Nhưng lúc này đây tôi đã không được yêu cầu trợ giúp. Tôi đã khóc trong nhiều ngày.
Một ngày, tôi nhớ tới lời dạy của Sư phụ trong bài giảng “Giảng Pháp cho các học viên ở Úc châu”. Đại ý là nếu những người khác không nguyện ý phối hợp với một người nào đó vì họ nghĩ anh ta là đặc vụ, thì người này có thể vẫn cứu người bằng cách phát tờ rơi. Điều đó nghĩa là thậm chí ngay cả khi tôi không được tham gia trong hạng mục này, tôi vẫn có thể ra ngoài và nói chuyện với mọi người. Vì mọi người đến đây để được cứu, chẳng phải trách nhiệm của tôi là tiếp cận với họ sao?
Vì thế tôi quyết định bắt đầu lại bằng cách gọi điện cho mọi người. Nhưng khi tôi nhấc điện thoại lên, đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi truy cập vào trang web Minh Huệ để tìm gợi ý cho những gì cần nói. Nhưng hầu hết mọi người đều gác máy sau khi tôi mới chỉ nói được một hai câu. Tôi thậm chí không thể nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp hay đề nghị họ thoái Đảng.
Tôi đã rất chán nản và nghĩ: “Mình đã làm gì đó sai lầm đến mức mình mất hết năng lực cứu người! Mình phải làm gì đây?”
Tôi đã từng cùng gia đình tham gia học Pháp nhóm ở địa phương tôi. Nhưng sau khi mọi người bắt đầu giảng chân tướng cho nhân viên bộ phận tư pháp, gia đình tôi lập một nhóm học Pháp riêng và không mời tôi tham gia.
Tôi một mình đến học Pháp nhóm ở địa phương. Mỗi lần như vậy, mọi người lại hỏi tôi về gia đình tôi. Tôi cảm thấy không thoải mái và hướng nội: Tôi phát hiện ra rằng tôi có chấp trước phụ thuộc vào gia đình và tâm chấp vào thể diện. Tôi cũng lo sợ rằng các học viên địa phương biết được tôi đã làm gì trong trung tâm tẩy não và tôi sẽ bị mất mặt. Tôi không thể bình tâm.
Bất cứ khi nào gia đình tôi trở về sau khi giảng chân tướng cho nhân viên tư pháp, họ lại đóng chặt cửa và nói chuyện bí mật. Tôi khóc trong phòng mình. Tôi cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, con đã phạm lỗi, nhưng con muốn sửa chữa lỗi lầm và làm tốt hơn. Con phải bắt đầu như thế nào?”
Tôi đã khóc rất nhiều đến mức mắt tôi thâm quầng. Tôi tránh gặp mọi người trong gia đình, và mọi người cũng rất thận trọng trong lời nói lẫn hành động, thái độ đối với tôi.
Tôi trở nên chán nản đến mức trong một thời gian, thỉnh thoảng tôi lại ngủ nhiều ngày. Nếu tôi bị đánh thức, tôi sẽ khóc lóc và hét lên để được ở một mình. Tôi từ chối không luyện công cùng gia đình. Tôi biết tà ác đổ vào đầu tôi những niệm bất hảo, và tôi cố gắng thanh trừ chúng. Mặc dù tôi không còn ở trong tù nữa, tôi vẫn cảm thấy như thể tôi đang bị bức hại.
Bắt đầu lại
Sư phụ đã giảng:
“Khi chịu uy hiếp, lừa gạt, áp bức bằng những thủ đoạn lưu manh như giả tạo kinh văn, không cho học viên ngủ, đặt điều hãm hại, vu khống, v.v. một số học viên vào lúc thần chí không tỉnh táo đã bị bức bách làm những thứ như viết cái gọi là “bất luyện công” hoặc “hối quá thư”19. Đó đều không phải là thể hiện chân thực của nội tâm học viên, không phải tình nguyện. Tuy rằng họ có chấp trước, nhất thời bị tà ác đào sâu vào kẽ hở, làm điều mà người tu luyện chẳng nên làm; nhưng cần phải xét toàn diện đối với người tu luyện. Tôi không thừa nhận hết thảy những thứ ấy. Khi họ minh bạch trở lại, thì lập tức quay lại làm những gì mà một học viên cần phải làm lúc ấy, đồng thời thanh minh phế bỏ hết thảy những gì học viên đã viết đã nói khi thần trí không tỉnh táo vì bị bức hại áp lực lớn, và [tuyên bố] kiên định tu luyện.” (“Cưỡng chế không thể thay đổi lòng người” trong Tinh tấn yếu chỉ II)
Khi tôi đọc đoạn Pháp này, tôi đã khóc. Tôi nghĩ: “Mình là một đệ tử của Sư phụ. Vì Sư phụ không thừa nhận tất cả những điều này, mình cũng sẽ không thừa nhận! Đắm mình trong vòng luẩn quẩn tự trách bản thân và hối hận là những quan niệm người thường. Mình không thể tiếp tục như vậy. Không gì có thể ngăn mình vượt qua tiêu trầm và kiên định tu luyện!”
Kể từ đó, tôi ngừng ngủ nướng.
Ngày hôm sau, sau khi tôi từ nhóm học Pháp trở về nhà, một người thân trong gia đình nói với tôi: “Người điều phối hỏi liệu chị có thể cùng chúng tôi đến giảng chân tướng cho những nhân viên tư pháp được không. Chị được phân công cùng nhóm chúng ta tham gia nhóm học Pháp cuối tuần. Hãy cùng chúng tôi đến học vào tuần tới.”
Tôi thầm cảm tạ Sư phụ. Tôi biết đó là an bài của Ngài.
Tối hôm đó, sau khi nghe nhóm chúng tôi giảng chân tướng qua điện thoại, có 3 nhân viên tư pháp đã đồng ý thoái Đảng và các tổ chức liên đới.
Một vài năm trước, tôi đã giúp một học viên lớn tuổi viết một bài ngắn để phơi bày cuộc bức hại. Bà đã nói với tôi “Chị có biết rằng Sư phụ đã ban cho chị một cây bút thần không? Chị phải sử dụng nó cho tốt.”
Những lời của bà đã khích lệ tôi và tôi đã có nhiều bài viết. Tuy nhiên, sau khi được thả khỏi trung tâm tẩy não, tâm sợ hãi đã khiến tôi không còn viết nữa.
Thời gian này, tôi đã viết một bài nói về việc tôi đã bị bức hại như thế nào. Trong khi viết, tôi có thể cảm nhận được tâm sợ hãi trong tôi đã bị giải thể và hoàn toàn bị loại bỏ.
Vì vậy tôi bắt đầu viết trở lại. Tôi viết các bài báo phơi bày cuộc bức hại, bài viết để giải cứu các học viên bị bắt giữ, lời giảng chân tướng cho nhóm gọi điện thoại của chúng tôi, và các tin nhắn văn bản để hỗ trợ giải cứu các học viên bị bắt giữ. Tôi cũng viết một thông báo văn bản pháp lý về “Chiến dịch gõ cửa” của cảnh sát trên toàn quốc, và tôi gửi nó hàng ngày.
Khi tôi viết bài chia sẻ này, tâm tôi ngập tràn lòng cảm ân Sư phụ. Điều duy nhất tôi có thể làm là tận dụng thời gian, tu luyện vững chắc, và nỗ lực cứu người. Tôi phải bước đi thật tốt trên đoạn đường cuối cùng này và nắm chặt tay Sư phụ trở về nhà.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/6/360505.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/20/169100.html
Đăng ngày 12-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.