Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Nội Mông Cổ, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-3-2018] Tôi là một học viên trẻ và đã tu luyện được nhiều năm. Tại đây tôi muốn viết ra kinh nghiệm tu luyện trong năm 2015 của mình, có điểm nào chưa đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!

Đau khổ vì bị chấp trước vào sắc đẹp

Tôi từng có một chấp trước rất mạnh vào những thứ đẹp đẽ, và đã sinh ra chấp trước rất lớn đối với dung mạo và vóc dáng của mình. Mặc dù học Pháp, nhưng tôi không tu luyện tinh tấn. Tôi thích tận hưởng những thứ của thế gian con người hơn, gồm cả thích giao lưu với người thường và tiếp xúc với Internet. Tôi cũng mang rất nhiều quan niệm người thường.

Qua việc xem các chương trình trên truyền hình và Internet, tôi biết cách mọi người làm phẫu thuật thẩm mỹ để đẹp hơn như thế nào. Và tôi rất quan tâm đến các phương pháp làm đẹp không cần phẫu thuật như tiêm Botox, acid hyaluronic (một chất chống lão hóa), v.v.. Tiêu chuẩn cho vẻ đẹp gồm có: sống mũi cao, đôi mắt to, khuôn mặt V-line và vóc dáng mảnh mai.

Tôi đã làm mát-xa tại thẩm mỹ viện để giảm cân, mặc dù tôi không thừa cân. Tôi cũng đi tiêm Botox để khuôn mặt thon gọn và có dáng V-line hơn.

Tôi đã không nhận ra rằng, qua việc làm những điều này, tôi đã lệch khỏi Đại Pháp.

Việc tôi làm đã không phù hợp với văn hóa Trung Quốc truyền thống. Cổ nhân nói rằng: “Toàn thân bao quát từ tóc tới da đều là cha mẹ ban cho, tự làm tổn hại chính là bất hiếu đối với cha mẹ.”

Tôi muốn cải biến dung mạo mà cha mẹ đã cấp cho mình, vì vậy tôi đã không kính trọng họ. Và là một học viên mang sứ mệnh lịch sử, tôi đã không ở trong Pháp. Con người là Thần tạo ra. Việc cải biến dung mạo của mình cũng tương đương với việc tôi đã không tôn kính các vị Thần.

Mặc dù tôi sống buông thả, nhưng Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã không bỏ rơi tôi. Sư phụ đã đẩy các chất độc ra khỏi cơ thể tôi. Không lâu sau, tôi bắt đầu xuất hiện mụn trứng cá trên da và nó ngày càng tồi tệ hơn. Mụn trứng cá nổi khắp mặt, và tiết ra một chất dịch màu vàng. Nó rất ngứa vào buổi tối khiến tôi không thể ngủ được. Tôi gãi cho đến khi chúng bắt đầu chảy máu. Mặt tôi sưng lên và tôi không muốn mọi người nhìn thấy mình. Tôi nhận ra rằng mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng.

Sự thay đổi to lớn

Mẹ tôi, cũng là một học viên, nói với tôi rằng: “Con chỉ có hai lựa chọn. Một là tín Sư tín Pháp. Đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài, hướng nội, phơi bày chấp trước của mình, học Pháp và phủ nhận an bài của cựu thế lực. Hoặc hai là đi bệnh viện điều trị. Việc điều trị có thể không hiệu quả và thậm chí còn có thể hủy hoại con. Con không có bệnh; đó chính là chất độc từng được tiêm vào da của con. Sư phụ đang đẩy nó ra khỏi cơ thể giúp con, và con phải chịu đựng đau đớn.”

Tôi đã quá chấp trước vào dung mạo của mình đến mức tôi nghĩ rằng thế giới của mình đã sụp đổ. Tôi cảm thấy rất bất lực. Các học viên tiếp tục đến nhà thăm tôi và chia sẻ những thể ngộ. Họ khích lệ tôi tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài. Đối với tôi, đó như một khảo nghiệm sinh tử.

Nhờ gia đình và các học viên khác giúp đỡ, tôi bắt đầu học Pháp tốt hơn. Lúc đầu rất khó đọc sách vì tôi đã xa rời các tiêu chuẩn của Pháp trong thời gian dài.

Tôi bắt đầu đọc một hoặc hai bài giảng mỗi ngày và hướng nội tìm những chấp trước. Cuối cùng, tôi đã có thể đọc năm hoặc sáu bài giảng mỗi ngày, đồng thời có thể thực hiện được việc tĩnh tâm hướng nội. Sau đó tôi phát hiện ra những chấp trước vào danh, lợi, tình của mình. Chúng ẩn sâu đến mức tôi không thể phát hiện ra chúng.

Trước khi khổ nạn này đến, tôi rất bướng bỉnh. Ví dụ, tôi sẽ không ra khỏi nhà nếu chưa trang điểm xong. Tôi đã dùng thử tất cả các sản phẩm chăm sóc da, hy vọng chúng sẽ khiến làn da của tôi đẹp hơn. Tôi thích nghe mọi người khen làn da, vẻ đẹp, và vóc dáng của mình. Tôi cũng bí mật uống thuốc giảm cân để giữ vóc dáng mảnh mai.

Khi thấy những người đẹp, tôi nhìn chằm chằm và ghen tị trước vẻ đẹp của họ. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để khiến mình đẹp hơn, và đó chính là tâm sắc dục. Mặc dù đã phủ nhận chấp trước, nhưng sâu trong tâm tôi vẫn muốn thu hút chú ý của người khác giới và khiến phụ nữ khác ghen tị.

Cái tâm bất chính đó đã kéo tôi xa con đường thành Thần hơn. Nếu không thể buông bỏ cái tâm dơ bẩn này và chấp trước vào vẻ bề ngoài của mình, tôi sẽ không bao giờ có thể vứt bỏ được lớp vỏ con người và sẽ vĩnh viễn là người thường.

Khi dần buông bỏ những chấp trước này, tôi không còn liên tục soi gương nữa. Tôi cũng buông tâm truy cầu (mong Sư phụ sẽ giúp mình) trong khi học Pháp. Thay vào đó, tôi cố gắng thay đổi bản thân từ trong nội tâm.

Ngoài việc học Chuyển Pháp Luân, tôi còn đọc các bài giảng khác và phát chính niệm để loại bỏ những quan niệm và tư tưởng người thường không phù hợp với Pháp. Tôi muốn quay lại với chân ngã của mình.

Sau khi tôi tinh tấn, Sư phụ đã loại bỏ những vật chất xấu cho tôi. Da của tôi khỏe hơn, và tôi cũng không còn chấp vào việc sử dụng các sản phẩm chăm sóc da nữa. Tôi cũng dậy sớm mỗi ngày để luyện công.

Vài tháng sau, da của tôi trở nên sáng đẹp và nhẵn mịn, thậm chí còn đẹp hơn trước. Tôi biết chính Sư phụ đã cứu mình và tôi rất biết ơn vì điều đó.

Bạn bè và gia đình tôi không thể tin vào những gì họ chứng kiến. Tôi không có vết sẹo nào trên mặt. Sư phụ đã chịu đựng tất cả mọi thứ cho tôi và không lời nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi.

Nhận thức hiện tại của tôi

Tôi đã ngộ được những điều dưới đây sau khi vượt qua được khổ nạn này:

Chúng ta nên học Đại Pháp nghiêm túc hàng ngày; dùng các Pháp lý để đo lường mỗi suy nghĩ từng hành động của mình, và chính lại ngay lập tức khi chúng không phù hợp với Pháp. Chúng ta cũng nên hướng nội khi gặp phải vấn đề. Trì hoãn lâu có thể khiến chúng trở thành đại quan.

Hơn nữa, chúng ta nên tin tưởng vào Sư phụ và Pháp, phủ nhận an bài của cựu thế lực. Điều này đến từ việc học Pháp nhập tâm và tin tưởng vô điều kiện vào Sư phụ. Không dựa vào cảm giác để lý giải các Pháp lý, vì Pháp có nội hàm vô cùng vô tận, và nhận thức Pháp của chúng ta là khá nông cạn.

Tại thời điểm vượt quan, chúng ta cũng nên liên tục phát chính niệm, và đừng để mình bị hãm vào sự tình bên trong không thể thoát ra được. Ví dụ, lúc phát chính niệm, tìm không thấy vấn đề, chúng ta liền đem tất cả tâm đều thanh trừ một lần đồng thời, cũng không cần biết chính xác cái tâm nào đã gây ra khổ nạn. Chỉ cần làm theo những chỉ dẫn của Sư phụ về cách phát chính niệm và không mang bất cứ tâm truy cầu kết quả nào.

Khi gặp khổ nạn, đừng mãi hối hận vì mình đã làm sai gì đó. Thay vào đó, hãy quy chính bản thân, và làm theo các yêu cầu của Đại Pháp. Sư phụ sẽ không buông bỏ bất cứ một học viên nào. Sau khi ngã, hãy đứng lên và tiếp tục tu luyện tốt.

Ngoài ra, dù tại bất kỳ thời điểm nào chúng ta cũng luôn nên quan tâm đến chúng sinh và làm tốt ba việc. Trong khổ nạn của mình, tôi nhận ra rằng mình là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp và có mang sứ mệnh. Vì vậy, tôi đã ra ngoài cùng mẹ mỗi buổi chiều để nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, chúng tôi cũng đi tặng các tài liệu.

Qua một lần vượt quan này, tôi vẫn còn giữ nguyên những cảm xúc rất sâu sắc cho đến tận hôm nay, mặc dù nó đã xảy ra cách đây hai năm. Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã không bỏ rơi và khích lệ con bước tiếp. Con rất hổ thẹn vì trước đó đã không làm tốt ba việc, và trong tâm vẫn còn chấp trước không thể tự thoát ra được.

Trong khi viết bài chia sẻ này, tôi tiếp tục hướng nội sâu và thấy mình vẫn còn có một số chấp trước vào sắc và dục. Tôi muốn phơi bày chúng ở đây để có thể loại bỏ chúng, và nhận ra mỗi lần gửi bài chia sẻ đều là cơ hội đề cao tầng thứ tu luyện của bản thân. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!


Bản tiếng Hán: https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/6/169281.html

Bản tiếng Anh: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/25/362510.html

Đăng ngày 14-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share