Bài của một đệ tử ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-08-2009] Tôi là một giáo viên dạy cấp hai đã về hưu. Từ khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, các cán bộ trường đã nhìn thấy những thay đổi trong tôi. Vài năm trước, họ cũng đã nhìn thấy sự quyết tâm và con đường mà tôi đã đi dưới sự bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Hai khía cạnh này trong quá trình tu luyện của tôi đã chỉ cho họ thấy sự thật về Pháp Luân Đại Pháp.

1. Những thay đổi về sức khỏe của tôi.

Tôi năm nay 65 tuổi. Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp năm 1995. Thời gian đó, tôi có rất nhiều bệnh, bao gồm bệnh tim, huyết áp cao, đau thần kinh hông, bệnh thấp khớp và nhiều bệnh khác. Thị lực của tôi thường bị kém. Tôi luôn bị hoa mắt và đi lại khó khăn. Tôi dùng thuốc tây và thuốc Trung y hàng ngày, nhưng vẫn phải chịu đựng nhiều căn bệnh. Sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, các bệnh của tôi biến mất trong vòng sáu tháng.

Năm 1996, mọi người ở cơ quan có cuộc kiểm tra sức khỏe. Kết quả kiểm tra của tôi cho thấy mọi thứ đều bình thường. Điều này đã giúp thuyết phục những người xung quanh tôi rằng Pháp Luân Công giúp cho người ta đạt được sức khỏe.

Sau 20 tháng 07 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại các học viên Pháp Luân Công. Những người xung quanh tôi thường xuyên hỏi xem tôi có còn tập luyện không. Tôi luôn dùng những kinh nghiệm của bản thân mình để giải thích cho họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Không những tôi vẫn tập luyện mà tôi còn nói với mọi người về Pháp Luân Công và về cuộc bức hại.

Năm 2000, thành phố nơi tôi sống yêu cầu tất cả các đệ tử Pháp Luân Công có một cuộc kiểm tra sức khỏe vào một thời điểm nhất định và ở một bệnh viện đã được chỉ định. Cuộc kiểm tra bao gồm hai mươi phần, bao gồm huyết áp, máu mỡ, não, tim, gan và ruột, vân vân. Các đệ tử được hướng dẫn với sự lưu tâm của các cán bộ nơi làm việc. Trong trường hợp của tôi, bí thư đảng ủy, hiệu trưởng trường và các giáo viên khác đưa hai đệ tử chúng tôi (đều đã về hưu) tới bệnh viên.

Khi chúng tôi tới đó, có hơn một trăm người đã đang xếp hàng đợi ở đó rồi. Khi đến lượt tôi, các cán bộ trường có một cuộc thảo luận bên cạnh tôi. Họ đang hỏi các bác sỹ về tình trạng sức khỏe của tôi như thể họ thực sự lo lắng. Tất cả các bác sỹ ở bệnh viện đều có cùng một câu trả lời: “Các học viên này không hề bị ốm, nhưng chúng tôi vẫn được yêu cầu kiểm tra họ.” Mãi cho đến vài năm sau chúng tôi mới biết về tội ác của ĐCSTQ về việc mổ cắp nội tạng từ những học viên Pháp Luân Công còn sống, những cuộc kiểm tra này là rất có khả năng là một phần của việc mổ cắp nội tạng này.

Khi kết quả kiểm tra tới, các cán bộ nhà trường tự cầm lên. Họ nhìn đi nhìn lại chúng, và thậm chí hỏi lẫn nhau về kết quả kiểm tra của các học viên khác. Như một người có thể đoán được, cuộc kiểm tra trên khắp thành phố này đã chứng minh cho mọi người rằng các học viên Pháp Luân Công đều có cơ thể khỏe mạnh.

2. Độ tin cậy trong công việc

Tôi về hưu năm 1998. Trước khi tôi về hưu, tôi là người trông nhà kho của trường học và cũng là người quản lý trung tâm tài liệu trường học. Trước đây, hai nhiệm vụ này do Bí thư Đảng ủy và hiệu trưởng đảm nhiệm. Từ lúc các quy định của bộ đòi hỏi những người đáng tin để quản lý nhà kho và trung tâm tài liệu, họ quyết định để cho tôi giữ những nhiệm vụ này. Họ đã có kết luận rằng: “Ông ấy tập Pháp Luân Công, vì thế ông ấy là người trung thực. Khi ông ấy quản lý nhà kho, ông ấy sẽ không biển thủ đồ đạc mà thuộc về trường học hay mang chúng cho những người khác. Với tài liệu, ông ấy sẽ cẩn thận vì thế chúng sẽ không bị mất“.

Trên thực tế, tôi làm tròn công việc và trách nhiệm của mình như mong đợi. Trước đây nhà kho không có sổ sách ghi chép. Sau khi tôi tiếp quản, tôi tạo một sổ sách hoàn chỉnh và lập ra những sổ sách thu và chi. Khi làm việc quản lý tất cả hồ sơ và tài liệu, tôi đã rất cẩn thận. Trong vài năm, trường của chúng tôi đã được miễn việc thanh tra toàn thành phố của bộ.

Sau khi tôi về hưu, người tiếp quản công việc của tôi chưa quen với công việc. Anh ấy thường xuyên gọi và tôi kiên nhẫn giải thích cho anh ấy mọi lúc. Tháng 10 năm 1999, Bộ giáo dục có kế hoạch thanh tra trung tâm tài liệu của chúng tôi. Các cán bộ trường gọi cho tôi và yêu cầu tôi giúp đỡ. Tôi đồng ý không do dự. Sáng hôm sau, tôi có mặt ở trường. Hiệu trưởng đưa tôi chìa khóa trung tâm tài liệu và bảo tôi hoàn thành công việc của mình. Vì thế tôi làm việc trong hơn hai mươi ngày và kết thúc việc sắp xếp toàn bộ tài liệu. Tôi cũng giúp người mới trở nên quen với công việc hơn. Cuộc thanh tra của chúng tôi trôi qua một cách trôi chảy.

Vì thế, Bí thư Đảng và Hiệu trưởng cảm ơn tôi bằng vài món quà. Họ cũng muốn cho tôi một số tiền. Tôi từ chối cả quà và tiền. Hiệu trưởng hỏi: “Tại sao ông không muốn cái gì cả, ông đã làm tất cả mọi việc?” Tôi trả lời: “Tôi chỉ muốn giúp đỡ, không phải vì tôi muốn tiền bạc hay quà cáp. Tôi là một người tu luyện.” Từ ví dụ này, họ có thể thấy rằng những đệ tử Pháp Luân Đại Pháp là thực sự trung thực và đáng tin tưởng.

Sư Phụ đã cho tôi một cơ thể khỏe mạnh. Tâm tính của tôi nâng cao là nhờ có những bài giảng Đại Pháp của Sư Phụ. Là một người tu luyện chân chính, tôi sẽ cố hết sức để làm theo những yêu cầu của Sư Phụ: Tôi sẽ nhìn vào bên trong, từ bỏ những quan niệm người thường, đồng hóa với đặc tính của vũ trụ, và cứu độ chúng sinh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/8/19/206802.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/9/6/110613.html

Đăng ngày 09-09-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share