Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-2-2018] Gần đây tôi đã đọc nhiều bài chia sẻ trên Minh Huệ về những khổ nạn mà các học viên gặp phải đã biến mất như thế nào ngay khi họ cải biến quan niệm. Tôi cũng đã có những trải nghiệm tương tự.

Dấu hiệu cảnh tỉnh qua tiếng chơi mạt chược

Năm 1996, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi có một công việc rất bận rộn, thời gian làm việc dài và khắc nghiệt. Tôi phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, và không bao giờ cảm thấy có đủ thời gian để hoàn thành công việc của mình. Đặc biệt là sau năm 2001, ngoài công việc thường nhật, học Pháp, và luyện công, tôi cũng phát chính niệm và ra ngoài giảng chân tướng cho người dân. Nhiều đêm, tôi không thể hoàn thành công việc của mình. Tình trạng này khó khăn đến mức tôi không thể luyện công trong hơn 10 ngày liên tiếp. Cơ thể tôi đã vô cùng kiệt quệ.

Tôi cảm thấy mệt mỏi vào ban đêm, mí mắt như nặng nghìn tấn. Tôi thậm chí đã không còn chút sức lực nào để ngồi thẳng dậy. Ngay khi sắp ngủ, âm thanh của ai đó đang chơi mạt chược từ tầng trên đã đánh thức tôi.

Còn một chút ý thức, tôi tự nhủ: “Không thể như thế này được. Mình thậm chí không thể vượt qua được một chấp trước người thường này. Sao mình thậm chí không thể chịu được một chút khó khăn nhỏ này? Mình có phải là người tu luyện không?”

Tôi nghĩ đến bài thơ “Vô tồn” của Sư phụ:

“Sinh vô sở cầu,

Tử bất tích lưu.

Đãng tận vọng niệm,

Phật bất nan tu.”

(Vô tồnHồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Không tồn

“Khi sống không có chỗ cầu,

Khi chết không hối tiếc lưu luyến;

Trừ sạch hết vọng niệm,

Tu Phật không khó.”

Tôi nhanh chóng ra khỏi giường và luyện bài công pháp thứ hai. Tôi đã luyện trong hai giờ đồng hồ (30 phút mỗi tư thế) và quyết định không bỏ cuộc!

Trong hai giờ đồng hồ này, tôi cảm thấy như đang trải qua một khảo nghiệm sinh tử. Tôi cảm thấy chóng mặt, và cơn đau ở cánh tay đã lấn át nỗi thống khổ vì không thể ngủ. Tôi tự nhủ rằng nếu hôm nay phải chết, tôi cũng sẽ không bỏ luyện công. Tôi tiếp tục niệm bài “Vô tồn”, và mỗi giây đều có cảm giác thời gian dài dằng dặc!

Sau khi luyện xong hai giờ đồng hồ, tôi cảm thấy như mình không cần ngủ nữa. Tôi giống như một vị tướng đã thắng cuộc chiến lớn! Cơ thể nhẹ nhàng đến nỗi không lời nào có thể diễn tả hết được. Tôi rất biết ơn Sư phụ và cảm giác Sư phụ đã đẩy tôi lên một tầng mới trong tu luyện. Tôi có trải nghiệm trên thân thể như Sư phụ đã giảng:

“Chư vị đã từng nghĩ chưa, tu luyện chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất. Loại nghỉ ngơi mà có thể đạt đến [trạng thái] mà chư vị ngủ cũng không đạt được, không có ai nói rằng tôi luyện công mệt quá, hôm nay không làm được gì cả. Chỉ có thể nói tôi luyện công đến mức khắp người nhẹ nhõm, một đêm không ngủ tôi cũng không cảm thấy buồn ngủ, khắp người có [sức] lực. Cả ngày làm việc dường như không có chuyện gì cả, có phải vậy không?” (Giảng Pháp tại Pháp hội lần thứ nhất ở Bắc Mỹ)

Sau đó tôi thường luyện bài công pháp thứ hai trong hai giờ đồng hồ. Điều đó đã tạo một cơ sở rất tốt để tôi vượt qua cơn buồn ngủ và giải thể can nhiễu từ các không gian khác.

Liên tục phát chính niệm giúp giải thể bức hại

Mùa xuân năm 2006, tôi bị cảnh sát địa phương bắt giam sau khi một học viên nói rằng tôi đã chuyển các cuốn tài liệu giảng chân tướng cho cô. Cảnh sát lục soát toàn bộ nhà của tôi, hy vọng tìm được bằng chứng. Tôi tăng cường chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì chính niệm ngăn không cho họ tìm thấy bất cứ thứ gì. Họ đã không thành công nhưng cuối cùng đã tra tấn tôi để khai thác thêm thông tin.

Hai cánh tay tôi bị cảnh sát còng ra sau lưng vào một chiếc ghế. Tôi không được thả cho đến khi gần ngất đi. Tôi không thể duỗi thẳng lưng vì bị tra tấn trong thời gian dài. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì, và nhờ vậy đã có thể đứng thẳng. Sau đó, họ liên tục đánh và đá tôi nhằm ép tôi phải khai ra “tòng phạm”. Tôi quyết định không bao giờ để họ biết, ngay cả khi có thể mất đi mạng sống của mình. Tôi sẽ không bao giờ phản bội các đồng tu của tôi!

Tôi nhớ lời dạy của Sư phụ:

“Buông bỏ sinh tử thì chư vị chính là Thần, không buông bỏ được sinh tử thì chư vị chính là người…” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York [1997])

Nhiều cảnh sát thay phiên nhau theo dõi tôi. Họ hét vào mặt, đánh và tra tấn tôi liên tục. Họ không cho tôi được nhắm mắt lại. Tôi phát chính niệm suốt cả ngày. Đến ngày thứ ba, các nhân tố tà ác trong các không gian khác gần như đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Sau đó, cảnh sát không còn bạo ngược như trước nữa.

Sau đó họ đưa vị học viên đã khai tôi vào. Cảnh sát hỏi tôi có đưa tài liệu cho cô ấy hay cô ấy có đưa tài liệu cho tôi không. Nếu cô ấy thừa nhận đã đưa cho tôi, cô ấy sẽ bị bắt, và tôi sẽ được thả ra. Tôi biết đây là cái bẫy, và nếu họ tra tấn cô ấy, cô ấy sẽ không thể chịu đựng được, cô ấy sẽ tiết lộ nhiều cái tên hơn. Tôi nói với cảnh sát rằng tôi đã đưa tài liệu cho cô ấy, và cô đã được thả ra.

Tôi nghe thấy các nhân viên cảnh sát nói chuyện lớn tiếng ở phòng bên cạnh. Phó đồn nói ông ta sẽ để tôi ngủ trong vài phút. Tôi nhắm mắt lại nhưng không ngủ mà phát chính niệm cường đại. Tôi luôn duy trì phát chính niệm trong suốt thời gian bị giam giữ.

Hai tuần sau, tôi được thả ra. Sư phụ đã gia trì chính niệm cho tôi, khiến bức hại ít nghiêm trọng hơn. Tôi bị tra tấn cấm ngủ trong bốn ngày nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ, mà cảm thấy rất nhẹ nhàng và thoải mái. Sư phụ vẫn đang liên tục bảo hộ tôi!

Nhìn lại 21 năm tu luyện của mình, vẫn có nhiều điểm tôi cần đề cao. Tôi có nhiều quan niệm con người và chấp trước ẩn dấu. Tôi cần học Pháp nhiều hơn, hướng nội và nắm chắc từng tư từng niệm của bản thân, tu đến không còn một lậu, làm tốt ba việc, theo Sư phụ trở về nhà.

Vì tầng thứ tu luyện hữu hạn, chia sẻ có điểm nào không ở trong Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/13/361069.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/6/168966.html

Đăng ngày 2-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share