Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Miền Tây Mỹ quốc

[MINH HUỆ 14-2-2018] Năm 2017 dường như vụt qua trong chớp mắt. Vài ngày trước, tôi nghe một đồng nghiệp cũng là đồng tu chia sẻ rằng năm ngoái cô đã không lãng phí một phút giây nào sau khi bắt đầu làm việc trong hạng mục truyền thông. Chúng tôi chúc mừng cô vì những thành công trong việc cứu người và hoàn thành thệ ước tiền sử. Tuy nhiên, nhìn lại việc tu luyện của bản thân trong năm qua, tôi đã chứng kiến sự từ bi vô hạn của Sư phụ, và hối tiếc vì mình đã không tinh tấn.

Sư phụ đã thay tôi gánh chịu thống khổ

Năm ngoái tôi trải qua hai khổ nạn nghiệp bệnh. Mặc dù nghiệp bệnh này không kéo dài lâu hay biểu hiện rõ ràng trên bề mặt, nhưng những vật chất xấu từ các không gian khác thì vô cùng lớn. Khó khăn lắm tôi mới có thể vượt qua nó mặc dù đã được các học viên khác hỗ trợ phát chính niệm và Sư phụ gánh chịu thay cho mình.

Lúc đó là tháng 7, và ngay trước khi cuộc diễn hành được lên kế hoạch tổ chức ở Calgary, Canada, bàn chân tôi xuất hiện bốn mụn mủ, khiến tôi cảm thấy khó khăn khi đi lại. Ngoài ra trên cánh tay của tôi cũng xuất hiện 13 mụn mủ, mủ chảy ra liên tục và gây đau nhức. Tôi không thể nâng nổi bất cứ vật gì. Các hạch bạch huyết ở nách và háng của tôi sưng lên, đau dữ dội. Một số vật chất xấu ở các không gian khác ép nhập lên tôi. Tôi cảm thấy vô vọng và sợ hãi.

Chồng tôi, cũng là một học viên, bảo tôi hướng nội tìm xem bản thân có thiếu sót ở đâu khiến cựu thế lực có thể lợi dụng. Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi chưa từng gặp tình trạng nghiệp bệnh như thế này trước kia.

Một học viên đã chỉ ra rằng tôi có tâm tật đố và không hành xử theo những gì học được từ Pháp. Những lời này đã chỉ thẳng tâm tôi và xóa tan sự kiêu ngạo của bản thân. Tôi đã nghĩ mình tu luyện khá tốt nhưng thực tế thì không phải vậy.

Khi trải qua cơn đau dữ dội trong lúc luyện bài công pháp thứ hai trước ảnh Sư phụ, tôi đã khóc và cảm thấy tu luyện quả là rất khó và khổ nạn này quá sức chịu đựng của tôi.

Chồng tôi không ngừng khích lệ tôi và tôi quyết định tham gia diễn hành bất chấp cơn đau. Tôi đã liên tục nhẩm Pháp và phát chính niệm. Tôi tự nhủ mình sẽ có thể tham gia diễn hành nhờ gia trì của Sư phụ. Vì sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp là cứu độ chúng sinh, và cựu thế lực sẽ không dám can nhiễu.

Tôi không cho người khác biết mình bị đau và không nói cho bất kỳ ai biết tôi cần trợ giúp trong chuyến đi đến Canada. Vào ngày diễn hành, tôi mặc trang phục truyền thống đứng dưới ánh nắng rực rỡ và đi bộ qua tuyến đường diễn hành dài hơn 7km. Đám đông người xem đã cổ vũ cho chúng tôi dọc đường đi.

Trước khi cuộc diễn hành bắt đầu, tôi liên tục nhẩm đọc các bài thơ của Sư phụ trong tâm:

“Đại giác bất uý khổ

Ý chí kim cương chú

Sinh tử vô chấp trước

Thản đãng Chính Pháp lộ”

(Chính niệm Chính hànhHồng ngâm II)

Diễn nghĩa:

Niệm Chân Chính Hành Sự Chân Chính

Bậc Đại Giác không e ngại khổ

Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương

Không có chấp trước vào sống và chết

Đi trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản

Khi cuộc diễn hành bắt đầu người tôi không còn đau chút nào nữa – Sư phụ đã gia trì cho tôi. Tuy nhiên, cơn đau đã trở lại khi cuộc diễn hành kết thúc và tôi không muốn tham gia phần trình diễn khác vì cơn đau quá dữ dội. Tuy nhiên, người điều phối dàn nhạc nói rằng không ai có thể thay thế tôi được.

Tôi nhận ra rằng điều này là do Sư phụ an bài. Tôi tự nhủ với Sư phụ trong tâm: “Con đã sai rồi vì con ngại gian khổ. Con sẽ cùng chơi với dàn nhạc.” Vì thế tôi vội vã đến quảng trường biểu diễn cách chỗ tôi đứng vài con phố.

Tôi ngủ suốt chuyến bay từ Canada về và quên mất cơn đau. Tôi đã hoàn hoàn bình phục khi trở về nhà.

Vài ngày sau đó, tôi có một giấc mơ thật rõ ràng, trong giấc mơ tôi thấy Sư phụ đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn cho tôi trong không gian khác, và tôi đã khóc. Tim tôi nhói đau khi thức dậy. Tôi ước giấc mơ đó không phải là sự thật nhưng điều tôi mơ thấy đã thực sự xảy ra. Nó rất rõ ràng. Các học viên luôn nói hoặc viết rằng chúng ta nên trân quý những khổ nạn mà Sư phụ đã gánh chịu thay cho chúng ta. Tôi thấy hối hận vì mình thiếu tinh tấn và truy cầu an dật mà Sư phụ đã phải chịu khổ thay tôi.

Đến tháng 12, tôi lại bị một nghiệp bệnh khác tấn công. Tôi bị các vết loét xuất hiện trong miệng, cổ và trên lưỡi khiến tôi cảm thấy rất đau. Tôi cảm thấy chóng mặt và ho. Tôi không ăn được và chỉ uống nước trong tuần đầu tiên, và các món lỏng khác trong tuần thứ hai.

Lần này tôi rất tỉnh táo. Tôi biết đây là can nhiễu của tà ác. Để có thể phủ nhận hoàn toàn an bài của cựu thế lực, tôi ngừng thừa nhận bất kỳ sự khó chịu nào. Đây là thời gian quảng bá cho Shen Yun và tôi quyết định làm việc chăm chỉ hơn. Từ sáng đến tối tôi đến cửa từng nhà để treo các gói quảng bá Shen Yun. Tôi phải leo lên một cái dốc cao và bị chóng mặt, tuy nhiên tôi không nghĩ về nó. Tôi nghỉ một lát rồi lại tiếp tục đi. Hai tuần sau đó tôi đã hồi phục.

Tôi nhận ra rằng tốt nhất là không thừa nhận nghiệp bệnh này khi nó tấn công và chỉ làm điều gì mà mình cần làm thôi. Đồng thời tôi nên học Pháp nhiều hơn, phát chính niệm để giải thể bức hại của tà ác, hướng nội và chính lại bất cứ niệm đầu nào bất chính. Tôi không nên hướng nội một cách thụ động và thừa nhận bức hại, vì Sư phụ đã yêu cầu chúng ta không được thừa nhận ngay cả sự tồn tại của cựu thế lực. Khi học viên chúng ta làm tốt ba việc, thì tà ác không dám bức hại chúng ta.

Học thuộc Pháp giúp tôi thoát khỏi tiêu trầm

Nghiệp bệnh cũng ảnh hưởng đến khả năng làm việc của tôi. Là một chuyên viên bán hàng mà tôi lại không thể gọi điện thoại được. Trong đầu tôi cứ vang lên một giọng nói rằng: “Gọi điện thoại thật chán. Công việc này thật là nhàm chán.” Và kết quả là giai đoạn đó tôi không bán được hàng.

Tôi cũng không muốn tham dự buổi tập dượt của đoàn nhạc Tian Guo. Trong đầu tôi lại phát ra một giọng nói: “Với hiệu xuất bán hàng kém như vậy, mà cô còn lãng phí thời gian cho tập dượt sao? Cô nên dời khỏi nhạc đoàn.“

Tôi biết đó chính là can nhiễu và khảo nghiệm đối với mình, vì thế tôi đã phát chính niệm để phủ nhận nó và học Pháp nhiều hơn mỗi ngày. Thi thoảng tôi cảm thấy mình không đủ mạnh để vượt qua khổ nạn này, vì thế tôi quyết định học thuộc Pháp. Bên cạnh việc học Pháp cùng các học viên, tôi dành thêm thời gian học thuộc Pháp mỗi ngày. Tôi đã vượt qua được sự mệt mỏi, buồn ngủ, chấp trước vào làm mọi việc cho nhanh để truy cầu kết quả và tất cả các can nhiễu khác. Tôi chỉ có một niệm: “Mình phải học thuộc hết cuốn sách và đồng hoá với Pháp.”

Trong khi học thuộc Pháp, các tầng nội hàm của Pháp không ngừng triển hiện ra cho tôi. Ví dụ, khi tôi học thuộc đoạn này:

“…Cũng nói, nguyên nhân căn bản làm người ta không tĩnh lại được, không phải là vấn đề thủ pháp, không phải vì có tuyệt chiêu nào đó, mà là vì tư tưởng của chư vị, cái tâm của chư vị không tịnh.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra Sư phụ đang điểm hóa cho tôi rằng tâm tôi không thanh tịnh. Sư phụ dùng từ “tịnh” (kiền tịnh) chứ không phải từ “tĩnh“ (an tĩnh/tĩnh lặng), và tôi nghĩ rằng Ngài có chủ ý khi dùng như vậy. Tôi ngộ ra rằng chỉ khi học viên chúng ta buông bỏ được các chấp trước và dục vọng, và khi tâm trở nên tịnh thì mới có thể đạt được trạng thái tĩnh.

Trong khi học thuộc Pháp, tôi đã soi xét lại từng suy nghĩ của mình.

Tôi đã nghe đủ loại bình luận từ các học viên sau Pháp hội New York năm nay. Tôi kết luận rằng giai đoạn chính Pháp có thể kéo dài thêm nữa. Một ý niệm vụt loé lên trong đầu rằng tôi có thể buông lỏng một chút và không cần phải vất vả nữa. Do không kịp thời loại bỏ ngay tư tưởng này, nên cựu thế lực đã tận dụng sơ hở của tôi.

Qua việc học thuộc Pháp, tôi nhận ra rằng tâm ích kỷ ẩn đằng sau tất cả những chấp trước và nhân tâm của bản thân. Tôi mong muốn giai đoạn Chính Pháp kết thúc vì tôi chấp trước vào những gì mà mình đã đóng góp và những khó khăn mà tôi đã phải trải qua trong nhiều năm qua. Tôi nghĩ giai đoạn Chính Pháp sẽ sớm kết thúc, nên tôi đã làm việc chăm chỉ và tỏ ra tu luyện tinh tấn.

Trên thực tế, tôi lại chấp trước vào viên mãn, do vậy tôi đã đánh giá trạng thái tu luyện của mình dựa trên tiêu chí mức độ công việc Đại Pháp mà tôi đã làm, thời gian tôi đã dành để học Pháp, bao nhiêu sinh mệnh mà tôi đã cứu hoặc số lượng hạng mục Đại Pháp mà tôi đã tham gia. Tôi làm tất cả những việc này với tư tưởng và mục đích không chính. Và tất nhiên cựu thế lực đã có thể dễ dàng can nhiễu tôi.

Ngay khi nhận ra được các chấp trước căn bản của mình, tôi bắt đầu chính lại chúng và dần dần thoát khỏi tiêu trầm.

Để loại bỏ tâm ích kỷ, tôi cố gắng xác định rõ mục đích làm việc của mình: tôi đang làm công việc chứng thực Pháp hay chứng thực bản thân? Liệu tôi có làm đúng điều Sư phụ muốn hay chỉ là đang thoả mãn nhu cầu ích kỷ của mình? Sau khi chính lại tư tưởng, chuyển biến quan niệm, tôi đã tận tâm hoàn thành hạng mục như làm việc của chính bản thân.

Ví dụ như, khi công ty của chúng tôi tổ chức một hoạt động, tôi sẽ cố gắng để có thêm nhiều người tham dự thay vì chỉ tập trung vào làm tốt công việc của bản thân mình. Tôi sẽ chủ động làm thêm việc thay vì thụ động chờ được phân công. Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi khi tôi buông bỏ tự ngã.

Một trong những khách hàng của tôi đã tặng 400 món quà cho công ty. Với nỗ lực của chúng tôi, chúng tôi đã có thể mời được 400 người đến dự tiệc cuối năm của công ty mà không gặp nhiều rắc rối. Chúng tôi giảng rõ chân tướng cho những người này, một số người đã mua vé xem Shen Yun.

Trước kia, tôi sẽ dùng quan niệm của mình để đánh giá ai đúng ai sai khi nhìn thấy mâu thuẫn giữa các đồng nghiệp. Tôi thậm chí còn áp đặt nhận thức của mình lên người khác. Nhưng hiện nay tôi thường nhớ điều Sư phụ giảng:

“Thần xét vấn đề thì họ nhìn một cách chỉnh thể, nhìn một cách lập thể; con người chỉ là nhìn ở bề mặt. Có những lúc đệ tử Đại Pháp bên cạnh tôi, từng ý từng niệm của chư vị, biểu hiện của chư vị, tôi hoàn toàn không nhìn bề mặt chư vị và hành vi của chư vị, [mà] tôi nhìn động cơ thật sự kia của chư vị, tôi nhìn xem tư tưởng thật sự của chư vị căn bản đang nghĩ gì, đang làm gì. Trong quá trình này, nơi bề mặt đã biểu hiện ra những gì, tuy chúng là hành vi của chư vị, chư vị phải chịu trách nhiệm [về chúng], nhưng mà, tôi vẫn là nhìn căn bản của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền [2017])

Giờ tôi biết cách mà những sinh mệnh cao tầng nhìn nhận mọi việc. Tất cả mọi thứ xảy ra quanh tôi thực ra là để nhắc nhở tôi tu luyện và trân quý những cơ hội tu luyện này. Khi buông bỏ “tự ngã”, tôi đã trải nghiệm được sự vô ngã và tu luyện đến trạng thái từ bi sâu sắc hơn.

Hiện tôi trân quý từng đồng nghiệp của mình khi nhìn họ với tâm thái rằng chúng ta đang cứu độ chúng sinh như một chỉnh thể. Tôi đánh giá cao việc Sư phụ đã gửi các học viên khác đến tham gia hạng mục của chúng tôi để nó có thể tiến nhanh hơn. Tôi không bài xích các học viên khác khi hành vi hay suy nghĩ của họ không phù hợp với mình. Những ý tưởng hay khả năng riêng của tôi không quan trọng. Miễn là suy nghĩ hay hành động của họ có ích cho việc cứu độ chúng sinh, thì tôi lập tức buông xuống cách nghĩ của bản thân. Tôi không bị chấp vào việc ý tưởng của mình tuyệt vời đến thế nào hay tôi đã làm được bao nhiêu.

Tôi phát hiện rằng càng buông bỏ tự ngã con đường của tôi càng trở nên mở rộng hơn, và những năng lực của Thần càng triển hiện ra cho tôi. Đây có lẽ chính là trạng thái khi buông bỏ được “tự ngã”.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/14/361127.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/5/168950.html

Đăng ngày 1-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share