Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-12-2017] Vào một ngày năm 1997, tôi gặp cô Thu ở cổng trường. Cô đang cõng con trai nhỏ trên lưng, thằng bé có vẻ nhợt nhạt và gầy yếu. Cô bảo tôi là con trai cô bị bệnh bạch cầu. Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng xót xa và muốn thử giúp họ xem sao.

Tôi mua một bộ băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ và đem tới cho cô Thu và giải thích cho gia đình cô nghe về những tác dụng kì diệu của Pháp Luân Đại Pháp đối với hiệu quả chữa bệnh và nâng cao sức khỏe. Tôi cũng chia sẻ những trải nghiệm của tôi về việc phục hồi nhanh chóng sau một tai nạn xe hơi nghiêm trọng nhờ vào niềm tin của tôi đối với Đại Pháp. Tôi đề nghị cô Thu mở những băng thu âm bài giảng Pháp của Sư phụ cho con trai cô ấy nghe càng nhiều càng tốt.

Sau đó, tôi đến thăm họ và thấy cháu bé đang nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Không lâu sau, bệnh tình của cháu đã khỏi hẳn. Tôi cố thuyết phục hai mẹ con cô tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng cô nói cô chưa có ý định tu luyện lúc này.

Sau khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, tôi bị buộc phải nghỉ học do niềm tin kiên định vào Đại Pháp và đã chuyển đến sống ở một thành phố khác.

Mười năm sau khi gặp lại cô Thu, tôi nhận thấy cô đi lại có vẻ khó khăn. Cô bảo tôi rằng cô bị những mụn cóc ở bàn chân khiến việc đi lại vô cùng khó khăn và đau đớn.

Cô đã thử điều trị cả Trung y lẫn Tây y nhưng chẳng cách nào có thể điều trị khỏi hẳn căn bệnh, và triệu chứng bệnh cứ tái phát liên tục. Cô muốn thử ngừng việc điều trị, nhưng những mụn cóc cứ ngày càng to dần ra. Cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc trị liệu bằng làm lạnh và bắn tia laser để làm giảm các triệu chứng.

Cô Thu đã từng rất thích khiêu vũ và đi dạo sau bữa tối, nhưng bấy giờ cô phải ở nhà và điều đó đã khiến cô tăng cân rất nhanh.

May mắn thay, tôi đã tìm được một cơ hội để gặp và nói với cô về sự diệu kì của Đại Pháp đối với hiệu quả chữa bệnh và nâng cao sức khỏe.

Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô bảo: “Bệnh bạch cầu của con trai cô đã được chữa khỏi nhờ Trung y.”

Tôi không chắc liệu có phải là vì cô sợ nói về sự tốt lành của Đại Pháp hay tại vì cô thật sự không tin vào hiệu quả của Đại Pháp.

Tôi muốn bảo cô niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”; nhưng tôi đã kìm lại khi nghe cô nói thế. Tôi nghĩ, nếu cô ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo” trong khi vẫn đang tiến hành các phương pháp điều trị khác, cô ấy sẽ lại tuyên bố rằng việc điều trị bằng y tế đã giúp cô ấy khỏi bệnh một khi căn bệnh được chữa lành.

Tôi không tiếp tục chủ đề đó nữa và cuối buổi trò chuyện, tôi chỉ nói với cô ấy rằng hy vọng cuối cùng cô cũng sẽ tìm được một giải pháp cho bệnh mụn cóc ở bàn chân.

Rồi cô Thu lại tiếp tục tìm kiếm một phương thức điều trị y tế khác. Một ngày, cô vui mừng thông báo với tôi rằng, cô đã khỏi bệnh sau khi đã dùng một loại thuốc Trung y mà cô tìm được trên trang web Taobao.

Loại thuốc đó có tính ăn mòn và gây đau đớn vô cùng khi sử dụng. Chồng cô ấy thuyết phục cô từ bỏ, nhưng cô vẫn kiên trì tiếp tục và cuối cùng đã thành công.

Tuy nhiên khi đến gần đến kì nghỉ hè, cô lại đi đứng khập khiễng trở lại. Cô bảo tôi là những mụn cóc ở lòng bàn chân lại tái phát và cô chẳng còn muốn thử cách điều trị nào khác nữa.

Tôi bảo cô hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”

Đến khi vào năm học mới, cô Thu bảo tôi là cô đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo!” nhưng không có tác dụng. Tôi đoán là cô ấy đã làm điều đó một cách không nghiêm túc. Đây là người mà sau cùng vẫn khăng khăng nói rằng con trai mình khỏi hẳn bệnh bạch cầu là nhờ dùng thuốc Trung y.

Tôi nghĩ mình cần nói cho cô ấy biết rằng, nếu cô ấy thật sự muốn khỏi hẳn bệnh và có một tương lai tươi sáng; cô ấy nên thật sự đối xử với Đại Pháp bằng thái độ thành tâm, sự cảm kích và lòng kính trọng.

Hỏi cô ấy có kiên định niệm chín chữ ấy mỗi ngày không. Cô ấy bảo rằng không.

“Cô có thể kiên trì dùng thuốc thậm chí phải chịu đau đớn. Niệm chín chữ ấy so với việc dùng thuốc thì có mất mát gì đâu. Nó chẳng tốn của cô một xu, cũng không hề đau đớn. Nó chỉ khởi tác dụng nếu cô thật sự tin tưởng. Cô có thật sự tin vào tác dụng kì diệu của Pháp Luân Đại Pháp đối với hiệu quả chữa bệnh và nâng cao sức khỏe hay không? Trong khi niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo’, cô có thật sự tin vào Đại Pháp từ tận đáy lòng hay chỉ nói một cách ngẫu nhiên thôi?” Tại sao những chữ ấy lại có tác dụng đối với nhiều người khác mà với cô thì không?” Tôi hỏi.

Cô ấy không nói gì cả.

“Vì cô không thể tìm ra cách hữu hiệu nào khác, nên cô hãy tĩnh tâm lại và thật sự niệm chín chữ ấy một cách thành tâm. Hay nhớ là, đều đặn và thành tín là điều bắt buộc.” Tôi nói.

Một thời gian sau khi gặp lại cô, tôi thấy cô đã đi lại bình thường. Tôi hỏi cô đã khỏi bệnh như thế nào. Lần này cô có vẻ đã bị thuyết phục.

“Tôi đã khỏi hẳn nhờ niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo’.” Cô trả lời.

Hai năm nữa lại trôi qua và những mụn cóc ở chân cô Thu không còn bị tái phát nữa. Cô ấy bắt đầu lại thói quen đi bộ sau bữa tối.

Cách đây không lâu tôi ghé thăm cô Thu và gặp con trai cô ấy đã cao lớn, đẹp trai và vui vẻ. Cậu ta chẳng có vẻ như là đã từng bị bệnh bạch cầu. Cả gia đình đối với tôi vô cùng hiếu khách.

Nhờ Sư phụ và Đại Pháp mà gia đình họ mới hạnh phúc vui vẻ như vậy. Từ tận đáy lòng, tôi biết ơn Đại Pháp vì đã mang lại cho những sinh mệnh ấy nhiều hạnh phúc và diệu kì đến thế. Cảm ơn Sư phụ, vì lòng từ bi và cứu độ của Người.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/10/357710.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/26/166884.html

Đăng ngày 3-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share