Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-7-2017]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1993. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đến Bắc Kinh vào năm 2000 để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, tôi bị giam giữ trong một bệnh viện tâm thần, rồi bị đưa vào trại lao động cưỡng bức suốt 3 năm. Sau khi đến trại lao động, tôi phát hiện là mình có thai nên tôi yêu cầu được trả tự do.

Tuy nhiên, đặc vụ của ĐCSTQ không muốn thả tôi ra và đưa tôi đến Trại cải tạo nữ Truy Bác. Họ sợ rằng việc bắt giữ tôi có thể khiến tôi bị sẩy thai, vì vậy họ yêu cầu chồng tôi ký một văn bản miễn trừ mọi trách nhiệm nếu tôi bị sẩy thai trong khi đang ở trại giam. Họ đã cho tôi xem bản thỏa thuận đã ký kết, nhưng tôi không hề cảm thấy bất an. Tôi tin rằng đứa trẻ trong bụng và tôi đều sẽ khỏe mạnh, đồng thời chúng tôi sẽ sớm về nhà.

Tôi luôn nhớ lời Sư phụ giảng:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Các quan chức tại trại cải tạo cuối cùng cũng quyết định thả tôi ra vì lo lắng tôi sẽ làm giảm chỉ tiêu “chuyển hóa” của họ.

Đảng viên trung kiên cũng thoái Đảng

Sau khi trở về nhà từ trại cải tạo, cảnh sát địa phương muốn tôi lên trình diện mỗi ngày nhưng tôi từ chối. Họ đến sở làm của chồng tôi để ép buộc anh bắt tôi đến trình diện với họ hàng ngày. Chồng tôi cảm thấy quá căng thẳng, không thể chịu áp lực và tâm sự với tôi rằng anh muốn tự tử cho xong.

Tôi đến đồn cảnh sát yêu cầu họ hãy để cho chồng tôi yên. Tiếp đó, tôi gọi điện thoại đến nhà của Đội trưởng Đội An ninh Nội địa và nói với vợ ông ta: “Hãy bảo chồng chị buông tha cho chồng tôi. Anh ấy căng thẳng đến mức muốn tự tử. Tôi sẽ khiếu nại và chồng chị phải chịu trách nhiệm nếu chồng tôi có bất kỳ thương tổn gì.” Sau đó, họ đã để anh ấy yên.

Cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp ngày càng khốc liệt hơn và nhiều học viên bị bắt. Tình trạng của chồng tôi cũng tệ hơn và mọi người trong gia đình đều lo lắng cho an toàn của tôi. Chồng tôi lại rơi vào cảm giác tuyệt vọng lần nữa.

Mẹ chồng tôi vốn là một trí thức cao cấp và đã từng nhận 10.000 nhân dân tệ tiền lương hưu. Bà còn là một đảng viên trung kiên. Khi tôi bị bắt giữ, không ít lần bà khuyên chồng tôi ly dị tôi. Tôi hiểu rõ nhân duyên tiền định của mình nên vẫn quyết tâm kiên định tu luyện Đại Pháp. Các thành viên gia đình tôi bị lừa gạt bởi những lời dối trá do các phương tiện truyền thông của ĐCSTQ tuyên truyền. Tôi muốn cho họ thấy hình ảnh tích cực của một đệ tử Đại Pháp và chứng thực sự tốt đẹp mà Đại Pháp mang đến cho thế giới.

Một năm sau khi sinh con trai, tôi mất việc làm. Nhưng ngay sau đó tôi tìm được một việc làm khác ổn định hơn. Sau đó, mẹ chồng và chồng tôi đã thay đổi thái độ với tôi.

Khi mẹ chồng tôi tham gia một cuộc khảo sát của ĐCSTQ, tôi đã bảo bà hãy mau thoái đảng đi. Tôi nói cho bà biết về hình thế của Đại Pháp trên toàn thế giới. Tôi kể cho bà về tội ác mổ cướp tạng sống từ những học viên Pháp Luân Đại Pháp mà ĐCSTQ gây ra.

Bà thậm chí còn mắng tôi khi thấy tài liệu Cửu Bình ở nhà. Nhưng đến giờ bà đã nhận ra sự tà ác của ĐCSTQ và đã thoái Đảng.

Người đồng nghiệp của mẹ chồng tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư và đã lên lịch phẫu thuật. Bà ấy là một bác sĩ phụ khoa và cũng chính là người mai mối cho chồng tôi và tôi. Bà ấy rất vui khi tôi đến thăm bà.

Bà nói: “Cô hầu như không nhận ra cháu, nhìn cháu thật rạng rỡ. Mẹ chồng của cháu cũng thường xuyên khen ngợi cháu.”

Tôi nói:” Đó là nhờ cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ chồng cháu là một người tốt, và cháu cũng đối xử với bà như mẹ ruột. Cô biết đấy, cháu đã tu luyện Đại Pháp rất nhiều năm. Nếu cô tin cháu thì hãy làm theo những gì cháu nói. Sức khỏe của cô sẽ cải thiện nếu cô niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ mỗi ngày.”

Bà nắm lấy tay tôi và chúng tôi niệm đi niệm lại chín chữ này cho đến khi bà thuộc lòng.

Sau đó tôi bảo bà hãy mau thoái Đảng nhưng bà vẫn lo sợ và không dám thoái. Tôi bèn nói: “Cô đừng lo, cô cũng không cần phải báo cho ĐCSTQ đâu!” Bà đã tin lời tôi và đồng ý thoái Đảng.

Chồng tôi thay đổi thái độ

Trong suốt dịp Tết Nguyên Đán, tôi đi cùng chồng con tới Đài Loan. Ở Đài Loan có rất nhiều học viên Pháp Luân Công giảng chân tướng tại các điểm du lịch. Khi chồng tôi thấy điều đó, anh đã thay đổi thái độ và không muốn nói về Pháp Luân Đại Pháp nữa.

Tại Bảo tàng Cố Cung ở Đài Bắc, khi chúng tôi ra ngoài ăn trưa, chồng tôi bỗng biến mất. Sau đó tôi phát hiện ra anh đã nói chuyện với một học viên bên ngoài nhà hàng. Anh ấy không thể hiểu vì sao Pháp Luân Đại Pháp lại được kính trọng như vậy ở Đài Loan. Sau khi thấy những biểu ngữ của Đại Pháp khắp nơi dọc theo con đường ở các điểm du lịch, anh hỏi một học viên rằng việc này có hợp pháp không. Người ta nói với anh ấy rằng chỉ cần xin phép là được.

Sau khi thấy những học viên luyện công trong bộ đồng phục màu vàng gợi nhớ về một thời giống chúng tôi ở Trung Quốc trước 20 tháng 7 năm 1999, chồng tôi bảo: “Người ta quả thật được tự do ngôn luận ở đây!”

Khởi kiện Giang Trạch Dân

Rất nhiều học viên dùng tên thật của họ khi khởi kiện Giang Trạch Dân vào năm 2015. Trong tâm tôi có rất nhiều suy nghĩ lẫn lộn về việc này. Nhiều học viên khác đã động viên tôi mau bước ra khởi kiện, nhưng tôi vẫn chần chừ.

Tôi nói chuyện với con trai tôi, một học sinh trung học. Cháu nói tôi cần buông bỏ tâm sợ hãi và nên đệ đơn khởi kiện. Tôi nhận ra rằng suốt thời gian dài tôi vẫn chấp trước vào cuộc sống ổn định, tiện nghi và ôm giữ tâm sợ hãi.

Để buông bỏ tâm sợ hãi, tôi chuẩn bị viết đơn khởi kiện nêu rõ các tội ác của Giang Trạch Dân. Sau khi nhận giấy xác nhận đơn kiện được gửi đi, tôi cảm thấy hết sức căng thẳng. Tôi phát chính niệm liên tục. Sư phụ thấy tôi gặp áp lực quá nhiều nên đã cho tôi thấy vị Thần bảo hộ tôi có hình dạng một võ tướng thời cổ.

Sư phụ giảng:

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nói với con trai rằng tôi đã đệ đơn kiện. Cháu rất ngạc nhiên và hỏi tôi đã thay đổi tư tưởng như thế nào. Tôi bảo cháu rằng tôi có Pháp trong tâm. Cháu liền quyết định cũng đệ đơn kiện Giang.

Cháu viết trong đơn kiện: “Mẹ tôi là một người tốt bụng. Tôi nhớ rằng bà chưa bao giờ bị bệnh. Các cấp quản lý và đồng nghiệp đều rất tôn trọng bà. Cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp đã tước đi quyền luyện công trong công viên của bà. Bà đã bị bắt giữ bất hợp pháp, bị giam ở trại lao động cưỡng bức và bệnh viện tâm thần. Hiến pháp Trung Quốc đảm bảo mọi công dân có quyền tự do về tín ngưỡng và tôn giáo. Vậy chẳng phải Giang Trạch Dân đã phạm tội ác khi bức hại những học viên Pháp Luân Đại Pháp hay sao?

Con trai tôi gửi lá thư của cháu và nhận được giấy xác nhận từ Toà án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao. Cháu nói rằng cháu đã ghi tên thật và dùng số điện thoại thật. Khi tôi hỏi cháu không sợ có người tìm đến trường hay sao, cháu nói rằng cháu không hề lo sợ điều đó.

Tôi rất may mắn được trở thành một đệ tử Đại Pháp trong đời này. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành thệ ước của mình, làm tốt ba việc để có thể theo Sư phụ về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/16/351167.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/14/166052.html

Đăng ngày 2-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share