Bài viết của học viên Mai Liên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 5-8-2017] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến nay gần 20 năm, và mỗi lần hồi tưởng lại sự từ bi vô lượng và bảo hộ của Sư tôn, tôi đều cảm động đến rơi lệ. Ngay cả khi tôi chưa có cơ hội được nhìn thấy Sư phụ ở ngoài đời, nhưng tôi vẫn có cảm giác Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng tôi, và gia đình ba người chúng tôi đã sống dưới sự từ bi vô lượng của Sư phụ.

Đắc Pháp

Lúc nhỏ, tôi là một đứa trẻ ốm yếu. Đến tuổi trung niên, tôi bắt đầu có những triệu chứng bệnh mãn tính như viêm khớp, đau đầu và đặc biệt là bị chẩn đoán u xơ tử cung vào năm 1997. Lúc đó những căn bệnh này ngày càng nặng, khiến tôi cảm thấy rất yếu và luôn phải vật lộn mỗi ngày ở nơi làm việc.

Nhìn thấy hoàn cảnh lúc đó của tôi, em chồng tôi, một học viên Đại Pháp, đã gợi ý tôi tu luyện Pháp Luân Công. Nghĩ rằng cũng không vấn đề gì nếu thử, nên tôi đã tham gia một lớp học Pháp. Khi nghe những người trong nhóm đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi gần như hoàn toàn quên đi những bệnh tật của mình. Tôi nghĩ: “Đây thật là một cuốn sách kỳ diệu và tôi sẽ mua một cuốn.” Hôm đó tôi đi về nhà với một cuốn Chuyển Pháp Luân.

Lúc đó là tháng 11, khi tôi mới đọc được một nửa cuốn sách thì đột nhiên cảm thấy có một luồng gió thổi qua ngay cả khi các cửa sổ trong phòng đều đóng lại. Sau đó tôi còn nghe thấy một tiếng động lớn, như tiếng súng nổ. Tôi không hiểu chuyện gì và đến hỏi các đồng tu. Họ nói: “Cô mới chỉ đọc sách được vài ngày và còn chưa luyện công mà Sư phụ đã bắt đầu tịnh hoá cơ thể của cô. Những gì cô nghe thấy không phải là tiếng gió mà là tiếng Pháp Luân xoay chuyển. Cô thật là may mắn.”

Sau đó thì toàn bộ bệnh của tôi đều biến mất. Tôi cảm thấy như ai đó đang đẩy tôi từ phía sau khi tôi đạp xe đi làm và tôi cảm thấy đỡ mệt hơn.

Tôi thực sự trân quý cơ hội tu luyện và học Pháp hàng ngày, ngay cả lúc nghỉ trưa. Đại Pháp luôn ở trong tâm trí tôi và tất cả điều này đã tạo ra một nền tảng vững chắc giúp tôi vượt qua khảo nghiệm trong tương lai.

Những năm đầu đắc Pháp là khoảng thời gian khó khăn nhất của tôi. Chồng tôi đã lấy đi tiền tiết kiệm để kinh doanh bên ngoài thị trấn. Con gái tôi mới vào học trường cấp hai và lương hàng tháng của tôi chỉ là 400-500 tệ và rất khó khăn để duy trì cuộc sống. Lúc đó tôi chỉ hy vọng chồng tôi gửi tiền cho tôi, nhưng anh ấy đã không gửi tiền trong hai năm anh ấy xa nhà. Kết quả là, tôi rất tức giận và trong tâm bắt đầu ca thán anh ấy. Đôi khi tôi còn khóc, nhưng may mắn là tôi đã đắc Pháp.

Những lời giảng của Sư phụ thường xuất hiện trong tâm tôi, giúp bỏ đi những đau khổ và tăm tối trong tâm trí tôi. Sư phụ giảng:

“Tôi giảng cho mọi người một đạo lý đơn giản. Mọi người đều biết rằng con người đau khổ liền cảm thấy không tốt, hoặc là ai ức hiếp chư vị thì sẽ cảm thấy không thoải mái, chư vị cảm thấy không tốt. Tôi nói cho mọi người: Con người chịu khổ một chút, chịu tội một chút là một việc tốt! Chư vị thấy những gì tôi giảng cho chư vị là khác. Tại sao? Bởi vì đến không gian cao tầng thì ở đây tất cả đều ngược lại. Họ cho rằng: Con người làm người không phải là mục đích. Trong xã hội người thường chư vị chịu một chút tội, trả những nghiệp lực mà chư vị nợ từ đời trước, chư vị có thể trở về không gian cao tầng hơn, chư vị thậm chí còn trở về nơi sinh ra sinh mệnh của chư vị, nơi đẹp đẽ nhất.“ (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])

Những lời giảng của Sư phụ như một dòng suối thanh lọc tâm trí tôi, khiến tôi vững vàng hơn. Tôi đã không còn phẫn uất và bận tâm về được mất cá nhân nữa. Khi đối mặt với những thử thách và khó khăn trong cuộc sống, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Chồng tôi đắc Pháp

Tôi không thể tin được bằng mắt mình khi chứng kiến chồng tôi trở về nhà, nhìn anh rất tiều tụy, khác với vẻ ngang tàng ban đầu khi đi. Chồng tôi nói với tôi thật khó khăn khi bắt đầu việc kinh doanh và anh có một khoảng thời gian khó khăn mà không thể kiếm được tiền.

Nhìn chồng tôi giống như là anh ấy đang chờ đợi tôi cười nhạo anh ấy. Tuy nhiên, tôi đã bỏ được chấp trước vào danh, lợi ích cá nhân, và tình khi anh ấy rời đi, và tôi không còn giống như trước đây nữa. Tôi cũng không trách móc và chỉ hy vọng anh ấy có thể đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện.

Nhưng vì chúng tôi không có tiền và thực tế là chúng tôi còn đang nợ tiền, nên chồng tôi vẫn cố gắng. Ngạc nhiên là mỗi khi tôi luyện công, anh ấy lại cảm thấy thoải mái. Tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng độ kỷ độ nhân, phổ độ chúng sinh; do đó Pháp Luân xoáy vào trong độ bản thân, xoáy ra ngoài độ nhân. Khi xoáy ra ngoài thì nó phát phóng năng lượng, có ích cho người khác; như vậy, ai ở trong vùng che phủ của trường năng lượng của chư vị đều được lợi ích; họ có thể cảm thấy rất thoải mái.“ (Bài giảng thứ baChuyển Pháp Luân)

Chồng tôi nói: “Em đã thay đổi rất nhiều kể từ khi tu luyện Pháp Luân Công. Làm sao có thể thần kỳ như vậy? Anh cũng muốn đọc sách.” Và thế là chồng tôi đắc Pháp vào năm 2003.

Sư phụ đã nhiều lần tịnh hóa cơ thể cho anh ấy, và chúng tôi không biết được bao nhiêu nghiệp lực Sư phụ đã lấy ra cho anh ấy. Chồng tôi trước đây có sở thích bắn chim khi anh ấy còn trẻ và tôi không biết chồng tôi đã giết bao nhiêu sinh mệnh bởi thú vui của anh ấy. Tuy nhiên, dường như anh ấy là một khối nguyên liệu tốt, mỗi lần có ai đó thuyết phục anh ấy tới bệnh viện, anh ấy đều nói: “Tôi là một học viên. Tôi không có bệnh nào hết.”

Có lần khi anh ấy đang tiêu nghiệp, anh ấy đã sụt hơn 15 kg. Hai tuần sau, người anh ấy nóng bừng lên nhưng không có gì xảy ra. Anh vẫn đi làm như bình thường. Đây quả thực là điều kỳ diệu bởi anh ấy sẽ không thể hồi phục sức khỏe nếu không có Sư phụ giúp.

Hiện tại, anh ấy thường chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với đồng nghiệp, ngay cả khi nơi làm việc của anh ấy rất “nhạy cảm” và anh ấy chỉ là nhân viên hợp đồng. Anh ấy biết ơn Sư phụ và tin tưởng tuyệt đối vào Đại Pháp. Nếu cho anh ấy lựa chọn giữa Đại Pháp và công việc, anh ấy sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện.

Con gái tôi đắc Pháp

Sức khỏe của con gái tôi từ khi sinh đã rất yếu ớt. Cháu thường bị lạnh và sốt cao, có lần còn bị viêm xoang nặng và ngay cả khi chúng tôi đưa cháu đi nhiều bệnh viện nhưng đều không chữa khỏi.

Năm 2002, khi cháu chuẩn bị thi đại học thì bị sốt nhẹ. Kết quả xét nghiệm cho thấy có nhiều vết đen ở phổi. Sau đó cháu phải được truyền dịch suốt một tháng mà không có gì tiến triển. Nhìn con gái nằm trên giường chân tay lạnh toát, tôi rất lo lắng, đặc biệt khi ngày thi đang đến gần.

Một học viên khác đã nói với tôi: “Không có phương thuốc nào chữa được cho con gái bà đâu. Tại sao bà không hỏi cô bé có muốn tu luyện không? Có thể Sư phụ sẽ giúp nó.”

Đột nhiên như tôi chợt bừng tỉnh. Sao tôi không nghĩ đến việc này sớm hơn! Ngay cả khi con gái tôi không tu luyện Pháp Luân Công, nó cũng luôn tin tưởng môn tu luyện này tốt. Thậm chí nhiều lần nó tham gia lớp học Pháp với tôi vào tháng 6 năm 1999.

Tôi nói với con: “Con đã chứng kiến mẹ trở nên khỏe mạnh từ khi tu luyện Pháp Luân Công. Sư phụ đã loại bỏ gốc rễ bệnh tật của mẹ. Nếu con muốn tu luyện Đại Pháp, Sư phụ có thể giúp con. Ngay cả khi việc này khó (bởi vì lúc đó bức hại rất tàn khốc), nhưng con sẽ có một tương lai tươi sáng.”

Con gái tôi đã nghĩ về việc này cả đêm và nói với tôi vào ngày hôm sau: “Thưa mẹ, con sẽ tu luyện Pháp Luân Công. Con sẽ bỏ hết các loại thuốc vì chúng không giúp con khỏi bệnh. Con sẽ xin Sư phụ chăm lo cho con và con sẽ tới trường vào ngày mai.” Tôi rất vui khi nghe thấy điều này, đó cũng là ước nguyện của cháu từ lâu.

Điều kỳ diệu là ngay cả khi con tôi không thể đi học trong nhiều ngày, nhưng cháu đã quay lại trường đúng vào ngày thi. Sức khỏe của con gái tôi đã hồi phục và sau đó được nhận vào trường cháu muốn học. Điều đó khiến cho cả giáo viên và học sinh đều ngạc nhiên. Chỉ có chúng tôi biết rằng Sư phụ đã cho con gái tôi trí huệ và sức khỏe. Sư phụ giảng:

“Con người phải phản bổn quy chân, đó mới là mục đích chân chính để làm người; do vậy một cá nhân hễ muốn tu luyện, thì được [xác] nhận là Phật tính đã xuất hiện. Niệm ấy trân quý nhất, vì vị ấy muốn phản bổn quy chân, muốn từ tầng của người thường mà nhảy ra.“ (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Khi con gái tôi đi học đại học, mỗi cuối tuần khi về nhà, cháu và tôi đều đi ra ngoài để phát tài liệu và gửi thư giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Khi phong trào “thoái ĐCSTQ” khởi phát, cháu ngay lập tức thông báo trên mạng về việc thoái tổ chức Đoàn thanh niên mà cháu từng tham gia, đồng thời giúp nhiều bạn cùng lớp thoái khỏi nó.

Sau khi tốt nghiệp, con gái tôi tìm được một việc làm tốt. Cháu luôn đối đãi với bản thân như người tu luyện và được cấp cao cùng đồng nghiệp tin tưởng. Người quản lý còn nhờ cháu giữ tiền (vì công việc của con gái tôi là kế toán). Cháu cũng giúp đồng nghiệp ở trong công ty thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ và tặng người quản lý một đĩa DVD Biểu diễn Nghệ thuật Shen Yun. Mọi việc đều được Sư phụ an bài tỉ mỉ.

Sư phụ đã cho chúng tôi quá nhiều và cả gia đình tôi đều cảm thấy may mắn khi tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi muốn khuyến khích mọi người có tiền duyên hãy đọc sách Chuyển Pháp Luân. Bạn sẽ tìm được mọi câu trả lời về cuộc sống ở trong đó và bạn sẽ thu được nhiều lợi ích.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/5/352090.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/16/165434.html

Đăng ngày 15-10-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share