Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-8-2017] Nửa đêm ngày 19 tháng 8 năm 2017, tôi không tài nào chợp mắt được sau khi phát chính niệm. Khi trở mình, tôi bất chợt cảm thấy buồn nôn. Tôi vào phòng tắm và nhổ ra một ít nước bọt rồi quay trở lại giường nằm. Vài phút sau, tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn, vì thế tôi lại phải quay trở vào nhà tắm.

Phản ứng kịch liệt

Tôi ngồi xổm xuống sàn, cảm thấy rất buồn nôn. Sau đó tôi nôn ra một ít thức ăn mà mình đã ăn trước đó vào bữa trưa, khiến cổ họng có vị đắng và acid chua. Rồi tim tôi bắt đầu đập mạnh. Tôi giữ chính niệm và cầu xin Sư phụ cứu mình.

Không lâu sau, tôi cảm thấy như mình vừa nôn mửa vừa bị tiêu chảy. Tôi nghĩ: “Mình phải làm gì đây? Cả ngày nay bị cắt nước nên trong nhà giờ không có chút nước nào cả! Mình sẽ không thể vệ sinh thân thể hay dội nước bồn cầu được.“

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công cách đây gần 20 năm, tôi hiếm khi bị nghiệp bệnh. Tôi cảm thấy từ “bệnh” chẳng liên quan gì đến tôi hay cuộc sống của tôi.

Sư phụ giảng:

“Thân thể con người không nên có bệnh;” (Bài giảng thứ baChuyển Pháp Luân)

Vì thế, bất cứ khi nào thân thể cảm thấy không được thoải mái hay đau ở chỗ nào đó, tôi chẳng bao giờ chú ý đến nó. Kết quả là các triệu chứng nhanh chóng biến mất.

Tuy nhiên, lần này tôi có cảm giác dạ dày của mình như đảo lộn! Nước mắt nước mũi tuôn ra, nhưng tôi không còn đủ sức để lau nữa.

Đột nhiên, khuôn mặt của một học viên trẻ lóe lên trong đầu tôi. Cơ thể cô bị cứng và sưng phồng trong thời gian dài trước khi cô qua đời cách đây hai tuần.

Sau đó, tôi nhớ lại đã từng đọc một bài chia sẻ trên Minh Huệ mô tả chi tiết về một học viên sống một mình đã qua đời như thế nào. Những người xung quanh ông không hề biết rằng ông đã qua đời. Tôi nghĩ: “Mình cũng sống một mình!”

Sau đó, tôi tỉnh táo lại và nghĩ: “Mình đang làm gì vậy? Mình là đệ tử Đại Pháp. Sư phụ luôn ở cạnh mình và đã ban cho mình một Pháp Luân. Tất cả chư Thần trong vũ trụ đang quan sát mình. Mình không thể để Sư phụ phải thất vọng!” Với niệm này, tôi đã đứng thẳng dậy và lau mặt.

Nhận ra chấp trước

Sau đó, tôi có cảm giác lạnh bụng, kế đến mọi triệu chứng đều chấm dứt. Khi quay trở lại phòng, tôi phát hiện thấy đã 30 phút trôi qua.

Tôi nằm xuống giường và nghĩ: “Tại sao mình không cảm thấy khá hơn sau khi thầm xin ‘Sư phụ ơi cứu con’? Mà lại thấy đỡ hơn chỉ sau khi nhớ ra rằng Sư phụ luôn ở bên mình?”

Tôi chợt hiểu ra rằng đó là do ý nghĩ đầu tiên của tôi là ý nghĩ của một người thường: Tôi muốn cơn đau của mình ngừng lại ngay. Ý nghĩ thứ hai là sau khi suy xét lại tôi đã xem mình như một đệ tử Đại Pháp.

Tôi đào sâu hơn vào lý do tại sao sự việc này lại xảy ra. Sau đó, tôi nhận ra mình thường xem TV mãi đến khuya để không bị ngủ mất trước giờ phát chính niệm lúc nửa đêm. Ngoài các chương trình trên Tân Đường Nhân, tôi cũng thường xem các chương trình của người thường.

Phim truyện và phim dài tập có mục đích chủ yếu là để thu hút tình cảm của người thường. Là học viên, chúng ta đã phải mất một thời gian dài và khó khăn để buông bỏ tình, nhưng tôi lại đang đổ thêm chúng vào tâm trí mình! Tất nhiên cựu thế lực sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Tu luyện là nghiêm túc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/23/352876.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/18/165456.html

Đăng ngày 25-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share