Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-8-2017] Tôi là một học viên 15 tuổi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hai năm. Tôi xin chia sẻ một số trải nghiệm trong tu luyện của mình.

Chứng kiến bà nội phục hồi

Bà nội của tôi cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày cách đây hai năm, bà đã ngã từ cửa sổ xuống trong khi đang lau kính. Bà được đưa đến bệnh viện và chúng tôi được biết bà bị gãy xương. Bà xem mình là một học viên và đã trở về nhà mà không cần điều trị y tế.

Nhờ luyện công và học Pháp mỗi ngày, bà đã hồi phục. Không giống như những người khác, bà nội của tôi không phải chịu đựng nhiều đau đớn. Tôi đã tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp và quyết định trở thành một học viên.

Tinh tấn tu luyện

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, Luận ngữ mới được công bố. Bà nội đã khích lệ tôi học thuộc Luận ngữ mới của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp). Tôi đã mất hai đêm để học thuộc. Hiện tôi đang học thuộc Chuyển Pháp Luân bất cứ khi nào có thời gian. Một đồng tu đã bảo tôi rằng: “Nếu cháu có thể ghi nhớ toàn bộ cuốn sách thì rất đáng khâm phục.” Tôi muốn là người có thể làm được điều đó.

Bà nội tôi tổ chức một nhóm học Pháp tại nhà. Rất nhiều người đến học mỗi tối và tôi đã tham gia. Tôi khá tinh tấn khi ở cạnh bà. Tôi hướng nội bất cứ khi nào gặp vấn đề và nghiêm khắc tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp.

Tu tâm tính

Một lần, trong lúc đang ở trường thì có người đánh tôi rất mạnh. Nhưng tôi đã không trả đũa. Các bạn cùng lớp tôi rất ngạc nhiên. Trước kia, tôi sẽ giận dữ phản ứng lại nếu như có ai đó đánh tôi, nhưng giờ tôi là một học viên. Sư phụ dạy chúng ta “đả bất hoàn thủ mạ bất hoàn khẩu”. Tôi đã mỉm cười và bảo họ rằng tôi đã thay đổi.

Một dịp khác, một người bạn thân bất ngờ nổi nóng với tôi. Tôi cảm thấy bối rối vì không biết mình đã làm gì khiến cô ấy tức giận. Tôi đã đáp lại bằng cách tỏ ra lạnh nhạt. Trong lúc đang đọc Chuyển Pháp Luân ở nhà, tôi đã thấy đoạn Pháp này:

“Nếu hắn không tạo hoàn cảnh ấy cho chư vị, thì chư vị làm sao đề cao tâm tính được? Chư vị [đối đãi tôi] tốt, tôi cũng [đối đãi chư vị] tốt, tất cả hoà ái ngồi đây rồi sẽ tăng công; lẽ nào có chuyện ấy? Chính là vì hắn tạo cho chư vị mâu thuẫn như vậy, tạo ra cơ hội đề cao tâm tính, [nên] chư vị mới từ trong đó mà có thể đề cao tâm tính của mình; tâm tính chư vị chẳng phải đã đề cao lên là gì?“ (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng phản ứng của mình với bạn là sai và tôi vẫn còn mang những chấp trước như tâm tật đố, tranh đấu, hiển thị và oán giận. Tôi quyết tâm loại bỏ chúng. Là một học viên Đại Pháp, nhất định tôi phải làm hòa với bạn vào ngày hôm sau.

Sáng hôm sau, ngay khi tôi định đi tìm cô ấy, thì cô ấy đã chạy đến chỗ tôi và mỉm cười. Cô ấy xin lỗi vì đã không giữ được bình tĩnh và mong tôi tha thứ. Tôi tự nhủ: “Mình phải cảm ơn bạn ấy vì bạn ấy đã cho mình cơ hội đề cao tâm tính.”

Sư phụ đã giúp tôi trong những giấc mơ

Sau khi về nhà bố mẹ, tôi đã mất môi trường tu luyện tập thể. Tôi buông lơi, xem các chương trình TV và chơi các trò chơi điện tử. Tuy nhiên, Sư phụ đã không từ bỏ tôi. Hết lần này đến lần khác, tôi nhìn thấy Sư phụ trong mơ. Tôi biết Sư phụ đang động viên tôi tu luyện tinh tấn.

Trong một giấc mơ, tôi thấy Sư phụ đang quan sát tôi luyện công. Tư thế của tôi không đúng và Sư phụ đã nâng đôi tay của tôi lên một chút. Tôi nghe được tiếng xương kêu lách cách. Tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng và thoải mái. Không lời nào có thể diễn tả cảm giác đó tuyệt vời như thế nào!

Trong một giấc mơ khác, tôi mơ thấy có ai đó gọi tôi bước vào phòng, nhưng cửa phòng bị khoá và tôi không thể vào được. Sau vài lần cố gắng mở cửa để vào phòng, người ở trong phòng đã mở cửa phòng bằng một cái tăm. Ngay khi bước vào phòng tôi nhìn thấy Sư phụ và các học viên khác đang ngồi trong phòng. Có một chỗ trống cạnh Sư phụ. Ngài nhìn tôi và ra hiệu cho tôi ngồi vào vị trí trống đó. Tôi tỉnh dậy và vô cùng biết ơn Sư phụ vì sự từ bi của Ngài.

Ban đầu, tôi không thể vào được trong phòng nhưng Sư phụ đã mở cửa và cứu độ tôi giống như nhiều học viên khác. Ngài không muốn bỏ rơi bất kỳ ai nhưng nếu bạn không thể buông bỏ tâm người thường thì sao Ngài có thể đưa bạn về nhà được? Tôi đã khóc khi nghĩ đến điều này.

Trong một giấc mơ khác, tôi thấy mình đang bị một nhóm người rượt đuổi. Tôi trèo qua một bức tường và nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang tiến về phía mình. Chiếc xe dừng lại và tôi bị bắt. Tôi rất sợ và hét lớn để xin Sư phụ cứu giúp. Ngay sau đó liền có một cơn gió thổi tôi bay ra khỏi chiếc xe và tôi được cứu.

Tôi biết Sư phụ đang không ngừng quan sát các học viên của mình. Sư phụ cũng đã ban cho chúng ta rất nhiều thứ và cách tốt nhất để hồi báo Sư phụ là làm theo lời Sư phụ đã dạy chúng ta.

Mặc dù chỉ là một học viên trẻ, nhưng tôi cảm thấy mình không nên bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Một lần, có một học viên đã hỏi xem tôi có muốn đi phát tờ rơi cùng họ không. Tôi đã đồng ý, nhưng hôm đó trời lại mưa. Tôi đã cầu cho trời ngừng mưa và tối hôm đó mưa đã thực sự ngừng. Chúng tôi đã phát hết tất cả các tờ rơi của mình và giúp mọi người minh bạch chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/8/17/350635.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/9/6/165311.html

Đăng ngày 10-9-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share