[MINH HUỆ 30-4-2017] Các học viên Pháp Luân Công từ Georgia, Nam Carolina, Tennessee, Alabama và Mississippi đã cùng nhau tổ chức Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tại Atlanta vào ngày 23 tháng 4. 29 học viên đã chia sẻ về con đường tu luyện của họ.

dcfbfd598a7e1295f67dab5350d31d8d.jpg

Những người tham dự Pháp hội chụp ảnh tập thể

Tóm lược các bài chia sẻ tại Pháp hội

Trong quá trình điều phối quảng bá Shen Yun, ông Tôn nhận ra rằng không có điều gì trong tu luyện là ngẫu nhiên. Ông đã nói trong bài chia sẻ của mình: “Khi mâu thuẫn phát sinh, thường thì chúng ta có thể nhìn thấy những sai sót của người khác. Nhưng đây là cơ hội mà Sư phụ đã ban cho chúng ta để nhìn thấy những chấp trước của mình, chúng có thể ẩn sâu và không dễ phát hiện.“

Cô Trần kể về một khổ nạn khi một đồng tu chỉ trích cô trước mặt mọi người. Phản ứng đầu tiên của cô là: “Tạ ơn Sư phụ, vì đã cho con một cơ hội đề cao. Con nên xử lý việc này như một học viên, và giữ vững tâm tính”.

Tuy nhiên, trong tâm, cô vẫn vật lộn với nó. Cô Trần đã phát chính niệm trong một thời gian dài, và cố gắng để bình tĩnh lại. Sau đó, những lời giảng của Sư phụ đã nảy lên trong tâm cô: “…một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.” (“Tống khứ chấp trước cuối cùng” trong Tinh tấn yếu chỉ II). Điều này đã làm lay động tâm can cô. Cô đã bắt đầu thực sự buông bỏ tâm sợ bị chỉ trích và cảm thấy thoải mái vì buông bỏ được các chấp trước.

Tom Nguyễn là một sinh viên cao đẳng tại Atlanta đến từ Châu Âu. Lần đầu tiên anh biết về Pháp Luân Công vào tháng 12 năm 2016. Sau vài tháng tu luyện và học Pháp, Tom đã thấy quan điểm của anh về thế giới và cuộc sống bắt đầu thay đổi. Anh nhận ra những tư tưởng tiêu cực và tâm lý tự bảo vệ của mình. Ý nghĩa của cuộc sống bây giờ rõ ràng với anh hơn bao giờ hết, anh nói.

Ông Tạ nói về việc cố gắng nhìn nhận khía cạnh tích cực của các đồng tu, và loại bỏ khuynh hướng đổ lỗi và chỉ trích các học viên khác.

Cô Tào bắt đầu tu luyện từ năm 1996. Trong những năm gần đây, cô nhận ra rằng làm việc cho Đại Pháp không phải là tu luyện. Là một điều phối viên, chúng ta phải phối hợp với những người khác, và tiếp thu những lời chỉ trích và khó khăn.

Bằng cách kiên nhẫn và mở rộng lòng hơn, cô Tào bắt đầu làm tốt hơn trong việc tập hợp tất cả các học viên lại với nhau cho các dự án Đại Pháp.

Cô Liêu, đắc Pháp năm 1995, nhớ lại những năm đầu tu luyện của mình.

“Tâm tôi tràn đầy sự bình an và niềm vui sau khi hiểu ra ý nghĩa đích thực của cuộc sống”, cô nói. Tôi đã có thể giải quyết mọi thứ một cách bình tĩnh, và buông bỏ những chấp trước vào danh vọng và tiền bạc.”

“Tuy nhiên, tôi đã buông lơi sau khi sang Mỹ. Mặc dù môi trường tốt hơn, và tôi hoàn toàn tự do, nhưng tôi đã mất đi thói quen suy nghĩ cho người khác trước. Thay vào đó, tôi bắt đầu tập trung vào những thiếu sót của các học viên khác. Tôi đã mất đi sự bình yên trong tâm. Tôi không còn bình tĩnh khi xung đột nảy sinh với người khác, và thường tranh cãi với họ. ”

“Tôi phải đột phá quan này”, cô nói. “Tôi quyết tâm lấy lại trạng thái mà tôi có được từ thuở đầu tu luyện, đề cao tâm tính và thực sự tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/4/30/2017/346433.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/5/1/163042.html

Đăng ngày 19-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share