Bài viết của Đệ tử Đại Pháp tại Đại Lục
[MINH HUỆ 08-02-2017] Tôi công tác tại một thị trấn ở miền Trung của Trung Quốc Đại Lục. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được gần 21 năm, bản thân tôi thể hội được rằng: Thực tâm tu luyện Pháp Luân Công, thì hiệu quả đối với việc trừ bệnh khỏe thân và nâng cao phẩm chất đạo đức là ngay lập tức thấy được.
Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi bị bệnh đau dạ dày, suy nhược thần kinh, đau nửa đầu… khoảng 7, 8 loại bệnh. Khi tôi luyện công được gần một tháng thì những căn bệnh ấy không trị mà tự khỏi. Trước khi luyện công, tôi là người lòng dạ hẹp hòi, tự phụ, nói lời cay nghiệt. Sau khi luyện công, tôi trở thành người khoan dung, khiêm tốn và nhã nhặn. Khi đơn vị bình xét nhân viên ưu tú và thăng chức, tôi cũng không tranh giành với mọi người, xem rất nhẹ danh lợi. Từ ngày đầu tiên khi bước vào tu luyện Pháp Luân Công, trải qua 20 năm qua, tôi không từng tiêm, uống thuốc một lần, nhưng thân thể rất khỏe mạnh. Đây không thể không nói là những kỳ tích của Pháp Luân Công triển hiện ra trên thân thể tôi.
Tu luyện Pháp Luân Công, không chỉ bản thân tôi nhận được lợi ích vô cùng, mà những người nhà của tôi cũng có rất nhiều câu chuyện về lợi ích.
Bố tôi nghiện thuốc lá 30 năm đã lập tức bỏ hẳn
Bố tôi đã hút thuốc hơn 30 năm, nghiện thuốc lá rất nặng, hút thuốc lá đối với ông là việc không thể bỏ được. Một ngày vào tháng 11 năm 1998, tôi mang cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” về nhà, giới thiệu Pháp Luân Công cho bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi đã nhận lấy cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” từ trong tay tôi và đọc. Đến sáng ngày thứ 2, khi đọc đến “Vấn đề ăn thịt” trong Bài giảng thứ bảy (Bởi vì ở trong đoạn này Sư phụ cũng có giảng đến vấn đề hút thuốc), ngay lập tức ông không còn cảm thấy có hứng thú với hút thuốc lá nữa. Không chỉ là không có hứng thú, mà ngay cả nhớ lại một chút mùi thuốc cũng cảm thấy buồn nôn. Ông rất kinh ngạc, nói: “Người ta cai bỏ thuốc lá đến khổ sở cũng không cai nổi. Tôi chỉ vừa đọc cuốn sách này mà nghiện thuốc lá mấy chục năm bỗng chốc nói không là không. Cuốn sách này thật quá thần kỳ!”
Khi cha tôi khoảng chừng 30 đến 40 tuổi, thì ông mắc chứng đau lưng và phong thấp tương đối nghiêm trọng, thông thường không thể làm việc được. Sau khi đọc hết một lần cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” cho đến nay (ông đã hơn 70 tuổi rồi) thì không còn nhắc tới đau lưng nữa. Hiện tại, cha tôi tuy rằng không tu luyện Pháp Luân Công nhưng ông vô cùng tin tưởng và ủng hộ Pháp Luân Công.
Mẹ tôi 69 tuổi không biết bơi, bị rơi xuống sông nửa tiếng nhưng thoát chết thần kỳ
Vào sáng sớm ngày 11 tháng 9 năm 2013, mẹ tôi 69 tuổi cả đời chưa từng học bơi, tự chèo thuyền nhỏ đưa cháu gái tôi qua sông đi nhà trẻ. Lúc trở về, không cẩn thận bị ngã xuống dòng sông sâu khoảng 4-5 mét, hơn nữa còn là ngã cắm đầu xuống. Mấy năm trước, người trong thôn đào vàng đào cát trong sông nên lòng sông rất sâu. Theo như lời mẹ tôi kể sau này, bà đã ở dưới nước kêu “cứu mạng”, nhưng chẳng những kêu không được mà còn bị uống hai ngụm nước. Bà cảm thấy rằng bản thân sắp phải vĩnh biệt con cháu. Điều kỳ lạ chính là trong tâm bà không có một chút hoang mang nào. Vào lúc cận kề cái chết, bà đột nhiên nhớ ra chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trên bùa hộ mệnh mà tôi đã tặng bà. Thế là bà mau chóng niệm, niệm hết lượt này đến lượt khác. Sau đó, bên cạnh người bà xuất hiện một dây ni-lông to bằng ngón tay cái. Bà nắm được sợi dây này, trong lòng bỗng chốc cảm thấy an tâm hơn. Bà theo sợi dây này và từ từ bơi vào bờ, được cứu rồi. Thời gian từ lúc mẹ tôi bị rơi xuống nước đến lúc được cứu lên bờ, kéo dài khoảng nửa tiếng.
Mẹ tôi cả người ướt sũng đứng trên bờ nhìn khắp xung quanh một chút nhưng không có bóng dáng một ai. Bà minh bạch: Là Pháp Luân Đại Pháp đã cứu bà. Đây là lời mà chính miệng mẹ tôi đã kể lại cho tất cả người nhà tôi từ lớn đến bé nghe. Mấy ngày sau, Tết Trung thu đến, sau khi mẹ tôi và mọi người bàn bạc đã quyết định mua một ít pháo nổ và pháo hoa đốt ở cổng nhà để biểu đạt lòng biết ơn đối với Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp.
Buổi sáng ngày 17 tháng 8 năm 2013, mẹ tôi tới vườn cây ăn quả của nhà để hái hồng. Mẹ tôi trèo lên cây hồng, không ngờ cành cây mà mẹ tôi giẫm lên đột nhiên bị gãy khiến bà bị rơi xuống đất từ độ cao hơn 3m. Cổ của mẹ tôi gần như bị gãy và không thể nâng đầu lên được, toàn thân vô lực, mắt không thể mở ra, tai hoàn toàn không nghe được thanh âm gì. Nhưng trong tâm mẹ tôi minh bạch được rằng, chỉ có niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” mới có thể cứu được bản thân. Mẹ tôi nhiều lần đọc to câu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Lúc mới đầu còn không nghe được tiếng của mình, nhưng sau khi đọc một thời gian lâu thì dần dần có thể nghe được tiếng của mình. Khi mẹ tôi đọc không ngừng, thì có thể mở được mắt, tiếp sau đó lại có thể đứng dậy được và làm việc được, cuối cùng còn có thể đeo một túi quả hồng trên vai trở về nhà.
Vụ tai nạn này xảy ra từ đầu tới cuối ước chừng khoảng 2 tiếng và trôi qua một cách đơn giản như vậy. Trở về nhà, mẹ tôi không hề tiêm một mũi nào, cũng không uống một viên thuốc nào, cứ tự nhiên mà khỏi hẳn. Ngày hôm sau, mẹ tôi lại lên núi thu hoạch lúa như thường lệ.
Từ đó về sau, mẹ tôi càng thêm thành tâm thành ý luyện Pháp Luân Công. Hiện tại mẹ tôi đã hơn 70 tuổi, dù không đeo kính nhưng vẫn có thể xâu kim khâu vá quần áo.
Cảm động trước những kỳ tích xảy ra với mẹ tôi, vợ tôi cũng bước vào tu luyện Đại Pháp
Mẹ tôi rơi xuống nước đối mặt với nguy hiểm mà lại may mắn thoát chết, từ trên cây ngã rơi xuống đất mà lại gặp dữ hóa lành, hai kỳ tích ấy khiến vợ tôi hoàn toàn tín phục Pháp Luân Công. Mỗi lần tranh thủ lúc tôi đi làm, cô ấy lại ở nhà lặng lẽ đọc cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”. Vì sao cô ấy phải giấu giếm tôi để đọc? Bởi vì, mấy năm trước, vì tôi tu luyện Pháp Luân Công mà gia đình tôi bị bức hại vô cùng tàn khốc. Vợ tôi cũng bị liên lụy mà phải chịu rất nhiều khổ cực. Về sau, vì không chịu đựng được nỗi khổ cực ấy nên cô ấy đã ngăn cản tôi tu luyện. Vì thấy Đại Pháp tốt nên bản thân muốn tu luyện, nhưng cô ấy lại sợ tôi giễu cợt cô ấy nên mới vụng trộm đọc. Cô ấy bị viêm mũi tương đối nghiêm trọng, mũi thường xuyên không được thông thoáng, mùa đông tay chân đều bị phát lạnh. Sau khi luyện công, những bệnh này của cô ấy biến mất không còn chút tung tích nào.
Đặc biệt, sau khi cô ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì lại càng quan tâm chăm sóc cha mẹ hai bên, anh chị em và cháu trai cháu gái nhiều hơn.
Vợ tôi cảm nhận được hiệu quả chữa bệnh thần kỳ của Pháp Luân Công. Mùa xuân năm 2014, nhiều lần gọi điện thúc giục em dâu tôi ở Quảng Đông đang bị bệnh thận đến nhà chúng tôi luyện Pháp Luân Công. Em dâu tôi toàn thân sưng phù, thói quen sinh hoạt, ăn uống lại khác rất nhiều so với chúng tôi. Trước khi tu luyện, vợ tôi là một người điển hình về khuôn phép cứng nhắc. Từ trước đến nay, việc chăm sóc, phục vụ người khác đối với cô ấy mà nói là một việc 100% không làm. Ngay cả bố mẹ đẻ của cô ấy, thậm chí cả khi mẹ đẻ bị bệnh phải vào viện, cô ấy cũng chưa từng chăm sóc. Sau khi tu luyện, cô ấy đã thay đổi, phục vụ em dâu mỗi ngày ba bữa cơm, giặt quần áo, nấu ăn cho em dâu, còn nấu cháo, sắc thuốc nữa, giống như là chị em gái. Sự nhiệt tâm, thành ý của vợ tôi, khiến cho cô gái đáng thương, tình cảm xa lạ, vừa thấp vừa đen trên danh nghĩa là em dâu của tôi, nhưng thực tế là người xa lạ cách hàng ngàn dặm, tuổi còn nhỏ hơn chúng tôi một giáp, an tâm mà ở nhà tôi một tháng, vợ tôi tận tình hướng dẫn cô ấy đọc “Chuyển Pháp Luân”. Không bao lâu thì bệnh tật của em dâu tôi cũng khỏi hẳn.
Sự thay đổi to lớn về thân thể của em dâu tôi sau khi tu luyện, khiến trưởng Phòng 610 bị thuyết phục từ trong tâm
Em dâu tôi từ nhỏ bị bệnh thận, bởi vì bệnh nặng cho nên chỉ học đến năm lớp 2 cấp tiểu học thì phải thôi học. Hàng năm đều phải tiêu tốn rất nhiều tiền cho việc mua thuốc, nằm viện. Bác sĩ nói rằng, cô ấy không thể kết hôn và càng không thể sinh con được, có thể giữ được mạng là tốt rồi. Mặt của cô ấy bị sưng rất to, đùi và chân cũng đều bị sưng phù, đi đường không quá 100m thì phải nghỉ ngơi. Màu da của cô ấy cũng đen, khô và bởi vì từng điều trị hóa chất khiến tóc bị rụng nên không dám gặp ai.
Một ngày vào tháng 5 năm 2014, cô ấy từ Quảng Đông đến nhà chúng tôi và luyện công cùng chúng tôi. Luyện được khoảng 3-4 ngày, cô ấy cảm thấy thuốc mà cô ấy uống nhiều năm qua không có hiệu quả nên tin tưởng vào khả năng trị bệnh của Pháp Luân Công, thế là cô ấy lặng lẽ vứt bỏ hết thuốc mà cô ấy đã uống trong nhiều năm đi. Thuận theo việc không ngừng luyện công, thì hiện tượng sưng phù trên thân thể của cô ấy dần dần tiêu mất, màu da cũng trở nên trắng hơn, thể lực cũng được tăng cường. Sau bữa ăn tối, cô ấy có thể đi bộ cùng với chúng tôi hơn nửa tiếng, đi qua mấy con đường mà cũng không cảm thấy mệt.
Nửa năm sau, cô ấy trở về gia đình cách xa ngàn dặm. Cha mẹ của cô ấy nhìn thấy con gái thân thể nhẹ nhàng thon thả, làn da trắng hồng thì thật sự không thể tin được. Cả nhà họ, không ai không cảm tạ Sư phụ Lý! Không có ai không bội phục Pháp Luân Công! Cha mẹ cô cũng đọc “Pháp Luân Công”. Mẹ cô không biết chữ, nhưng cũng nghe ghi âm giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí.
Cô ấy đến ngân hàng làm sổ tiết kiệm, ngân hàng không cho cô ấy làm. Bởi vì dung mạo hiện tại so với ảnh cô ấy trên chứng minh thư là khác biệt một trời một vực, nhân viên đều cho là cô ấy dùng chứng minh thư của người khác, giải thích thế nào cũng không đồng ý cho cô ấy làm. Xem ra, cô ấy phải đi làm lại chứng minh thư. Trước đây cô ấy từng làm giúp việc cho một gia đình cán bộ ở thành phố Z nên hiện tại lại đến nhà người cán bộ này làm giúp việc. Vừa gặp mặt, họ đã hỏi cô uống thuốc gì, mà hiệu quả bình phục tốt như vậy. Cô nói với họ rằng, trước đây cô uống thuốc nhưng một chút hiệu quả cũng không có cho nên đã sớm bị vứt bỏ rồi. Bệnh của cô là nhờ luyện Pháp Luân Công mà khỏi.
Người kia nghe xong lời này liền cao giọng nói bản thân là trưởng Phòng 610 của thành phố Z, là người phụ trách chỉ đạo đàn áp Pháp Luân Công của thành phố Z. Điểm này, lúc trước em dâu tôi hoàn toàn không biết. Vị trưởng Phòng 610 này vì những biến hóa thần kỳ trên thân thể em dâu tôi mà tin phục Pháp Luân Công, khích lệ em dâu tôi tiếp tục tu luyện.
Trưởng Phòng 610 có một người chị gái đã nhiều năm bị bệnh nặng, bây giờ đã cùng em dâu tôi đọc sách “Chuyển Pháp Luân”.
Tin tưởng “Chân-Thiện-Nhẫn”, con gái tôi đạt kỳ tích khi thi vào trường đại học
Thời kỳ Pháp Luân Công bị bức hại nghiêm trọng, con gái tôi đang là học sinh cấp một và cấp hai. Lúc ấy, con gái tôi ngây thơ và trong sáng, không hề thừa nhận một chút nào những bôi nhọ của truyền thông đối với Pháp Luân Công. Cô bé một mực cho rằng Pháp Luân Công thực sự tốt. Trong tình thế bị mây đen bao phủ đè nén như vậy mà vẫn có chủ kiến như thế thì thật là đáng quý. Trong giai đoạn trung học, thành tích học tập của con gái tôi rất bình thường. Lúc ở điểm thi vào trường cao đẳng, trong đầu con gái tôi niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, niệm đi niệm lại nhiều lần, khiến cho tâm của con bé tĩnh như nước. Cuối cùng thành tích thi mà con bé đạt được đứng đầu toàn huyện, đỗ đại học trọng điểm, và còn được chính phủ khen thưởng. Câu chuyện của con gái tôi từng được đăng trên trang Minh Huệ, trên lịch để bàn của Minh Huệ cũng từng đăng. Tôi tin là có rất nhiều người đã từng đọc, nên ở đây tôi không kể chi tiết lại nữa.
Đọc ba lần cuốn “Chuyển Pháp Luân”, áp lực tâm linh của em trai tôi được tiêu tan
Em trai tôi làm thuê ở nơi khác, điều quấy nhiễu cậu ấy không phải là công việc hay cuộc sống mà là một loại sợ hãi khó hiểu về mặt tinh thần. Có một giai đoạn thời gian, bất luận là cậu ấy đi đến đâu luôn có một loại cảm giác chẳng lành, dường như điều bất hạnh có thể xảy ra bất cứ lúc nào: Đi đường thì sợ xe đâm, ngồi xe thì sợ xe bị lật, trong tâm luôn có một loại áp lực khó hiểu. Trên mặt cậu ấy bị bao phủ bởi nỗi buồn rầu, ảm đạm, đau khổ.
Một ngày vào tháng 3 năm 2013, cậu ấy đến nhà tôi, đúng lúc có mặt hai học viên Pháp Luân Công. Trong đó, một vị học viên vừa nhìn thấy vẻ mặt của em trai tôi thì nhịn không được mà thốt lên một tiếng: “Đau khổ thế!” Em trai tôi kể với mọi người về nỗi sợ hãi khó hiểu trong lòng mình, cuối cùng đồng ý với đề nghị của mọi người là: Tu luyện Pháp Luân Công. Cậu ấy dành ra mấy ngày, sau khi đọc liền một mạch hết ba bài trong cuốn “Chuyển Pháp Luân” thì như trút được gánh nặng, nói: “Chà! Bây giờ tốt hơn nhiều rồi! Trong lòng yên ổn hơn nhiều rồi!” Tôi nhìn thấy sắc mặt cậu ấy đã trở lên tốt hơn, rạng ngời hẳn so với lúc trước.
Một tuần sau, cậu ấy không muốn đi làm thuê nữa. Cậu ấy đến huyện Vĩnh Thuận, Hồ Nam, muốn ở đó tìm kiếm dự án nào đó. Ngay trên đường đi từ thị trấn Vĩnh Thuận đến thị trấn Tháp Ngoa, lúc xe chạy trên đường quốc lộ thuộc vùng núi hiểm trở, bởi vì mấy ngày mưa xuân, tảng đá to bằng cái sọt kèm theo ít đất đá lăn từ trên núi xuống đập vào phần đầu xe với kích thước khoảng 1m, thật quá nguy hiểm. Người lái xe xử lý khá tốt, đã phanh gấp xe lại. Tất cả hành khách trên xe đều khiếp sợ, có một số nữ hành khách còn kêu khóc. Em trai tôi nói rằng, lần này cậu ấy không hề sợ một chút nào, giống như không có chuyện gì xảy ra cả, trong tâm thấy rất bình tĩnh.
Thuận theo việc cậu ấy không ngừng luyện công thì tình trạng sức khỏe của cậu ấy càng ngày càng tốt hơn, tình trạng chảy máu dạ dày cũng khỏi, lưng của cậu ấy lúc trước hơi bị còng nhưng sau đó cũng thẳng ra, lộ ra vẻ đẹp trai. Sự biến hóa của cậu ấy, khiến cho em dâu tôi và gia đình nhà cô ấy có cái nhìn khác trước về Pháp Luân Công.
Cháu trai tôi khỏi bệnh xơ cứng củ
Trước khi kể về cháu trai, tôi xin nói một chút về đứa cháu gái 9 tuổi của mình.
Cháu gái của tôi từ nhỏ đã kém ăn, miệng và dạ dày đều có vấn đề. Điều này dường như là có liên quan đến sai lầm của bà ngoại cháu. Lúc cháu gái tôi ra đời còn chưa được đầy tháng (giống như vừa mới chào đời được vài ngày) thì bà ngoại cháu đến thăm cháu. Đến lúc ăn cơm trưa, bà đã cho cháu gái tôi ăn một chút cơm. Khi bà nội của cháu (cũng chính là mẹ tôi) phát hiện ra và ngăn lại thì bà ngoại có chút thiếu hiểu biết đã cho cháu ăn mấy miếng cơm cứng mà người lớn mới ăn được. Một đứa trẻ mới chào đời mấy ngày sao có thể ăn được cơm mà người lớn ăn đây? Hơn nữa trong bát cơm còn có chút ớt mà người miền Nam thích ăn nữa. Về sau, cháu gái tôi không có cảm giác muốn ăn, nghiêm trọng hơn nữa là miệng của cháu bị lở loét, trên mặt lưỡi xuất hiện những vết loét. Chữa trị vài lần cũng không thấy có hiệu quả. Kinh tế gia đình khó khăn, không có tiền đến bệnh viện lớn để khám và chữa trị nên đành từ bỏ việc điều trị. Mấy năm gần đây, cháu gái tôi thường cùng với bà nội niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trên bùa hộ mệnh, hiện tại đã khỏi hoàn toàn.
Cháu trai của tôi nhỏ hơn cháu gái một tuổi. Sau khi sinh được 7 tháng thì bị co giật nghiêm trọng, thường xuyên bị co giật vài lần và sau khoảng mấy tiếng thì lại bị tái phát co giật vài lần. Sau đó bị nặng hơn, chỉ mấy phút bị co giật một lần. Điều kiện kinh tế gia đình rất khó khăn, thật không dễ dàng mới gom được 3.000 tệ để đến bệnh viện thành phố khám và chữa trị, nhưng lại kiểm tra không ra được nguyên nhân, bác sĩ yêu cầu xuất viện. Bác sĩ nói, bệnh này họ không chữa được, nơi khác nhận định cũng khó có hiệu quả, phải đi đến một số bệnh viện lớn ở Bắc Kinh tìm chuyên gia điều trị. Điều này đối với một gia đình nông dân, dựa vào làm ruộng sống mà nói thì quả thực đúng là quá khó, điều kiện kinh tế không cho phép.
Cháu nhỏ 6 tuổi còn không biết nói chuyện, không biết đi, cũng không thể ngồi, giống như một đứa trẻ bị bại liệt, hơn nữa miệng còn không ngừng chảy nước dãi. Tháng 7 năm 2014, thật vất vả gia đình mới gom được đủ tiền để đưa cháu đến bệnh viện nổi tiếng của thành phố. Chuyên gia chẩn đoán bệnh nói: Cháu bị bệnh xơ cứng củ, đồng thời họ cũng cho biết không có loại thuốc nào có hiệu quả thực sự trị được, chỉ có thể lựa chọn một loại thuốc nào đó để thử nghiệm trong một khoảng thời gian và xem hiệu quả trị liệu của nó như thế nào. Bởi vì nhìn không thấy hiệu quả bình phục trước mắt, cộng thêm nguyên nhân về kinh tế, nên gia đình đành phải từ bỏ trị liệu, xuất viện.
Lúc ấy, toàn thể mọi người trong nhà chỉ còn biết hy vọng vào Pháp Luân Công, đặc biệt là bà nội của cháu, đã vì cháu mà cố gắng rất lớn. Hàng ngày, bà đều ghé vào tai cháu trai nói với cháu “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Về sau, cháu có thể nói được từ “hảo”. Bắt đầu vào ngày thứ 8 của tháng Giêng năm 2015, cháu trai tôi chưa từng trải qua bất cứ trị liệu nào nhưng tình trạng lại chuyển biến tốt rõ rệt: Có thể bước đi một cách không vững. Sáu tháng cuối lại có những chuyển biến tốt hơn: Bước đi vững vàng hơn so với 6 tháng đầu năm, còn có thể nghe hiểu được lời người lớn nói. Từ năm 2016, cháu có thể chạy được và còn nói được rất nhiều.
Cái loại bệnh gọi là “xơ cứng củ” mà các bác sĩ chuyên gia cấp thành phố không nắm chắc trị khỏi, vậy mà sức khỏe của cháu trai tôi lại ngày ngày bình phục? Trong cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”có giảng: “Một người luyện công, người khác có lợi ích” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân). Nhà tôi, nhiều người như vậy lần lượt luyện công, cháu trai đương nhiên sẽ được lợi ích! Lời giảng trong “Chuyển Pháp Luân” là hoàn toàn chính xác
Tục ngữ có câu: “Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo” (Nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để báo đền), cả nhà tôi nhận được hồng ân từ Pháp Luân Công, làm thế nào mới có thể báo đáp được đây?
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/8/342852.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/25/162300.html
Đăng ngày 10-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.