Bài viết của một học viên Đại Pháp tại thành phố Côn Minh, Trung Quốc
[Minh Huệ, 28-01-2017] Tôi năm nay 24 tuổi và bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ tháng 3 năm 2016. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã khiến cho cuộc sống của tôi, thái độ của tôi và thậm chí cả hình dáng bên ngoài của tôi trở nên tốt đẹp hơn! Giờ đây tôi hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống và lý do vì sao tôi tồn tại trên thế giới này.
Một cơ hội bị bỏ lỡ
Ốm yếu từ nhỏ, nên tôi là một đứa trẻ khó nuôi. Mẹ tôi buộc phải nghỉ việc ở nhà để dành thời gian chăm sóc tôi, để lại gánh nặng tài chính của cả gia đình lên vai bố tôi. So với những bạn cùng trang lứa, gia đình tôi cũng không phải là khá giả gì. Nhiều người trong số họ thường được ăn ngon mặc đẹp. Tôi đã ghen tị với họ.
Cảm giác tự ti càng tăng trưởng theo thời gian, và tôi trở thành một thiếu niên nổi loạn với tính cách xấu. Tôi xem thường trình độ học vấn thấp kém của bố mẹ, và mối quan hệ của chúng tôi trở nên căng thẳng vì những cuộc cãi vã thường xuyên.
Dì tôi cho tôi mượn quyển sách Chuyển Pháp Luân vào năm 2011. Tôi dành ra vài ngày tiếp đó cố gắng đọc sách, nhưng chẳng bao lâu đã bỏ cuộc vì tôi thích dành thời gian truy cầu những thứ nơi người thường hơn.
Dưới ảnh hưởng của xã hội hiện đại, tôi bắt đầu truy cầu vật chất, gồm những món đồ thời trang và những bữa ăn xa hoa mà tôi đã từng ghen tị với người khác. Tôi coi sự thoải mái và thú vui của tôi là trên hết, và tôi chỉ làm công việc nhà khi tôi cảm thấy muốn làm. Tôi bỏ mặc mọi việc cho bố mẹ và ưu tiên thời gian cho bạn bè.
Cuối cùng tôi cũng không còn hứng thú vào những thứ vật chất mà thay vào đó là tôi lại nghiện xem phim truyền hình. Mỗi đêm, tôi thức rất khuya và luôn cảm thấy kiệt sức vào sáng hôm sau khi đi làm. Điều này trở thành một vòng lẩn quẩn, và tôi bắt đầu ngủ gật thường xuyên.
Việc thiếu ngủ ảnh hưởng xấu lên sức khỏe của tôi, tôi thường xuyên bị cảm lạnh và ho, cuối cùng dẫn đến bệnh viêm mũi mãn tính. Để chữa bệnh thì cần tăng liều kháng sinh. Cuối cùng, uống thuốc cũng không còn tác dụng, các bác sĩ buộc phải truyền tĩnh mạch cho tôi mỗi khi tôi bị ốm.
Chẳng bao lâu sau, tôi bị sỏi thận và sỏi niệu quản. Để chụp được sỏi, bác sỹ đã tiêm cho tôi một liều thuốc cản quang vào tĩnh mạch. Trong suốt 1 tuần, mặt dưới cánh tay tôi bị dị ứng với thuốc cản quang. Từ nốt mẩn đỏ nhẹ lúc đầu, đã phát triển thành mụn ngứa và đau trên diện rộng, rồi mưng mủ và vỡ ra. Liệu pháp điều trị thông thường không chữa được triệu chứng dị ứng của tôi.
Việc dùng một lượng lớn thuốc đã làm tôi bị viêm dạ dày. Không ăn ngủ được tốt, tóc của tôi bị rụng từng mảng lớn. Hai mắt tôi thâm quầng, còn kinh nguyệt thì xuất hiện 2 – 3 lần một tháng. Trong thời gian này, tôi thường bị chóng mặt và ngất xỉu. Một nửa phần lương tháng của tôi là để chi phí cho việc chữa bệnh. Bệnh tật đã tàn phá cơ thể tôi, và làm tôi trông già hơn nhiều so với tuổi thật của mình.
Mong ước đã thành hiện thực
Vào tháng Ba năm ngoái, khi đạp xe đi làm tôi vì tránh một chiếc ô tô đang lao tới mà phải quành xe gấp. Chiếc xe đạp của tôi trượt trên đường, còn tôi bị ngã xuống đất. Bác sĩ nói rằng xương mắt cá chân của tôi bị vỡ, và tôi chỉ có thể đi lại được khi xương đã lành. Bạn thân của tôi đã cho tôi mượn một chiếc nạng và đưa tôi đến khám ở một bác sĩ Đông y để được điều trị bằng thảo dược.
Tức giận với vận đen của mình, tâm tính tôi càng tệ hơn. Tôi đuổi người bạn đó đi và trút nỗi bất hạnh đó lên bố mẹ tôi, những người đang lo lắng cho tôi.
Dì tôi nghe thấy tình trạng của tôi và đến thăm tôi, dì mang theo một quyển Chuyển Pháp Luân và video các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí cho tôi. Dì bảo rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được tôi. Trong tình thế không còn gì để mất, tôi quyết định tập trung đọc Chuyển Pháp Luân.
Sau khi đọc xong quyển sách, tôi muốn tập năm bài công Pháp, nhưng tôi không thể đứng dậy được vì chân bị thương. Sau đó tôi nhớ đến lời Sư phụ giảng:
“Có người nghĩ: ‘Mình hết bệnh thì mình sẽ tu luyện’. Tu luyện không có điều kiện nào hết; muốn tu luyện, thì tu luyện thôi.” (Chuyển Pháp Luân)
Vì vậy, tôi tháo bột bó chân ra, đứng dậy và bắt đầu luyện công. Lúc đầu, tôi phải ngồi nghỉ thường xuyên vì vết thương bị đau buốt và tê cóng. Vì bị viêm mũi mãn tính, tôi lại phải dừng lại để hỉ mũi. Tôi phải mất nhiều cố gắng và thời gian để hoàn thành bộ năm bài công Pháp. Tôi nghiến răng chịu đựng và tiếp tục luyện.
Tôi đã có thể đi lại được chỉ sau 20 ngày. Thần tích này làm tôi càng tín tâm hơn nữa vào Đại Pháp và tôi thực sự biết ơn Sư phụ.
Sư phụ bắt đầu điều chỉnh thân thể tôi. Sư phụ giảng:
“Với thân thể như thế, một khi giúp chư vị tịnh hoá mà không có chút phản ứng nào thì cũng không thể được; do vậy chư vị phải có phản ứng. Có người còn bị miệng nôn trôn tháo.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi bắt đầu chịu đựng những cơn nhức đầu và nôn ói mỗi khi đọc Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên, tôi biết đó là dấu hiệu tốt vì Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi.
Một ngày nọ, trong lúc làm việc đột nhiên tôi bị đau nhói ở bụng, và tôi cho rằng đó là cơn đau quặn thận do sỏi niệu quản tái phát. Trong quá khứ, tôi đã phải lập tức nhập viện điều trị. Nhưng giờ đây tôi là một người tu luyện Đại Pháp và tôi nhận thức được đó là một khảo nghiệm. Tuy nhiên, tôi lại thấy hoang mang không hiểu vì sao lại vẫn còn sỏi thận.
Tôi hỏi một học viên khác, cô ấy khuyên tôi đừng lo lắng và hãy học Pháp. Tôi bắt đầu đọc sách và học thuộc Pháp, nghe các bài giảng của Sư phụ vào ban đêm khi cơn đau làm tôi thức giấc. Tôi tiếp tục như vậy mỗi ngày. Sau ba ngày, mọi triệu chứng sỏi niệu quản đã biến mất.
Dần dần từng bệnh từng bệnh của tôi đã biến mất, bao gồm nhức đầu, viêm mũi, đau cột sống cổ, đau khớp, viêm dạ dày, mất ngủ và rối loạn kinh nguyệt. Giờ đây tôi có một cơ thể khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, mái tóc dày dặn còn da dẻ thì mịn màng và hồng hào.
Thông qua tu luyện, quan điểm sống của tôi đã trở nên tích cực. Bây giờ tôi hiểu được ý nghĩa của cuộc sống và lí do vì sao tôi tồn tại trên cõi đời này. Với một mong muốn thuần tịnh, tôi đã hàn gắn lại mối quan hệ với bố mẹ và gia đình chúng tôi đã hòa ái với nhau. Tôi cũng cố gắng đối xử với bạn bè và đồng nghiệp một cách chân thành, tuân thủ nghiêm ngặt các Pháp lý, cân nhắc đến người khác và hướng nội khi gặp vấn đề.
Tôi đã để vuột cơ hội đắc Pháp 5 năm trước. Mặc dù tôi thực sự hối tiếc về quãng thời gian quý báu đã mất, tôi cảm thấy vinh dự và tràn đầy biết ơn được Sư phụ chấp nhận là một đệ tử mới. Tôi quyết tâm bắt kịp tiến trình Chính Pháp, học Pháp tốt, và giảng chân tướng để cứu nhiều chúng sinh hơn.
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn vô hạn của tôi với Sư phụ từ bi. Con xin kính chúc Sư tôn một năm mới vui vẻ.
Bảng tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/6-340457.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/1/28/161624.html
Đăng ngày 15-2- 2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản