Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-3-2017] Ngạn ngữ Trung Quốc có câu: Phải khác trái như trắng khác đen. Nhưng trong suốt 18 năm Pháp Luân Công bị đàn áp tại Trung Quốc, những tuyên truyền phỉ báng của Đảng Cộng sản đã lừa dối rất nhiều người và khiến họ khó mà phân biệt được đúng sai.

Nhờ sự nỗ lực bền bỉ của các học viên để nói cho mọi người biết sự thật về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, nên nhiều người ở Trung Quốc đã thay đổi quan niệm hoặc ít nhất là cũng bắt đầu nhìn thấy sự thật.

Những cảnh sát trung thực

Trong thành phố nơi tôi ở có hai học viên thường đi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho mọi người. Trên đường từ siêu thị về nhà, họ đã bị một chiếc xe cảnh sát chặn lại.

Một học viên trốn thoát được, nhưng người học viên còn lại đã bị 4 cảnh sát bao vây. Khi một cảnh sát bảo người học viên đi theo họ, cô ấy phản đối và nói: “Tôi không làm gì sai cả. Tại sao các anh bắt tôi?”

Một cảnh sát nói: “Tôi biết chị vô tội, nhưng đã có người báo chị cho cảnh sát và chúng tôi phải tuân theo quy trình. Sau khi chị vào trong xe, chúng tôi sẽ chạy một đoạn ngắn và thả chị xuống.”

Người học viên hỏi: “Sao tôi có thể tin các anh chứ?”

Một cảnh sát chìa thẻ cảnh sát của anh ấy ra và nói: “Đây là thẻ cảnh sát của tôi.” Sau đó anh ta chỉ về một nơi gần đó và nói: “Nhìn xem, người đàn ông báo cảnh sát vẫn còn đang đứng xem ở đó.”

Người học viên lên xe. Sau khi lái xe khoảng vài trăm mét, cảnh sát dừng xe lại và thả người học viên ra.

Một lựa chọn tạo ra một sự khác biệt

Vào một ngày khi đang đi dạo, tôi gặp một người đàn ông khoảng 50 tuổi và bắt chuyện với ông ấy. Khi tôi hỏi ông đã nghe nói về việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chưa, thì ông ấy do dự và không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi.

Tôi nói về việc Đảng đã đối xử bạo ngược người dân bằng dối trá và bạo lực ra sao, chẳng hạn như vụ thảm sát ở Quảng trường Thiên An Môn vào năm 1989 và cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi nói: “Các học viên Pháp Luân Công là những người vô tội. Họ chỉ muốn khỏe mạnh hơn và trở thành người tốt hơn. Những ai ủng hộ Đảng sẽ đối mặt với những hậu quả nghiêm trọng cả về đạo đức lẫn pháp luật.”

Khi tôi hỏi ông ấy có gia nhập vào tổ chức nào của ĐCSTQ trong quá khứ hay không, ông không trả lời mà quay lưng bỏ đi.

Sau vài phút, tôi cảm giác có ai đó đang đi sau lưng mình. Đó chính là người đàn ông lúc nãy. Tôi quay lại và đi về phía ông ta. Khi tôi hỏi sao lại đi theo tôi, ông ấy tỏ vẻ xấu hổ.

Ông ấy nói: “Tôi có một câu hỏi. Một lần tôi nhìn thấy tờ rơi Pháp Luân Công dán trên cột điện và đã xé nó. Chị nghĩ sao về chuyện này?”

Tôi giải thích cho ông ấy rằng các học viên đã đi dán những tờ thông tin về Pháp Luân Công để mọi người có thể biết được sự thật. Việc xé bỏ những tờ thông tin đó thì không có gì là tốt và ông đang phải chịu quả báo vì những hành động đó.

Ông ấy chậm rãi nói: “Quả đúng là như vậy, gần đây không có việc gì diễn ra tốt đẹp cho tôi cả. Vậy giờ tôi nên làm gì?”

Tôi nói: “Ông nên viết một Bản Nghiêm chính thanh minh thừa nhận sai lầm của mình và tôi sẽ giúp ông gửi nó vào trang mạng Minh Huệ là được. Sau này, ông đừng phạm phải việc như vậy nữa.”

Ông ấy nói: “Tôi sẽ suy nghĩ về việc này.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/16/344311.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/13/162822.html
Đăng ngày 26-5-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share