Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp.
[MINH HUỆ 21-3-2017] Tôi là một đầu bếp làm việc cho một nhà hàng. Vào một buổi sáng mùa hè năm 2005, tôi vừa châm lửa bếp lò thì đột nhiên cả gian bếp bỗng bốc cháy. Lúc ấy, vợ của chủ nhà hàng đang ở đó cùng tôi, và chiếc tạp dề cô đang mặc cũng bị bén lửa và bốc cháy.
Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô thường dạy tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và luôn nghĩ cho người khác trước. Vì vậy, suy nghĩ đầu tiên của tôi là cần phải cứu vợ của chủ nhà hàng trước.
Tôi kéo cô ra khỏi đám lửa và đẩy cô ra khỏi bếp. Sau đó tôi chạy đến chỗ bình gas và khóa nó lại. Lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng đồng nghiệp của tôi ở bên ngoài đang hò hét bảo tôi chạy ra khỏi bếp. Khi lao người ra ngoài, tôi cố gắng dập tắt ngọn lửa đang bốc cháy trên người tôi. Thật may mắn, chiếc bình gas đã không phát nổ.
Sau đó, tôi cảm thấy hai chân mình rất đau. Tôi thường mặc quần soóc khi ở trong bếp vì vậy hai chân tôi bị cháy xém. Đồng nghiệp của tôi đã đưa tôi đến Bệnh viện Chỉnh hình huyện Mưu Bình, thành phố Yên Đài, tỉnh Sơn Đông.
Bác sỹ nói rằng họ phải lấy đi lớp da bị cháy của tôi để chân của tôi có thể lên da non. Nếu không, chân tôi sẽ bị nhiễm trùng.
Nghe bác sỹ nói vậy, tôi rất sợ; tôi thậm chí còn không chịu nổi một mũi tiêm! Lúc còn nhỏ, mỗi khi đến đợt tiêm phòng vắc-xin là tôi lại chạy trốn.
Sau đó tôi nhớ lại câu mà vợ tôi đã dạy tôi: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Vì vậy, tôi bắt đầu niệm. Tôi liên tục niệm câu đó nhiều lần. Việc ấy giúp tôi bình tĩnh trở lại và tôi không còn thấy sợ nữa. Sau đó tôi đã đồng ý để bác sỹ làm thủ thuật.
Trong suốt lúc bác sỹ làm, tôi chỉ thấy đau một chút. Tôi rất kinh ngạc vì mặc dù không được gây mê nhưng tôi không cảm thấy đau lắm.
Sau đó, vợ tôi nói với tôi: “Vì anh biết suy nghĩ cho người khác trước và chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp nên Sư Phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã bảo hộ cho anh. Nếu không, chiếc bình gas có thể đã nổ và hậu quả sẽ không thể lường được.”
Đồng nghiệp của tôi rất quan tâm đến tôi và hỏi thăm chỗ bỏng của tôi. Tôi bảo với họ rằng nó không đau lắm. Tôi cũng kể cho họ nghe về chín chữ mà vợ tôi đã dạy cho tôi và dặn họ nhớ chín chữ ấy. Đại Pháp thật từ bi, và có thể thực sự cứu độ chúng ta!
Bây giờ, tôi đã chân thành tín tâm vào Đại Pháp bởi chính bản thân tôi đã được trải nghiệm sự kỳ diệu của Đại Pháp. Khi bác sỹ lấy lớp da bị bỏng của tôi ra, tôi vẫn không ngừng thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và nói: “Cảm ơn Sư Phụ! Con không biết phải nói gì để thể hiện lòng biết ơn của con đối với Ngài.”
Sau khi nằm viện được 20 ngày, tôi đã có thể đi lại được. Một tuần sau, tôi được xuất viện.
Tôi nghe nói nguyên nhân của vụ cháy là do khí gas bị rò rỉ từ ống dẫn gas bị chuột cắn. Chủ nhà hàng đã không đến thăm tôi dù chỉ một lần. Tôi nghỉ ở nhà hơn bốn tháng. Sau đó tôi đi làm trở lại khi chủ một nhà hàng khác thuê tôi làm.
Tôi là tuýp người nghiêm túc trong công việc và dù ở đâu tôi cũng làm việc chăm chỉ. Người chủ nhà hàng từng nói rằng tôi quản lý nhà hàng rất tốt và tôi đóng góp nhiều nhất cho sự thành công của nhà hàng. Nhưng sau khi vụ cháy xảy ra, ông ta đã hoàn toàn thay đổi. Ông ta không những không cảm ơn tôi vì tôi đã cứu vợ ông và nhà hàng khỏi đám cháy, mà còn quay sang vu oan cho tôi và không trả tôi tiền lương.
Tôi rất tức giận và muốn kiện ông ta. Nhưng vợ tôi nói với tôi: “Chúng ta không thể hành xử giống như ông ta. Tất cả những chuyện này đều có quan hệ nhân duyên. Có lẽ kiếp trước anh đã nợ ông ta. Mặc dù anh rất giận dữ vì cách ông ta đối xử đối với anh, nhưng em biết anh đã trả ông ta được một món nợ và tương lai anh sẽ được trút đi một gánh nặng. Hãy nhìn nhận đây là hảo sự và đừng nóng giận anh ạ. Làm một người tốt có nghĩa là thực sự chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.”
Sau khi nghe vợ tôi nói, tôi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Tôi quyết định từ bỏ ý định kiện chủ nhà hàng và cũng sẽ không đòi số tiền lương mà ông ta nợ tôi nữa. Tôi bỏ qua mọi thứ và nội tâm tôi bỗng cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Vợ của chủ nhà hàng không bị thương nặng như tôi, nhưng cô ấy phải nằm liệt giường hơn một năm mới hồi phục. Tôi sáng tỏ rằng bởi vì tôi tin vào sự tốt đẹp của Đại Pháp nên tôi đã được bảo hộ. Bây giờ tôi đã 65 tuổi, nhưng tôi cảm thấy mình không khác gì thời còn trẻ. Sức khỏe của tôi rất tốt. Tôi vẫn làm một người đầu bếp chăm chỉ. Đây chính là hồng ân của Đại pháp dành cho tôi.
Pháp Luân Đại Pháp thật sự rất kỳ diệu. Tôi đã được bào hộ và cứu sống nhờ thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo” để thể hiện tín tâm và sự ủng hộ của tôi đối với Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/21/344564.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/14/162835.html
Đăng ngày 25-5-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.