Bài viết của một học viên ở thành phố Hồ Lô Đảo, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-3-2017] Tháng 8 năm 2011, hai vợ chồng tôi bị kết án 5 năm tù giam vì sở hữu tài liệu Pháp Luân Công. Chúng tôi được ra tù vào ngày 29 tháng 8 năm 2016, thì đến sáng ngày 22 tháng 3 năm 2017, cảnh sát địa phương đã yêu cầu chúng tôi phải lên báo cáo với đồn cảnh sát.

Đầu tiên, hai nữ cảnh sát ngồi xuống và ghi địa chỉ nơi ở hiện tại của chúng tôi . Trước khi họ bắt đầu nói, tôi đã mở đầu cuộc nói chuyện bằng cách kể cho họ nghe câu chuyện của tôi.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi phải tự mình hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày.

Phòng vệ sinh tại nơi tôi làm việc không được bảo trì và điều kiện vệ sinh thì thật khủng khiếp. Không ai ở nơi làm việc quan tâm tới việc dọn dẹp chúng ngay cả khi họ được trả tiền để làm việc đó. Tôi biết rằng, là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải là một người tốt, vì thế tôi đã tình nguyện dọn dẹp nhà vệ sinh và tôi đã làm công việc đó trong mười năm trời.

Tôi làm việc ở một xưởng in. Theo quy định của công ty, mỗi vật tư in ấn phân bổ cho công nhân thì đều phải được ghi vào sổ, và những vật liệu chưa được dùng tới thì đều phải được kiểm kê và nhập lại vào kho. Tuy nhiên, tôi và một số học viên Đại Pháp khác thì không phải theo quy định này vì người giám sát đặc biệt tin tưởng chúng tôi.

Tôi chưa bao giờ phải thanh toán với cơ quan tiền dịch vụ chăm sóc y tế mà tôi được hưởng, vì thế đã tiết kiệm được nhiều tiền cho công ty.

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, tôi và chồng tôi đã đi Bắc Kinh để lên tiếng bảo vệ cho Đại Pháp và đã bị bắt giữ và bị đưa vào trại lao động. Khi đó, con gái tôi đang ở độ tuổi thiếu niên và cháu đã phải kiếm sống bằng cách đi nhặt các nắp chai bia có thể tái chế.

Hai nữ cảnh sát chăm chú lắng nghe câu chuyện, vì thế tôi đã kể tiếp quãng thời gian 5 năm ở trong tù của mình.

Vào buổi chiều ngày 29 tháng 8 năm 2011, tôi lại bị cảnh sát bắt khi đang nấu ăn ở nhà. Cảnh sát đã lục soát nhà tôi và tịch thu máy tính, máy in giấy in, và các đĩa DVD trắng. Khi chồng tôi đi làm về tới nhà, anh ấy cũng bị bắt. Chúng tôi bị đưa tới trại tạm giam của thành phố trong khi tôi vẫn đang đi dép lê và mặc quần ngủ.

Sau một tháng ở trại tạm giam. Hai vợ chồng tôi bị kết án 5 năm tù. Tôi bị đưa tới Nhà tù Nữ thành phố Thẩm Dương, và chồng tôi bị đưa tới giam giữ tại Nhà tù thành phố Cẩm Châu.

Ngày đầu tiên ở nhà tù nữ, một lính canh đưa tôi tới bệnh viện nói là để kiểm tra sức khỏe. Và ở trước mặt khoảng nửa tá đàn ông, một nam lính gác đột ngột giật tung áo ngực của tôi xuống và mọi người trong phòng vừa cười nham nhở vừa nhìn vào thân thể trần trụi của tôi.

Khi nói chuyện, nước mắt tôi đã rơi đầy trên mặt. Tôi thấy hai nữ cảnh sát cũng rưng rưng nước mắt khi nghe câu chuyện của tôi.

Sau đó, tôi giải thích cho họ rằng hiện nay Pháp Luân Đại Pháp đã được hồng truyền khắp nơi trên thế giới và đã mang lại vô số những lợi ích cho người dân. Và chỉ có duy nhất ở Trung Quốc, Pháp Luân Đại Pháp mới bị chính quyền đàn áp và những quan chức chính quyền tham gia vào cuộc bức hại này gần đây đã phải nhận quả báo dưới hình thức bị buộc tội tham nhũng. Tôi nói với họ rằng thời thế giờ đây đã thay đổi.

Ngay sau đó, hai nữ cảnh sát đã kết thúc phiên thẩm vấn và nói: “Chị được tự do, hãy để chúng tôi tiễn chị về.” Sau đó, họ đã đi cùng tôi ra đến cổng đồn cảnh sát.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/26/344751.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/4/9/162785p.html

Đăng ngày 19-5-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share